*Ôm bản thảo Không Khí khóc giàn giụa nước mắt* Gần cuối tháng 7 đã trôi dần về sau mà cuối cùng lại vẫn cứ được yêu thương mà tăng thêm thẻ đề cử để chui vào top 5. Tháng tám lại chiếm một chỗ trên trang chủ… Thật sự không biết phải gào khóc thế nào cho mọi người biết ta đang rất cảm động, rất rất cảm động ấy.
Tiến độ truyện thật sự rất chậm, cũng có nhiều thiếu sót nữa nhưng mà ta luôn có đòi hỏi nhất định về mỗi chương đăng lên… yêu cầu thì ngày càng khắt khe hơn nên mặc dù rất muốn nhanh chóng đuổi kịp tiến độ để sang phần 2 vào tháng 8 nhưng ta lại bị chậm mất rồi… *dập đầu* Xin lỗi đã để cho những ai theo dõi Không khí phải chờ lâu như vậy. Mặc dù ta không dám cam đoan sẽ ra chương đều đặn nhưng xin hứa sẽ viết nhanh nhất và chương sau tốt hơn chương trước để không phụ lòng mọi người đã bỏ thời gian để theo dõi Không Khí *Cúi*
Chương này xin đặc biệt cám ơn Bách Lâm đã thích và tặng thẻ để cử cho Không Khí để lại trồi lên như zombie đánh hoài không chết bám chặt lấy banner web *vừa cười vừa khóc* Và nhân tiện thì để ăn mừng tháng này Không Khí được thêm 1100 lượt view trong một tháng nữa ạ.
——
(Tiếp)
“…Trái đất này là của chúng mình. Quả bóng xanh…”
Âm thanh của dàn đồng ca thiếu nhi vừa vang lên đã khiến con ma ngủ nào đó rùng mình bừng tỉnh từ trong cơn mơ vốn đang lung lay, chuếnh choáng hơi rượu cồn. Thần ơi, quả thật là cái loại hình nhạc thiếu nhi này để làm chuông báo thức quả thật bách phát bách trúng. Cứ mỗi lần đang ngủ mê man mà nghe cái tiếng đồng thanh lảnh lót ca hát của thiếu nhi này là cô sẽ rùng mình, nổi da gà mà vô thức bật dậy trong một nốt nhạc. Thực quá đỗi thần kì đi…
Vừa nghĩ vừa xoa da gà vừa với tay tắt chuông báo thức. Màn hình điện thoại chỉ hiển thị giờ đặt báo thức là ba giờ bốn mươi lăm phút chiều. Làm cái quái gì mà cô lại đặt báo thức vào cái giờ dở dở ương ương thế này mà không có ghi chú nhỉ? Deadline? Hẹn gặp ai? Hay là hẹn hò hú hí với đám bạn mặt người dạ thú?
Mở lịch báo thức ra thì thấy vào lúc năm giờ có lịch hẹn trang điểm, sáu giờ ba mươi thì tới hội trường. Hội trường quỷ gì thế không biết? Cô vừa bóp trán cố gắng nhớ lại xem ngày hôm nay là ngày gì và cần phải làm gì mà phải thức dậy vào cái giờ oái oăm như thế này, vừa càu nhàu một mình trong im lặng.
…
Cô có một tật xấu, cực xấu trong vô hạn tật xấu của cô. Là mỗi khi không ngủ đủ giấc mà bắt buộc phải thức dậy sẽ chẳng nhớ ra mình cần làm gì hay là phải dậy để làm gì. Nên bình thường cô sẽ ghi chú cẩn thận để mỗi khi phải dùng đến “nhạc chuông báo thức khẩn cấp” sẽ không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ. Có điều lần này ghi chú nó trống trơn, như cái đầu cô vậy.
Ai đó vẫn cứ đần thối ra, càu nhàu trong suy nghĩ mất mấy phút mới phát hiện ra là mình đang nằm trong khách sạn và bên cạnh cô còn có một người đang ngủ say như chết.
