[Ngoại Truyện Thứ Nhất]
Hôm nay là ngày thường nên định sẵn là bọn họ sẽ có một ngày thảnh thơi. Dạo qua dạo lại quét bụi, lại lau kệ, không thì chải vuốt ngắm nghía hàng mẫu, chỉnh sửa trang phục trên kệ, xếp qua xếp lại giá áo qua qua lại lại cho hết ngày.
Ai bảo bọn họ làm nhân viên cho cửa hàng âu phục cao cấp làm gì. Đúng là nhàn thật đấy, nhưng mà nhàn phát điên… lại còn trong giờ làm việc không được dùng điện thoại, không thể ăn vặt, uống nước cũng phải hạn chế.
Nhưng ai bảo bọn họ thích ngắm âu phục làm gì, nên mới sa vào cái bẫy lương cao lại nhàn đến muốn tự sát này…
Nhưng mấy người bọn họ cũng là thiếu nữ nha, nhỡ đâu, chỉ nhỡ đâu thôi, lại được gặp soái ca đẹp trai bằng xương bằng thịt thì sao? Mấy công tử đẹp trai nhà giàu… thật ra gặp cũng nhiều, nhưng mà soái ca, mỹ nam chân chính thì chờ đến mòn con mắt vẫn chưa được gặp bao giờ.
Có mấy lần đám người của ca sáng cửa hàng nội y gặp được mỹ nam dẫn bạn gái đi dạo rồi đi khoe khắp nơi làm bọn họ ghen tị muốn đỏ mắt.
Rõ ràng là cửa hàng chuyên doanh đồ hiệu nam thì phải gặp nhiều mỹ nam soái ca hơn chứ? Mà nghịch lý là cửa hàng tây trang bọn họ cả năm nay chưa gặp ai như vậy.
Chẳng lẽ soái ca mỹ nam không đi mua suit à? Không biết là bây giờ không cần phải đi nước ngoài cũng có thể mua được suit hàng hiệu sao? Họ cứ đi nước ngoài mua sắm thì nhân viên store chi nhánh trong nước như bọn họ bán cho ai bây giờ?
***
Hôm nay bắt đầu ca tối vẫn như mọi khi, đám nhân viên bọn họ bận rộn với việc tìm việc để bận. Thế NHƯNG!!! Thần linh, à không, đã có mỹ nhân nghe được lời thỉnh nguyện của họ mà tới.
Mỹ nhân, mỹ nhân hàng xịn nha, dù không phải mỹ nam nhưng mỹ nhân cũng đủ mát mắt rồi. Có điều tuổi có vẻ nhỏ. Cùng anh trai đi mua sắm? Bạn trai lớn tuổi? Bồ nhí?
Bồ nhí của đàn ông có vợ? Tiểu Tam trong truyền thuyết đây ư?
Hay là màn lừa tình của đàn ông có gia đình lừa gạt sinh viên nhỏ tuổi???
…
Đừng trách bọn họ, họ rảnh quá mà. Ngoài vừa tươi cười vừa tưởng tượng ra chuyện để buôn ra thì có gì để mua vui cho bản thân nữa đâu.
Mà mỹ nhân nhỏ tuổi này lại còn sành sỏi quá, vẫn để họ giới thiệu, không ngắt lời, không chê họ lẽo đẽo đi theo giải thích, quảng cáo sản phẩm này kia. Thậm chí còn vui vẻ hỏi mấy câu cho có để bọn họ đứng bên không giống đi theo canh trộm nữa.
Đúng là xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa. Người xinh đẹp lại tốt bụng thế chắc không phải là loại “tiểu tam” kia đâu nhỉ? Nhưng lỡ đâu mỹ nhân ngây thơ bị lừa thì sao?
Lại nhìn vị “Anh trai” đi cùng, người ngày trông rất lịch thiệp, từ lúc bước vào không tỏ vẻ gì mệt mỏi mà còn rất vui vẻ theo sau mỹ nhân nhỏ đi dạo một vòng quanh cả cửa hàng của bọn họ mà không chê phiền, không phàn nàn lấy nửa lời.
Trông cũng không giống người xấu chơi bời…. Nhưng mà người xấu thì dán lên mặt chữ “Người Xấu” đấy chắc?
***
Đám người lén lút nhìn lần một. Mỹ nhân nhỏ vẫn đang vui vẻ xem đồ, đôi khi như nhớ ra, sẽ quay lại hỏi vị “Anh trai” thích hay không, thấy thế nào.
Trông kìa, yêu người ta đến độ nào mà lại chọn đến say sưa vui vẻ thế cơ chứ?
Cái vị kia quen thuộc hưởng thụ đến độ không đụng đến một ngón tay lựa đồ kìa… Rối rắm quá. Thế rút cục là lừa tình hay không lừa tình đây?
Trong khi đám nhân viên bọn họ núp núp trốn trốn, vờ làm việc của mình vừa rối rắm chìm đắm trong tưởng tượng thì hai người mỹ nhân nhỏ và “anh trai” đã tiến vào khu thử đồ. Bỏ lại bọ họ vẫn tiếp tục rối rắm tưởng tượng chờ câu trả lời.
Khu thử đồ thì đâu phải mọi người đều tiến vào được. Phòng thử đồ chỉ có một lối vào, nhân viên trông phòng thử đồ cũng chỉ giới hạn một người hỗ trợ, nếu như có yêu cầu chỉnh sửa hay thay đổi mới có nhân viên khác tiến vào.
Nơi khác không biết nhưng mà quản lý của bọn họ là người ưu tiên tính chuyên nghiệp nên vô cùng khắt khe. Ai mà muốn bị quản lý mắng rồi trừ lương đâu cơ chứ.
