Sự Tồn Tại Của Không Khí

Phần I – Chương 10: “Nhân tiện” (1)



Mặc dù chẳng ai vội thế nhưng không rõ là vì công việc rảnh rỗi hay vì đã gần kề ngày đãi tiệc nên cấp trên rất dễ tính đồng ý để cho bạn chồng tương lai nghỉ nửa ngày Thứ Ba, mà theo lý, những ngày đầu tuần thì công việc luôn bận rộn hơn cả.

Nhưng mà thôi bỏ đi, cô cũng có nhớ là bạn chồng tương lai làm nghề gì đâu? Chỉ nhớ mỗi cái anh làm công việc văn phòng “sáng bảy chiều năm” tăng ca là cơm bữa, công tác là thường xuyên, tiền lương là con số không nhỏ. Hết rồi. Dù sao thì tiền ai vẫn của người nấy, cô không nhớ cũng đâu phải là do cô vô tâm. Chuyện tiền bạc và thẻ ngân hàng rõ ràng là chuyện riêng tư, rất cá nhân, vậy nên, cần phải tôn trọng không gian riêng của mỗi người. Chính yếu là, việc không quan trọng không cần nhớ, biết đủ dùng là được rồi.

Thế nhưng vì hiếu kì mà nghỉ nửa ngày để đi sắm váy áo với cô thì phải thừa nhận là bạn chồng tương lai quả thật vô cùng chu đáo và tỉ mỉ. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là việc đi mở mang tầm mắt của anh chỉ là cái cớ, bởi vì cô đã tặng anh bộ suit hôm trước nên bạn chồng tương lai muốn đáp lễ lại bằng cách đi làm vệ sĩ quẹt thẻ cho cô ngày hôm nay.

Càng ngày cô càng thấy anh thuận mắt. Có lẽ “công việc làm vợ” mà cô sắp “chính thức nhận việc” cũng chẳng đến nỗi cực nhọc như mọi người vẫn phải “cố gắng” rồi.



Cũng chẳng để cô ngẩn ngơ suy nghĩ một mình quá lâu, khi đồng hồ điểm mười giờ ba mươi lăm phút thì bạn chồng tương lai liền xuất hiện. Anh luôn đúng hẹn như một cái đồng hồ báo thức vậy. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả tiền lẻ để thanh toán cốc trà đá cô còn chưa kịp uống xong nữa. Nghĩ đến đây, cô lập tức liên tưởng đến cái đồng hồ trông xe (1) kiểu cũ ở Anh, lúc nào cũng có sẵn tiền xu, sau đó lập tức liên tưởng đến việc cái đồng hồ này sắp trở thành “anh xã” mà bật cười một mình.

– Có chuyện gì vui sao? – Anh ngước mắt lên liền nhìn thấy cô đang khúc khích cười một mình – Uống một cốc trà đá miễn phí mà cũng vui như vậy sao?

– Vui chứ, uống trà đá vỉa hè là một thú vui tao nhã, dù thích nhưng mà không phải lúc nào em cũng nhớ để mang theo tiền lẻ bên người. Nhưng anh thì cứ như ngân hàng tiền lẻ di động ấy…

– Ngân hàng tiền lẻ thì chắc là anh không nổi, nhưng cỡ một cái Parking meter (2) thì chắc là vẫn được – Anh tiếp lời cô, vô cùng tự nhiên, như đọc được cái dòng suy nghĩ nhảm nhí của cô vậy.

– Chuẩn luôn, em còn đang nghĩ anh rất giống một cái Parking meter di động nữa ấy!!!

Cô tiếp tục ríu rít miêu tả anh giống cái đồng hồ trông xe ra sao, anh thì vui vẻ nghe suốt quãng đường tới quán ăn trưa.

Một suy nghĩ thoáng qua khiến anh ngẩn người trong chốc lát: Từ bao giờ anh lại có thói quen giữ tiền lẻ bên người như vậy nhỉ?



***

Hôm nay hai người hẹn nhau cùng ăn trưa rồi sau đó mới đến cửa hàng trang phục đã hẹn trước của bạn vợ tương lai. Thời gian cũng không có nhiều lắm, bọn họ có một tiếng đồng hồ để giải quyết bữa trưa và đi tới đó, bởi cô có hẹn với cửa hàng bên kia lúc mười một giờ rưỡi trưa.

