Tô Vãn bị bà ta đánh đến mắt đầy sao xẹt qua, yếu ớt ngã lên chiếc giường làm bằng những tấm ván cũ.
Cho đến bây giờ dược tính của thuốc mê trong cô chưa được giải, làm cả người mềm nhũng như bông không có chút sức lực nào, vì thế cô không có chút lực nào để đánh trả lại, hoàn toàn giống như con cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc kệ người ta cấu xé.
"Ưm..."
Cô thốt ra một tiếng thút thít yếu ớt, như thể cô có điều muốn nói.
Lần này Lâm Mỹ Lan dễ tính, kêu người tháo băng dính trên miệng của cô ra, Tô Vãn dùng đôi tay đang bị trối cố gắng chống đỡ người ngồi dậy: "Mấy người muốn cái gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần mày kí tên lên văn kiện này, trả về những tài sản mày đã lấy từ bố mày, tao sẽ tha cho mày một mạng."
Lâm Mỹ Lan lấy một phần văn kiện từ người đàn ông đứng phía sau, đưa tới trước mặt Tô Vãn, chỗ đó ánh sáng đèn không được sáng chỉ đủ thấy dòng chữ in đậm ghi chuyển nhượng cổ phần.
"Nếu tôi không ký thì sao?" Cô cười khẩy một tiếng.
Sắc mặt của Lâm Mỹ Lan ngay lập tức vô cùng âm trầm, hung hăng ném mạnh sấp văn kiện lên bàn một tiếng phịch rõ to: "Mày ký hay không ký cũng không quan trọng, miễn là sau khi mày chết tài sản dưới tên mày đều là sẽ thuộc về chúng tao."
Bà ta còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười châm chọc mỉa mai.
Đó là Tô Vãn vọng lại.
"Dì à, dì cũng quá coi thường tôi rồi, đối phó với loại người như dì làm sao tôi lại không chuẩn bị lưu lại trước, đúng không?"
Tức khắc khuôn mặt của Lâm Mỹ Lan chuyển sang xanh, "Mày có ý gì?"
"Không lâu trước đó, tôi đã thành lập di chúc, nếu tôi có xảy ra mệnh hệ gì thì toàn bộ tài sản sẽ được mang đi quyên góp, mấy người cái gì cũng không chiếm được cả."
Tô Vãn nhìn sắc mặt của Lâm Mỹ Lan dần dần xám đi, ý cười trên miệng càng đậm hơn, "Ngoài ra, nếu tôi mà chết, rất nhanh sẽ có người báo cảnh sát và chắn chắn cảnh sát sẽ sớm tìm tới đầu của dì, vì mấy người có động cơ gây án nhất."
"Tiện nhân!"
Lâm Mỹ Lan liền tức giận và duỗi tay lôi kéo tóc cô, "Mày là cái đồ sói trắng không tim, mấy năm nay tao với bố mày nuôi dưỡng thật uổng phí, sớm biết có hôm nay khi đó tao nên bóp chết mày."
"Ha ha..."
Tô Vãn cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ da đầu, nhưng cô không hề tỏ vẻ yếu thay vào đó là bật cười: "Dì à, giết người là phạm pháp đó."
Cô nhắc nhỡ một lần nữa, rõ ràng không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào.
Khuôn mặt của Lâm Mỹ Lan vặn sắp méo mó, vô cùng muốn cho cô một cái tát.
Nhưng bà ta đã bình tĩnh lại, không những không đánh cô mà con buông tay đang giữ tóc và đẩy cô ra, "Mày cho rằng chỉ nhưng vậy thì tao không có biện pháp khác? Tô Vãn, mày cũng quá coi thường tao rồi."
"Hả?"
"Đến bây giờ tao cũng không ngại nói cho mày biết, mày tính sai rồi, đơn giản là tao không muốn giết mày." Lâm Mỹ Lan cười lạnh, trên mặt lộ ra ấm khí oán độc, "Tao tính là bán mày đi tiếp khách."
Rồi bà ta dừng lại nhìn sắc mặt Tô Vãn đã biến sắc khó coi, rồi tiếp tục cười nói.
"Đại tiểu thư, mày nên biết trên thế giới này có không ít người, tuy rằng sống nhưng không có quyền tự do, không có quyền con người, bị nhốt ở một chỗ, ngày đêm bị trông chừng và liên tục phải tiếp khách, mày có nghĩ muốn nếm thử hay không?"
Tô Vãn không đáp chỉ lạnh lùng nhìn bà ta với sự căm ghét hiện rõ trong mắt, cái hận như thế muốn đem bà ta băm thây làm trăm mảnh.
Lâm Mỹ Lan không bận tâm đến thái độ đó, ngược lại rất hài lòng với phản ứng này của cô.