Sau đó?
Chuyện trong phòng thử đồ thì chỉ có nhân viên trực phòng thử đồ biết. Mà sau khi mỹ nhân nhỏ với “anh trai” ra ngoài thì con bé nhân viên trực phòng thử đồ cứ tay ôm miệng, tay ôm tim, mặt thì đỏ lựng không thốt lên được tiếng nào.
… Trông… giống như vừa mới chứng kiến một màn suy đồi nhận thức được truyền hình trực tiếp trong phòng thử đồ vậy… Nhưng mà mỹ nhân nhỏ trông không giống người như thế chút nào…
Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Đi kiểm tra camera an ninh có được không vậy?
Thôi khỏi đi, camera an ninh là thuộc quyền quản lý của trung tâm thương mại, có phải muốn là được xem đâu.
A… A… A… Bọn họ tò mò muốn điên rồi!!!
***
Trong khi một đám nhân viên hóng hớt vẫn đang cố lay tỉnh nhân viên trực phòng thử đồ thì mỹ nhân nhỏ đã tự an ủi bản thân xong với bộ cufflinks phiên bản số lượng giới hạn mà cả chi nhánh Việt Nam chỉ có duy nhất một bộ. Không khỏi khiến đám nhân viên ngoài quầy lại phải trầm trồ vì con mắt tinh tường của mỹ nhân nhỏ.
Đây là hàng thủ công của Ý đó, không phải là mẫu thiết kế chế tạo bằng máy thông thường đâu.
Chưa hết ngạc nhiên này, lại thấy mỹ nhân nhỏ rút thẻ thanh toán.
Thần linh ơi, đi mua sắm mà đàn ông lại để phụ nữ thanh toán đồ mua cho mình. Vậy mà xem được sao???
Cái loại đàn ông gì thế này hả trời??? Cặn bã xấu xa, đào mỏ… (đã lược bỏ những câu chửi)
Hay tất cả đã nhầm rồi? Mỹ nhân nhỏ là đại tiểu thư bao nuôi “đại bạch kiểm”??? Cái vị “Anh Trai” kia trông thế mà là trai bao sao?
Vớ vẩn, trông thế nào cũng là nhân viên văn phòng đàng hoàng tan sở. Trai bao cái quái gì? Muốn làm trai bao cũng phải có phong thái trai bao. Vị “anh trai” kia làm gì có.
Sau đó, hai người họ rời đi để lại tiếp một bó tưởng tượng các kiểu suy luận ở quầy thu ngân cho nhân viên thu ngân cùng với hóa đơn đã được mỹ nhân nhỏ thanh toán xong từ bao giờ.
***
Sau khi hai người rời đi thì từ phòng thử đồ vang lên tiếng hét thất thanh của đám nhân viên trốn việc lẻn vào phòng thử đồ, hóng hớt chuyện nhân viên trực phòng thử đồ bị “đứng hình”
Có biến thái? Gặp cướp? Hay án mạng?
Vài người chạy vào, hóa ra tưởng tượng thái quá rồi.
Chuyện chẳng qua là cô nhân viên trực phòng thử đồ sau khi “hồi hồn” lại bị một đám người vây lấy hỏi chuyện trong phòng thử đồ… khiến cô hồi tưởng, lại không kiềm chế được mà rú lên một tiếng kinh động cả quầy thu ngân với mấy “hàng xóm” hóng hớt.
Qua lời kể lại của nhân viên trực phòng thử đồ thì câu chuyện nó như thế này:
– Anh trai kia ấy mà, trông bình thường thế thôi mà đến khi lên đồ, đẹp trai muốn rụng tim. Không, rụng tim rồi đấy chứ, tôi còn tưởng mình bị ảo giác cơ. Tim vẫn đang đập thình thịch đây này. Trời ơi… Xong rồi mang cái bộ dáng đẹp trai chết người đi tán tỉnh mỹ nhân nhỏ bằng cử chỉ. Chỉ – Bằng – Cử – Chỉ nhé!!! Tôi đứng nhìn từ xa mà còn bị đỏ mặt đây này. Thần thánh ơi, đội ơn các thần linh cho con hôm nay được trực phòng thử đồ, con hứa về sau sẽ chăm chỉ đi làm không xin giả ốm xin nghỉ nữa!!! Biết cái gì gọi là thần thái không? Siêu mẫu ấy hả? Vứt, vứt hết, cả ảnh mẫu của chính hãng cũng không bằng luôn. Nhìn thấy bộ màu kem kia không? Tôi thề, là quản lý mà nhìn thấy vị kia mặc vào phải đến quỳ lạy xin chụp lại một tấm treo trước quầy để câu khách…
– Bồ gì? Đứa nào lúc nãy đặt điều là người ta là bồ với trai bao, người ta là vợ chồng sắp cưới đấy. Mỹ nhân nhỏ người ta muốn mua quần áo cho chồng sắp cưới làm quà tặng đấy. Ngọt ngào chưa? Sâu răng chưa? Ghen tị chưa? Ôi, tim tôi, tim tôi, nhìn người ta xong mình cũng muốn có người yêu…
Cô nhân viên trực phòng thử đồ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. Đám nhân viên còn lại, tính thêm cả hàng xóm tới hóng hớt liền nhao nhao chiêm chiếp cho đến khi bị nhân viên quản lý khu đến nhắc nhở, lùa như lùa vịt mới nhớ ra họ vẫn còn đang trong giờ làm việc.
– Hết Ngoại Truyện Thứ Nhất –