Tại thời điểm khi cảnh sát xông tới Tô Vãn đang cầm một con dao dính máu trên tay. Cách đó không xa, đập vào mắt cô có một người phụ nữ cả người đầy máu và không còn hơi thở. Người chết gọi là Dương Tuyết Tuyết là người dang díu với vị hôn phu của cô, hôm nay cô tới đây chính là để tìm tiểu tam tính sổ. Nhưng khi vừa đến nơi đó cô đã bị đánh gục từ phía sau và sau khi tỉnh dậy cô thấy Dương Tuyết Tuyết đã chết trước mặt mình. Con dao xem là hung khí lại ở trong tay cô.
Tô Vãn nhìn tay của mình đầy máu, cô vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc thì cảnh sát đã đè cô xuống đất mang chiếc còng lạnh buốt vào tay cô. "Đó không phải những gì tôi đã làm, tôi không có giết người!" Cô ra sức giãy giụa, không ngừng nói không phải nhưng bất luận nói thế nào cũng không thuyết phục hai người cảnh sátChỉ có cô cùng người đã chết trong căn phòng này, cửa ra vào và cửa sổ cũng bị khóa, căn bản không ai khác có thể bước vào.
Sau khi cảnh sát điều tra ngắn gọn hiện trường, liền đem cô trở thành nghi phạm mang về điều tra. Cố Dĩ Trạch vội vàng chạy tới, vừa vặn cùng cô đối mặt. Hắn vừa nhìn thấy cô, đôi mắt liền đỏ hoe, mang theo sự căm ghét điên cuồng: "Tô Vãn, cô đã hại chết con của Tuyết còn chưa đủ, tại sao còn dồn cô ấy vào đường chết?" "Tiểu tình nhân của anh không phải là tôi giết, khi tôi đến nơi, cô ấy đã.." Tô Vãn muốn giải thích, nhưng bên kia không cho cô cơ hội.
Bình luận truyện