Trời trong xanh buông một bức màn màu nắng đung đưa theo những tán cây bị gió lay động tạo nên những sợi nắng lấp lánh bụi không khí. Nhiệt độ trong ngày không quá cao và dự báo một buổi chiều mát mẻ. […] Trong một quán café bình thường, giống như mọi quán café giữa lòng thành thị, có một nhóm người tụ tập với nhau đang trò chuyện rất rôm rả, tràn đầy tiếng cười. Một khung cảnh đời thường xinh đẹp, lại càng đẹp mắt hơn cả bởi nhóm người này đều là những cô gái trẻ xinh đẹp đủ tính cách, loại hình.
Nghiêng ngả tán chuyện không e dè, không chút cứng nhắc bởi khuôn phép lịch sự nào, tự nhiên cười lớn, to tiếng đùa cượt như những thiếu nữ hồn nhiên vậy. Khung cảnh hài hòa này dường như là quen thuộc quá nên chẳng có ai phàn nàn về sự ồn ào của họ cả. Chẳng qua là đang vui vẻ thì có một cô gái có vẻ nhỏ tuổi nhất lên tiếng, với một giọng trong trẻo nhưng bình thản như là đang nhờ người rót nước: – Này mọi người, mình lấy chồng.
Mọi người ồn ào xôn xao bỗng lặng mất mấy giây để tiêu hóa âm thanh không biết có phải nghe nhầm không từ cái đứa dở hơi nhất đám, từng tuyên bố sống độc thân cả đời. – Lại lên cơn rồi, hôm nay chưa uống thuốc à? – cô gái có mái tóc ngắn với mấy lọn tóc màu hồng hỏi – Hay mới xem phim thấy người ta gia đình hạnh phúc tràn màng phổi nên nổi máu ghen tị? – người đẹp có mái tóc xoăn bồng bềnh tiếp lời.
Bình luận truyện