Nhìn.
…
Tiếp tục nhìn.
“…”
Rồi ngay khi cô đang định tự hỏi là nằm cạnh cô là ai thì “người nọ” vừa đúng lúc xoay người lại về phía cô. Khiến cho ai đó đang đần ra liền sực tỉnh: A, là bạn chồng!
…
Ờ… hôm nay là ngày đãi tiệc và cô phải dậy chuẩn bị cho tăng hai – Bữa tiệc đàn đúm của bầy quỉ nhiễu sự!
Khi não cô cũng bắt đầu vận hành bình thường trở lại, việc đầu tiên cô ý thức được là mình lúc này đang nồng nặc mùi rượu. Cái mùi rượu của người mới uống say bốc lên thật sự rất khó ngửi và bộ váy trên người thì nhăn nhúm hết cả. Cô thậm chí còn cảm giác được cái sự khó chịu không hề nhẹ từ những đường chiết eo, cái tư thế lao thẳng ra giường đem toàn thân đè vào tà váy khi nằm xuống ngủ khiến cho cô bây giờ có chút chật vật để xoay người xuống giường.
Mít ướt vô lương tâm chỉ đem cô ném lên giường ngủ mà không thèm giúp cô thay váy ra. Hoặc ít nhất cũng phải giúp cô nới lỏng cái dây kéo sau lưng ra để nằm cho thoải mái chứ…
Ai đó vừa làu bàu vừa nhẹ nhàng rời giường, vừa hậm hực chuẩn bị đi tắm.
***
“Leng keng”
Tiếng chuông phòng khách sạn bất chợt vang lên, bạn chồng còn đang say giấc liền theo đó bị đánh thức. Anh muốn ngồi dậy nhưng đầu nặng như mới bị đổ thêm chục cân chì, không sao dậy nổi. Cổ họng khô khốc khiến anh cảm thấy nặng nề và khó chịu vô cùng. Có điều, dường như là dù đã thức giấc nhưng vẫn còn mấy cái dây thần kinh chưa kịp “tỉnh”, cả người như là chẳng còn chút hơi sức nào vậy…
Rượu không tốt cho sức khỏe, ai cũng biết. Tuy nhiên nếu uống một chút có thể giảm stress và kích thích tuần hoàn máu cũng khá là ngon nếu biết uống. Nhưng uống rất nhiều rượu cùng một lúc thì không những chẳng được cái điểm gì tốt, đặc biệt sau uống say ngủ dậy sẽ thảm hại vô cùng…
Từ từ, hình như anh bị nhiễm cái tật suy nghĩ lan man của cô vợ mới cưới lúc nào không hay thì phải??
Anh nghe thấy loáng thoáng tiếng trò chuyện mà tai vẫn còn hơi ù nên cũng chẳng nghe ra người ta đang trao đổi cái gì, có vẻ người mở lời hơi lớn tiếng nhưng lại bị một âm thanh khe khẽ rì rầm khác khiến cho người này hạ giọng nói nhỏ tiếng hơn. Sau đó là tiếng đóng cửa phòng nhè nhẹ.
Mặc dù phòng khách sạn có trải thảm nhưng anh vẫn cảm nhận được tiếng bước chân với độ xung động thấp. Dường như là rất cố gắng giảm nhẹ đi mọi âm thanh có thể phát ra vậy. Tới đây, anh mở mắt rồi trở mình ngồi dậy. Trước tầm mắt của anh lúc này là một mái tóc màu nâu nhè nhẹ đung đưa theo cái đầu nhỏ đang khẽ lắc lư theo một nhịp điệu ngân nga không thanh âm nào đó. Thân hình nho nhỏ mặc chiếc áo khoác tắm hơi quá khổ nên nhìn từ đằng sau trông có phần hơi… giống người lùn…
Bóng dáng vốn đã bé nhỏ, khoác lên một chiếc áo xù xù dài tới gần mắt cá chân khiến cho cô vốn đã không cao lắm lại càng “ngắn” hơn. Bàn chân xỏ trong đôi dép đi trong nhà quá khổ của khách sạn “cực kì” không phù hợp với cái cổ chân bé xíu hiện ra dưới chiếc áo khoác tắm rộng thùng thình… Thực sự, rất giống một đứa bé mặc đồ của người lớn vậy. Đáng yêu đến buồn cười.
