"Trong tim anh, em không giống những người phụ nữ qua đường, gặp dịp thì chơi."
Diệp Dục Sâm xoa đầu cô, thái độ vui cười khác hẳn trước đây, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ, cũng để lộ ra một khí thế làm người ta khó hiểu: "Bất luận bên cạnh anh có bao nhiêu người, người mà anh muốn, vĩnh viễn chỉ có một mình em."
Tô Vãn hoàn toàn không biết trong đầu hắn nghĩ những gì, thậm chí cô có chút buồn cười.
Gì mà bên người có bao nhiêu người, chỉ cần mình cô hả?
Nếu hắn thật sự thích cô, thì tại sao lại có quan hệ không rõ ràng với vô số người phụ nữ khác để cô phải đau lòng?
Cứ cho là cùng người khác gặp dịp thì chơi đấy, nhưng... con mẹ nó, diễn mãi giả cũng thành sự thật, thì sao đây?
Nếu không thì lau súng cướp cò rồi...
Cô không muốn nghĩ tới đó, cảm thấy đây cũng không phải việc mình nên nghĩ và chẳng nghĩ muốn đặt cả tương lai rộng lớn của bản thân lên người hắn.
Không sớm thì muộn, cô sẽ rời đi...
Hai ngày sau, Tô Vãn đưa ra một quyết định làm mọi người kinh ngạc.
Chính là cầm công ty Tô gia bán đi.
Đúng vậy, cô không nghĩ là muốn nhà hay muốn công ty, cô sẵn sàng bán hết cổ phần trong tay mình.
Tin tức này làm cho trên dưới công ty đều khiếp sợ, cả Diệp Dục Sâm cũng kinh ngạc, quả nhiên không đoán được cô sẽ đưa ra chiêu cuối này.
Do đó, hắn muốn hỏi riêng cô, xem cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tô Vãn nhún vai bất đắc dĩ: "Không bán thì để làm gì, công ty bị Tô Kiến Nam vét sạch, chỉ chừa lại chiếc vỏ rỗng đẹp đẽ, giữ lại còn có lợi ích sao."
Điều này không ai có thể bác bỏ.
Khoảng thời gia trước công ty Tô gia bị Cố Dĩ Trạch đẩy vào nguy cơ, hơn nữa chủ tịch thay đổi, việc cụ chủ tịch bị bắt càng dấy lên hỗn loạn, tình hình của công ty đã không còn như lúc trước.
Nhưng vấn đề là, Diệp Dục Sâm ra tay giúp đỡ, sau đó hỗ trợ giải quyết vẫn đề tài chính và phái người đến hỗ trợ quản lý, thật ra tình hình của công ty đã có chút chuyển biến tốt, ví như giá cổ phiếu đang thong thả tăng lên.
Trên lý thuyết, hiện tại không hoàn toàn bắt buộc phải bán nó đi.
Tuy nhiên đáp lại chính là Tô Vãn lại hờn dỗi Diệp đại thiếu: "Đúng như anh đã nói, một chút tài năng kinh doanh thương mại em cũng không có, nếu tương lai lỡ em đem công ty phá sản thì không bằng giờ em tìm chủ mới cho nó, bán sớm một chút, may ra còn cứu được nó."
Diệp Dục Sâm nhíu mi, không còn gì để nói.
Bởi vì đây là việc riêng của cô, nên anh không cố gắng tiếp tụ hỏi, cuối cùng chọn cách tôn trọng quyết định của cô, không can thiệp vào chuyện này nữa.
Quay lại nói về công ty, thì phải nhắc tới đám người Tô Kiến Nam bị cảnh sát bắt đi.
Chuyện Tô Kiến Nam với Lâm Mỹ Lan bị bắt vì tội bắt cóc cùng tham ô tài sản đã như ván đóng thuyền, chứng cứ xác thực, không thể chối bỏ.
Tuy nhiên về Tô Như Nguyệt...
Bất kể cô làm gì với Tô Kiến Nam và Lâm Mỹ Lan thì họ vẫn khăng khăng là cô ta vô tội, từ đầu tới cuối nói ả cái gì cũng không biết, không tham dự vào.
Bên cảnh sát cũng không tìm ra chứng cứ ả có tham dự vào vụ bắt cóc này, vì thế qua một lúc thẩm vấn chỉ có thể thả người.
Sau lần đó Tô Như Nguyệt đã hoàn toàn biến mất không thể tìm thấy một dấu vết nào, không có ai biết cô ta đã đi đâu.
Đương nhiên cũng không có ai quan tâm cô ta đi đâu.
Hai ngày sau Diệp Dục Sâm đi công tác ở nước S.
Chuyến đi công tác này thời gian hắn đi khá lâu, vừa đi đã hơn nữa tháng không về, Tô Vãn cũng không quan tâm hắn đi làm cái gì, mỗi ngày vẫn như lúc bình thường ngủ rồi ăn cơm, ăn cơm xong lại đi xem phim, lúc có hắn hay không có hoàn toàn không khác nhau là mấy.
Vào ngày sau tòa án đã có quyết định, cô đến tù để thăm Tô Kiến Nam, người bị kết án tù chung thân.