Đúng vậy, bạn vợ tương lai có hẹn thử áo vào giữa giờ nghỉ trưa, cái thời gian đáng lẽ phải dành để nghỉ ngơi và… trên đường đi còn mua đủ loại bánh và đồ uống cùng mấy loại trà sữa khiến anh không khỏi buồn cười. Cô giống như đang chuẩn bị đồ ăn vặt chống đói vậy. Có lẽ là chủ cửa hàng với cô khá thân thiết chăng? Nên mới ôm một theo cả một đống đồ ăn đến cửa hàng quần áo cao cấp như vậy chứ. Mặc dù anh đã biết trước là vợ tương lai không mấy khi có hành động giống như người khác nhưng nghĩ đến cái dáng vẻ cô ôm theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt vào một cửa hàng thời trang cao cấp vẫn cứ khiến anh không thể không thấy… thật đáng yêu.

Xe dừng lại trước một cửa hàng trang phục kiểu boutique (3) có ba tầng với kiểu trang trí vintage cổ điển, trang nhã rất độc đáo. Bước vào không gian bên trong có thể thấy cách bài trí trang phục trông rất bắt mắt những đồ trang trí rất đơn giản mà tinh tế, vô cùng phù hợp với chủ đề của những bộ trang phục được treo trên tường như chính bản thân nó cũng là một vật phẩm mua bán của cửa hàng chứ không phải chỉ là chất liệu trang trí.

Nhân viên chào hỏi cô có vẻ rất quen thuộc và một người phụ nữ ăn mặc rất có phong cách có vẻ là chủ cửa hàng đang đứng chờ trên cầu thang dẫn lên tầng trên vui vẻ vẫy tay gọi bạn vợ tương lai đi lên.

– Chị! – Cô nhanh nhẹ lên tiếng trước.

– Nhanh, nhanh đi lên đây, giờ này không có chị em gì cả. Hẹn mười một giờ rưỡi mà tôi đã đứng ngồi không yên ở đây chờ cô từ sáng đến giờ rồi!!! – Cô chủ cửa hàng vừa trả lời vừa nhanh chân đi lên trước, vẻ háo hức đến nỗi chẳng thèm để ý đến việc vị khách cô “mỏi mắt chờ mong” hôm nay dẫn theo một “vệ sĩ” lạ mặt.

Tầng hai của cửa hàng được thiết kế tạo hình không gian hoàn toàn khác biệt so với tầng dưới. Nếu như tầng dưới là kiểu đơn giản bắt mắt thì tầng hai này lại được bài trí theo phong cách sang trọng hơn rất nhiều. Đèn trang trí, hoa tươi, đế nến kiểu châu âu cầu kỳ màu bạc sáng lấp lánh theo những ánh đèn được sắp đặt rất có quy luật và chiếc đèn chùm phong cách baroque (4) cỡ nhỏ thi thoảng sẽ đu đưa những hạt trang trí trong suốt trông rất vui mắt, làm cho không gian trong gian phòng trở nên vừa quý phái mà vẫn vô cùng ấm áp.

Những bộ trang phục dự tiệc được sắp xếp vị trí phù hợp không làm cho người ta cảm thấy bị choáng ngợp hay ngột ngạt vì tần suất trang phục dày đặc đè ép lên nhau như ở những cửa hàng thời trang thông thường. Những chiếc gương lớn với chân đứng và khung viền chạm trổ hoa văn uốn lượn được sơn trắng trang nhã khiến những bộ váy áo cầu kỳ xung quanh lại được tôn thêm vẻ quý phái kiều diễm lên mấy phần.

