Hôm nay hàng hiệu đã về tay, cảm giác cầm thứ của mình nhưng không mua bằng tiền của mình thật kì lạ…
Cô có nên nghĩ đây quà tặng không? Đúng, quà tặng nhân dịp kết hôn… Thôi đi, nghe thôi đã thấy ngu xuẩn rồi.
Mà khoan, là “Nhẫn cưới” đã về tay mới đúng.
Cô còn phải đi giao lưu với mẹ chồng tương lai và trả nhiệm vụ mua nhẫn cưới đã hoàn thành. Nhưng… giờ này bạn chồng tương lai đang đi làm, mà cô thì chưa bao giờ gặp riêng mẹ chồng tương lai cả…
Dù là “Nhà mình tương lai” đấy nhưng mà đi sang tay không thì cũng không được nhỉ? Thế sang báo cáo nhẫn cưới đã về tay thì mang theo cái gì sang đi kèm? Mua quà? Khách sáo quá, giống làm trò nịnh nọt.
Mua… có cái gì mua mà không phải làm trò nịnh nọt đâu?
…
Cô dâu tương lai quyết định ngừng suy nghĩ mà đi bồi bổ thân còm. Ngày hôm qua cô đã mất công đi chợ, nấu một nồi canh sườn bò hầm to tổ bố nhưng hai vị phụ huynh lại ghét bỏ không thèm nói chuyện cùng, thế là ai nấu tự ăn…
Lại bị phụ huynh tẩy chay rồi.
Đầu cô bỗng thấy có chút mệt, vì sao lại cứ phải đòi bày vẽ ra khi mà có làm linh đình hoành tráng cũng chẳng ai vui?
Lại nói là đã bàn là không đưa sính lễ nhưng bạn chồng tương lai vẫn lấy cớ để tặng cho phụ huynh một chiếc Ford. Cô không vui nhưng cũng không thể làm được gì, nó là quyết định cá nhân.
Bạn chồng tương lai này quá mức kì lạ, dù có làm thế nào cũng không thể nào hiểu được trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì. Lúc nào cũng cười dịu dàng và luôn lịch thiệp như một quý ông. Một quý ông giữa xã hội hiện đại xô bồ, chăm chỉ như một con ong và vẫn biết dành thời gian để quan tâm gia đình. Tính cách tốt, ngoại hình cũng không tồi chút nào.
Chiều cao tiêu chuẩn, không cao không thấp, luôn gọn gàng sạch sẽ và chỉn chu. Mái tóc không bao giờ vuốt keo bóng lộn kiểu cứng nhắc cổ điển mà luôn được vuốt theo phong cách cố định: gọn gàng tự nhiên. Khuôn mặt không đẹp bóng bẩy, nhưng nhìn chung là chuẩn mực tỉ lệ vàng nam tính, luôn có vẻ anh trai đáng tin cậy.
Nghe thế nào cũng quá vô lí để một người như thế vẫn còn độc thân.
Rõ ràng là điều Hết – Sức – Vô – Lý nhưng sau vài lần hẹn hò thì cô lại có thể đoán được phần nào lý do.
Chẳng gì qua được đôi mắt sắc sảo tinh tường, vô cùng cao cấp của cô đâu.
***
Anh có vẻ là một người nhàm chán và nhạt nhẽo sao?
Bạn chồng tương lai chẳng hề nhàm chán đâu nhé, mà bởi vì trong mắt anh ta thì mọi người đều chẳng khác gì nhau, nghĩa là trong mắt bạn chồng tương lai chẳng có ai đặc biệt cả. Ấy, mà nói thế liệu có phải trong mắt bạn chồng mọi người đều là củ cải không? Hay là loại rau củ khác nhỉ?
Ừ, đặc biệt là bạn chồng tương lai có một nụ cười luôn thường trực khiến cho không ai biết là trong đầu bạn chồng đang nghĩ gì, quan tâm cái gì. Làm quái gì có người bình thường nào như thế? Mà làm thấy quái nào mọi người nghĩ bạn chồng là một người bình thường nhỉ?
(Rõ ràng là chỉ thiếu điều dán lên một tờ giấy thông báo trên trán: Không bình thường.)
Giống như bạn đang đứng trước mặt một cỗ máy mà bạn chẳng biết nó có tác dụng gì hay là nó được lập trình để làm gì. Hoặc là thấy nó là đống kim loại nhàm chán hoặc là sợ hãi nó một cách vô hình. Sự sợ hãi về một thứ bản thân không hiểu được.
Anh ta thật sự thú vị mà, như là đọc một cuốn tiểu thuyết mà không thể đoán được tác giả sẽ tung ra chiêu bài gì giải quyết tình huống, và sẽ mở ra tình huống bất ngờ nào.
Mà quan trọng hơn cả, đây là cuộc hôn nhân mà tự do cá nhân luôn được đảm bảo tuyệt đối. Bộ tộc văn phòng sáng tối đều đều ở văn phòng chẳng có bao nhiêu thời gian ở nhà. Gia đình nhà chồng tương lai có thể đồng ý cho đi đăng ký không tổ chức cưới là có thể thấy được độ chịu chơi đến đâu rồi.
Có kết hôn xong thì thiên đường tự do cũng chỉ xuống một tầng mây thôi chứ không có rơi thẳng xuống mặt đất được… (vân vân và cái mây mây suy nghĩ phân tích lý tưởng hóa tình huống của cô dâu tương lai xin được lược bỏ.)
***
Nghĩ tới nghĩ lui, cô dâu tương lai nọ lại thấy thật hài lòng với cuộc sống dự kiến. Trong khoảng thời gian cô nhận xét đánh giá bạn chồng tương lai của mình thì phòng bếp đã tràng đầy mùi thơm từ nồi canh sườn bò hầm đang réo rắt tiếng nước sôi và nắp nồi thì đang rung lên lạch cạch đầy kích động.
Đúng, canh sườn bò hầm thật kích động, mà không, canh sườn bò hầm nóng hổi và chiếc nắp nồi kích động đã khiến cô kích động theo! Canh đã nấu, mà người nhà dỗi không thèm ăn, đem mượn hoa hiến phật là vô cùng thích hợp, không còn gì có thể thích hợp hơn được nữa.
Trời đất, người thông minh suất sắc sẽ có khả năng nhìn thấy tương lai à?
– Nấu canh và bị người nhà tẩy chay là một quyết định phi thường, càng phi thường hơn là canh này có thể đem sang hiến cho mẹ chồng tương lai, sẽ mở ra nhiệm vụ ẩn và được điểm thưởng từ bố mẹ chồng tương lai nữa. – Cô dâu tương lai nào đó lẩm bẩm một mình.
…
Ôm tâm sự kiêu ngạo về sự thông minh quá mức của mình, cô rút điện thoại hỏi thăm mẹ chồng tương lai, bày tỏ muốn mang cho bà xem nhẫn cưới đã giao đến nhà. Rồi tung tăng xách theo bình giữ nhiệt cỡ đại sang nhà chồng tương lai.
Tung tăng, chỉ thiếu điều nhảy chân sáo thôi, thêm cái mũ trùm đầu đỏ nữa là thành cô bé quàng khăn đỏ mang canh cho mẹ chồng tương lai rồi. Nhà hai cách nhau không xa lắm, cùng khu khác phố thôi, nên cô vẫn thường hay đi bộ qua phố bên kia mua đồ lặt vặt. Thật là tiện, quá là tiện luôn.
***
Lại nói, cô bé quàng khăn đỏ mang bánh sang nhà bà ngoại gặp sói. Còn cô mang canh sang nhà chồng tương lai thì gặp ông nội chồng tương lai…
Lần đầu tiên luôn, gay cấn quá. Bây giờ có thể gọi điện cho bạn chồng tương lai hỏi: “Ông nội anh có khó tính lắm không?” được không? Có nút gọi trợ giúp không? – Người nào đó bối rối trong suy nghĩ mất mấy giây như vậy.
Tất nhiên là nó (nút gọi trợ giúp) không có, và điều mà cô cháu dâu tương lai có thể làm được lúc này là ngoan ngoãn để cho ông nội chồng tương lai nhìn và hỏi gì đáp nấy thôi.
Ông nội của bạn chồng tương lai có mái tóc bạc phơ, trắng như cước, sẽ rất giống Bụt nếu như mà ông nội chồng tương lai cười nhiều giống như anh vậy. À, nếu như thế thì chắc là bạn chồng tương lai là phiên bản Bụt “soái ca”, nhịn không được mà thấy buồn cười.
Buồn cười một cái lại hết thấy “gay cấn” mất rồi, có vẻ là sự tập trung của bạn cô dâu tương lai cũng không cao lắm nhỉ. Hoặc là có yếu tố thần kinh thép chăng?
Để ông nội chồng tương lai hỏi chuyện này nọ xong thì cô cháu dâu tương lai liền vô cùng hiền thục, khéo léo nhắc đến cái bình giữ nhiệt cỡ đại đựng canh sườn bò hầm kiểu Hàn được mang sang để mọi người ăn thử đổi khẩu vị.
Khéo thế ai mà chê được, mà cũng chẳng ai chê đồ ăn ngon cả.
Canh mang ra vẫn còn nóng hổi thơm nức mũi, nước canh được hầm thật lâu cùng với xương ống bò có màu trắng như sữa pha, thịt bò nhừ đến nhìn được thớ thịt tơi ra bằng mắt, hành lá cắt nhỏ đều tăm tắp, mấy lá rau mùi lung lay trên mặt nước canh tạo thành cảnh điểm xanh đan trắng xen nhau thật đẹp mắt, lắc rắc một chút tiêu xay mùi cay cay vừa kích thích vị giác vừa khiến khứu giác như muốn kêu gào “Thơm quá, hít thêm mấy cái nữa đi.”
Mà điều quan trọng nhất là cái món mượn hoa hiến phật này lại khiến ông nội chồng luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị quắc thước giãn ra thành ông Bụt vừa cười hòa ái, vừa khen canh ngon hết lời.
…
Bạn cô dâu tương lai thế mà lại đoán đúng hết cả mới ghê chứ. Lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ẩn, không những được điểm thưởng từ mẹ chồng tương lai mà còn được cả điểm “Yêu thích” từ ông nội chồng tương lai nữa.
Nhiệm vụ chính là báo cáo hoàn thành nhẫn cưới cũng được người lớn khen còn đặc biệt nhận được lời khen cao siêu từ người lớn to nhất nhà chồng tương lai: Khiêm tốn, không khoe mẽ nhưng vẫn đủ cao quý thể hiện vị thế…. Gì đó nữa mà cô chẳng nhớ nổi.
Ông nội ơi, mục đích chính là nhìn cái nhẫn hàng hiệu thôi, ông đánh giá sang tận cả con người với cái gì vị thế cháu nghe không kịp hiểu…
Tổng kết sau một ngày chó ngáp phải ruồi, mèo mù vớ cá rán của cô dâu tương lai nọ là: Một nồi canh bị phụ huynh ghét bỏ tẩy chay đã lấy lòng được người lớn to nhất nhà chồng tương lai, tăng điểm giá trị danh vọng lên mấy lần không rõ nữa.
– Hết chương 3 –