Dường như cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình, cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp được anh đã thức giấc, nhìn mình từ bao giờ. Cô mang một vẻ mặt hoan hỉ chào mừng anh:
– Anh dậy đúng lúc lắm, em đang định dùng biện pháp mạnh gọi anh đấy. Bọn em vẫn còn đang trang điểm nhưng chẳng biết anh có việc gì cần làm không nữa. Dậy luôn chứ? Anh có muốn đi tắm luôn không hay nằm thêm một lát?
Vừa nói cô vừa mở tủ lạnh nhỏ lấy ra một chiếc ly thủy tinh đã rót sẵn nước mang tới cho anh.
– Uống chút nước dừa giải rượu nhé. Em đã dặn em gái mua thuốc giải rượu rồi, một lát nó sẽ mang đến sau. Anh uống tạm nước dừa đi cũng có tác dụng lắm đấy.
Anh nhận ly nước từ từ uống từng ngụm lớn. Quả thực là sau khi uống say ngủ dậy thì vô cùng khát nước, được uống một ly nước mát thì không còn gì bằng. Nước dừa mát lạnh, ngọt ngọt thanh thanh khiến cho cổ họng khát khô được xoa dịu, uống xong anh cũng cảm thấy tỉnh táo hơn được mấy phần. Bình thường nếu như uống rượu say thì mẹ thường cho anh uống một cốc trà gừng với chanh mật ong ấm nóng nhuận họng nên anh cũng không biết là nước dừa cũng có tác dụng giải rượu hay như vậy. Cảm giác dễ chịu này thật mới mẻ.
Lấy lại được sự tỉnh táo đủ dùng, đập vào mắt anh là một bộ suit màu xanh navy mới tinh, trông “rất” là quen mắt trên móc treo đồ. Biết anh đã phát hiện “gì đó” bạn vợ liền hớn hở khoe:
– Em thấy anh mặc nguyên đồ đi ngủ, nhăn nhúm hết cả. Áo khoác cũng toàn mùi rượu. Nên em đã gọi điện cho bên cửa hàng lần trước lấy thêm một bộ khác theo số đo cũ. Tắm xong thì thử luôn xem có vấn đề gì không nhé.
Anh cảm thấy mình như lại thấy như thể vợ anh có một cái đuôi đang ve vẩy phía sau vậy. Vẻ mặt kiêu ngạo lại phấn khích vì mới mua thêm được một món đồ ưng ý của cô khiến anh có cảm giác hình như là cũng không cần phải uống thuốc giải rượu nữa. Anh nhịn cười đến tỉnh cả say rồi.
Khuôn mặt tuy chưa trang điểm xong vẫn rất xinh đẹp cũng không thể vớt vát lại được gì khi kết hợp với cái dáng vẻ người lùn cùng mái tóc búi tạm không đẹp mắt với cái băng đô hình cái nơ màu hồng to đùng. Hoàn toàn không phối hợp với cái biểu hiện kiêu ngạo làm cao của cô một chút nào.
Không một chút nào.
Nhưng vì sợ làm mất hứng cái niềm vui nho nhỏ của cô nên anh cố gắng nhịn cười gật đầu đồng ý rồi xoay người vào phòng tắm. Còn cô vợ “người lùn” thì xách cao cái mép áo khoác tắm tung tăng đi ra ngoài tiếp tục trang điểm, ríu rít trò chuyện cùng mấy chuyên viên trang điểm đến nỗi cách một gian phòng anh vẫn có thể nghe thấy được.
Không hiểu các cô làm sao có thể giữ được im lặng đến gần như không phát ra âm thanh trong lúc anh ngủ nhỉ?
***
Khác với buổi sáng phải “vất vả” mất một tiếng rưỡi đồng hồ để “tuần tra” khâu chuẩn bị trước khi bắt đầu thì buổi tối này anh lại nhàn đến không thể nhàn hơn.
Vì không quá quan trọng nên không cần phải câu nệ tiểu tiết ư? Sai rồi, vì bữa tiệc hôm nay mấy người bạn của vợ anh đã nhận thầu từ A đến Z++, nên việc của hai người chỉ có duyệt kế hoạch mà thôi. Chẳng là, cô bạn nào đó trong hội thiếu nữ gì đó của bạn vợ được thăng chức lên làm quản lý cao cấp trong một công ty tổ chức sự kiện tiệc cưới nổi tiếng đã một thời gian dài. Mà đám các cô chưa có ai chịu lấy chồng để cho cô bạn nọ thể hiện quyền uy của một quản lý cao cấp, hưởng thụ cái ưu đãi mà chỉ có “sếp” mới có: trắng trợn “tranh thủ lợi ích cho việc riêng”.
Thế nên bữa tiệc này, chính xác là hai người chỉ việc làm chủ xị, ngồi chơi, chơi xong thanh toán các chi phí quan trọng. Hết việc. Tất cả đã có đám quỉ ham hố của nhà gái lo chỉ trỏ nhân viên chuẩn bị. Tiếng là tổ chức tiệc cưới của bạn nhưng thực ra là buổi ăn chơi đàn đúm có qui mô to to, vậy nên bữa tiệc tối nay được lũ bạn thân ai nấy lo của cô dâu cực kì bỏ công bỏ sức quan tâm. Lại còn vì lý do “tranh thủ lợi ích cho việc riêng” nên chỉ cần các cô không ảnh hưởng tới việc kinh doanh của công ty tổ chức sự kiện bên kia thì cái gì cũng được mượn thoải mái. Chi phí trang trí vốn dĩ là tốn kém vô cùng được giảm thiểu xuống mức: vật tư hao phí, nhân công lắp ráp và thuê sảnh tiệc của khách sạn.
Band nhạc thì đã có “cây nhà lá vườn” với bạn bè người quen, dàn âm thanh có sẵn trong hợp đồng thuê sảnh tiệc. Mọi chi phí đều được đám các cô khéo léo giảm thiểu tới mức vô lý để tổ chức một bữa tiệc quy mô không nhỏ thế này… Rồi dồn hết tâm huyết vào thực đơn, đến mức nghe các cô dự trù kinh phí cho khoản ăn uống mà anh phải cười mấy lần.
Thì ra, không chỉ vợ anh mê ăn, mà cả đám người các cô đều là có tình yêu mãnh liệt với ăn uống. Thực sự MÃNH LIỆT luôn ấy.
***
Người ta hay nói: Chỉ có khi tuổi trẻ nông nổi mới có thể tận hứng vui chơi không nghĩ ngợi trong những buổi party đàn đúm, tổ chức màu mè. Đám người bọn họ, đa số đều đã qua cái tuổi trẻ ngông rồi nên những buổi tiệc tùng lớn nhỏ đều mang tính chất xã giao, luôn đóng khung mình trong những phép lịch sự xã hội, những nụ cười cho có, đi đứng phải nhìn trước ngó sau, phải quan tâm xem đối phương có tiềm năng hợp tác hay không, là loại người gì… Hoặc, cũng chỉ là những bữa tiệc nho nhỏ lũ bạn thân quen cùng tụ tập, ăn uống nói chuyện suông thôi thì thò mặt tham gia được đã phải vất vả sắp xếp thời gian chứ sức đâu mà bày vẽ nọ kia cho nổi nữa. Thế nên, một bữa tiệc cưới theo kiểu phương Tây của cô chính là cái cớ hoàn mĩ cho đám “thanh niên thời kì cuối” bọn họ được phung phí tâm tư mà tụ tập, làm một bữa tiệc hoành tráng mà ai cũng muốn được tham gia một lần trong thời tuổi trẻ.
Một bữa tiệc sang chảnh được tổ chức trong phòng tiệc trong khách sạn lớn, được trang trí lộng lẫy, mọi người xúng xính quần áo xa xỉ mình yêu thích, thức ăn ngon, tháp rượu, có band nhạc, có sân khâu để rủ nhau thể hiện mấy tiết mục điên rồ mà những bữa tiệc xa xỉ thông thường chẳng ai dám làm…
Một bữa tiệc tốn kém kiểu giàu có mà đám người đã trưởng thành bọn họ có thể dám điên cùng nhau. Không câu nệ, không có ngại ngùng của những phép lịch sự sáo rỗng, những ánh mắt người đời luôn chăm chăm rình rập chờ cơ hội gièm pha. Không có những trói buộc và kiềm chế để không phải “chói lóa giữa đám đông”.
Tiểu thuyết và phim ảnh sẽ chỉ cho bạn nhìn thấy những bữa tiệc xa hoa, hay là những cuộc vui tốn kém sa đọa của những người có tiền, giàu có và thượng lưu. Hư cấu nên những người giàu đến mức dành toàn bộ thời gian để đi hết nhà hàng cao cấp lại spa làm đẹp quanh năm rồi đắm chìm trong tiệc tùng phù phiếm, khoe quần áo, trang sức, giày túi hiệu… Có thể sẽ khiến nhiều người mơ ước, có thể nhiều người thấy phung phí và ngu xuẩn… Dường như, ai cũng tin vào những điều phù phiếm được thêu dệt nên đó để kì vọng hoặc khinh bỉ về một điều mà bản thân chưa bao giờ biết đến.
Nhưng trong cuộc sống, thực ra chẳng có bao nhiêu người tham gia những bữa tiệc xa xỉ đó mà vui vẻ nổi cả. Nó chỉ là cách người ta tìm kiếm những mối quan hệ làm ăn, tỏ ra thân thiết để gây dựng một niềm tin giả dối nào đó làm lý do để hợp tác, tính toán lợi ích ngắn dài dưới danh nghĩa bạn bè, các kiểu anh chị em xã hội này nọ… Và cũng chẳng ai không mệt mỏi khi đeo trang sức đầy người, đóng bộ hàng hiệu rồi ưỡn ngực thể hiện sự quyến rũ kiêu sa suốt bữa tiệc sang trọng đâu. Thậm chí là cả những ngôi sao, nghệ sĩ thì những bữa tiệc cũng là thời gian làm việc ngoài giờ hành chính không có lương cả.
Hiện thực là như vậy đấy.
Những vàng son xa xỉ, lộng lẫy khi bạn còn nhỏ tuổi, bạn không khả năng để thực hiện nó. Nhưng khi bạn đủ trưởng thành, có đủ khả năng tài chính để có thể hiện thực hóa nó thì cuộc sống sẽ không cho bạn có đủ thời gian và sức lực để làm được nó… Hoặc khi dấn thân vào những chốn lộng lẫy xa hoa không chút tự do đó, tự bản thân bạn cũng sẽ có lúc muốn chạy khỏi nó thật xa.
Nhưng nếu như bạn có một cái cớ và có đủ người cùng nắm chắc cái cớ đó. Thì đó chính là bữa tiệc trong mơ của những kẻ trưởng thành vẫn còn trái tim thanh xuân trong lồng ngực.
Mà, anh tuy không hoàn toàn hiểu được cái niềm vui thích của tiệc tùng tụ tập nhưng anh có thể chắc chắn, bữa tiệc cưới “không chính quy” này sẽ không chỉ là ngày vui của hai người bọn họ mà còn là kỉ niệm đáng nhớ với tất cả những người đến tham dự.
Khi còn có tuổi trẻ và cơ hội để sênh ca thì đừng bỏ lỡ nó.
Vậy nên cứ tận hứng vui đi.
(Còn Tiếp)
– Redit lần 1: 04.09.2019 –