Bạn vợ tương lai cùng chị chủ cửa hàng hàn huyên với nhau một hồi vô cùng lan man quanh cái chuyện: Chị bất ngờ ra sao khi mà khách hàng Vvip cần đồ quá gấp, rằng không để cho chị có cơ hội thiết kế riêng cho bạn vợ tương lai một bộ váy cưới độc nhất vô nhị trên đời, rằng chị tiếc đến đau lòng quên mất bữa khuya quan trọng như mạng của chị. Rằng đã thức đến gần sáng mới chọn sẵn cho cô mười hai bộ váy phù hợp với yêu cầu…

Mãi cho đến khi chị đòi phải phát thiệp mời đi ăn tiệc cưới thì chị mới nhận ra anh chàng “Vệ sĩ” lạ mặt vẫn theo sau bọn họ…

– Hehe, giới thiệu với chị, đây chính là Bạn Rể của em, đến cuối tuần này sẽ được chính thức cấp sổ đỏ, thăng chức. – Bạn vợ tương lai vui vẻ giới thiệu bạn chồng tương lai với chị chủ cửa hàng.

Đưa mắt đánh giá anh chàng “Vệ sĩ có danh phận” trong một cái chớp mắt, con mắt tinh tường của chị chủ cửa hàng liền cười đến không nhìn thấy tổ quốc đâu.

– Lấy vợ đẹp nó có nhiều cái khổ, nhưng tớ nói câu này, chẳng phải là nói quá khen con em tớ lên giời đâu. Cậu lấy được nó là có phúc lắm đấy, tích đức cho cả nhân loại. Nên phải trông giữ con bé ngoài hành tinh này cho kỹ đấy nhé.

– Chị khen em hay là chửi đểu em đấy?

– Còn phải hỏi? Rõ ràng là chửi đểu như thế còn gì?

– Chị không yêu thương gì em, em muốn đi về!!! – Cô vỗ tay vào đùi chị chủ cửa hàng cái bốp, rồi làm cái vẻ mặt cau mày tức giận.

– Hô hô, bước chân vào đây như cá đã vào lưới, muốn quẫy mà được chắc? Cô thử xem cô có toàn mạng đi ra khỏi tầng hai nhà tôi không? – Chị chủ cửa hàng lại chống nạnh mà hếch mũi nhìn cô cười hô hô. Một lần nữa, bỏ quên cái nhân vật vệ sĩ có danh phận vừa được giới thiệu.

Sau màn chào hỏi giới thiệu thì chị chủ cửa hàng liền dẫn hai người tới xem mười hai bộ váy mà chị đã giúp cô chọn từ trước.

Mẫu bày ra mười hai bộ, nhưng vì sự cố chấp với ren của cô mà còn lại tám bộ, sau lại vì lý do mức độ kín đáo không đạt yêu cầu lại loại đi tiếp hai bộ. Mà sau khi cô thấy vừa mắt cả sáu bộ váy thì gương mặt anh cũng có chút ngạc nhiên hiếm có: Vì sao anh lại được dẫn vào một căn phòng studio với đầy đủ thiết bị để chờ cô thử áo?



(Còn Tiếp)



Chú Thích:

(1) Đồng hồ trông xe hay chính xác hơn là (2) Parking Meter: là máy bán vé đậu xe. Máy này là những chiếc cột có đồng hồ ở ven đường (khu vực cho phép đậu xe) ở một số nước phát triển như Anh, Mỹ… loại máy này cho phép người đi xe đậu xe ở khu vực đó trong một thời gian nhất định và phải thanh toán trước (bằng tiền lẻ) Những chiếc máy này đến nay đã có những phiên bản hiện đại chạy đồng hồ số, nhưng trước đây, nó có hình dạng giống như chiếc đồng hồ thế nên bạn nữ chính mới có liên tưởng như vậy. Chi tiết xin độc giả Google để biết rõ hơn.

(3) Boutique: Theo định nghĩa của từ điển Cambridge thì là một mô hình kinh doanh thời trang thiết kế với quy mô nhỏ. Và định nghĩa thời trang thì đó là những cửa hàng thời trang chuyên doanh tự thiết kế của một, hoặc một số những nhà thiết kế nhỏ. Chứ không chỉ có ý nghĩa là cửa hàng thời trang nhé.

(4) Phong cách Baroque: là một trường phái nghệ thuật thời kì Phục Hưng của thế kỷ 17 và 18. Dành cho những ai chưa biết thì nôm na nó là một loại phong cách “lộng lẫy và hoa mỹ”, kiểu phong cách được ưa chuộng trong hoàng gia và quí tộc châu âu của thế kỉ 18. Chi tiết hơn lại nhờ các bạn hỏi Google để tìm hiểu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv