Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 112: Cô là một người tham tiền.



Tô Vãn theo phản xạ rụt vội tay có đeo chiếc nhẫn về và giấu vào trong chăn.

"Không... không thể trách tôi, công ty nhà tôi sắp phá sản, nguy cơ sớm tối. Lúc trước tôi có tới tìm anh nhưng lúc đó anh không những không hỗ trợ mà còn đem tôi tống ra ngoài, tôi không tìm thấy biện pháp nào khác chỉ biết tới cầu xin anh ta, và Cố Dĩ Trạch cũng đã nói, chỉ cần tôi đáp ứng gả cho anh ta thì hắn sẽ buông tha cho bố tôi."

Tô Vãn sợ rằng hắn sẽ kích động rồi thật sự bóp cò vào khẩu súng đang dí về phía mình, sự khao khát sống mãnh liệt khiến cô phải giải thích một cách vội vàng.

Diệp Dục Sâm không tỏ ý kiến gì.

"Đưa tay qua đây." Ngữ khí của anh hoàn toàn là ra lệnh, giọng nói âm trầm tới độ như thể muốn bóp chết cô.

Cô im lặng, ngoan ngoãn đưa bàn tay phải không đeo gì qua.

Gân xanh trên thái dương của hắn liền giật giật dữ dội: "Tay kia."

Tô Vãn cắn môi, vừa định nói đã nhận ngay một cái trừng mắt liếc qua chỗ mình, cô vội vàng giơ ra bàn tay còn lại.

Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn ngón áp út cùng chiếc nhẫn kim cương, nhìn sao cũng không thấy vừa mắt.

Hắn dùng một tay tháo nó ra rồi tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ đang mở.

"Đừng ném."

Tô Vãn nhanh chóng cố gắng ngăn hắn lại, kết quả quên luôn vết thương trên chân mình. Thế là cô đột ngột đứng dậy động tới miệng vết thương, cơn đau ùa về khiến cô hít một hơi lạnh rồi cả người ngã vào trong lòng hắn.

Cũng là nhân cơ hội này cô thành công đoạt lại chiếc nhẫn kim cương về và giữ nó trong tay giống như thể giữ một thứ rất quý giá.

Diệp Dục Sâm bất mãn đối với hành vi bảo vệ chiếc nhẫn của cô, gân xanh trên thái dương bạo động liên tục, vừa định phát tiếc, kết quả là nghe thấy cô lẩm bẩm.

"Viên kim cương lớn như vậy, rất đáng giá nha."

Vốn dĩ hắn tức giận muốn một phát súng bắn chết Cố Dĩ Trạch, nhưng nghe được lời này từ cô thì lập tức dở khóc dở cười: "Cô thực sự thiếu tiền sao?"

Tô Vãn chắc nịt gật đầu: "Tất nhiên là thiếu, tôi cũng không phải là anh đương nhiên thiếu rồi."

Diệp Dục Sâm nhớ lại cô từng gạt Tô Như Nguyệt hơn 300 vạn, hiện tại lại giữ viên kim cương không chịu buông, muốn mắng cô cái đồ ham tiền nhưng bất đắc dĩ nói: "Tôi đã cho cô thẻ, không phải sao?"

"Đó là thẻ của anh."

Về điểm này, Diệp Dục Sâm nghĩ đã cho cô chính là của cô, nhưng Tô Vãn rất cố chấp mà phân biệt rõ ràng, khăng khăng không muốn trộn lẫn với hắn.

Đây không phải cô cố tình làm ra vẻ nhưng thực sự nó vô dụng, đặc biệt là trong tương lai sau này, cô phải trốn thoát khỏi hắn. Nếu quẹt thẻ đó thì hắn nhất định sẽ tra ra được vị trí, khi đó có mà trốn cái rắm.

Diệp Dục Sâm không hề biết được tâm tư nào đó, bất đắc dĩ đặc cô trở lại giường, còn cô thì vẫn giữ khư khư chiếc nhẫn của Cố Dĩ Trạch bên người.

Hắn duỗi tay muốn tháo nó ra vừa hào phóng nói điều kiện: "Đem nó đưa cho tôi, tôi bảo A Thư mua một cái lớn hơn cho cô."

Ánh mắt Tô Vãn sáng lên, nhưng ở giây tiếp theo, cô dứt khoát lắc đầu.

"Vẫn là không được, cái này tôi còn trả lại cho Cố Dĩ Trạch." Cô siết chặc viên kim cương trong tay, nhìn anh với ánh mắt thận trọng và đề phòng, "Không thể thất hứa rồi còn nuốt luôn đồ của người ta như vậy rất không có đạo đức."

Diệp Dục Sâm không phản đối nhưng vẫn hướng cô duỗi tay ra: "Đưa qua đây, tôi giúp cô trả."

Cái em gái anh!

Đây là mấy từ Tô Vãn bây giờ muốn mắng ra nhưng lại không có gan nói xấu.

Cô không tình không nguyện đặc chiếc nhẫn kim cương vào bàn tay của hắn: "Anh nhớ trả về, ngàn vạn lần đừng ném đi, tôi không muốn bồi thường tiền vào đó, cũng đừng để hắn nghĩ tôi vì nhớ thương nên vẫn giữ nhẫn."

"Ừm."

Diệp Dục Sâm ậm ự đáp một tiếng, rất hiếm khi không làm trái lời cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv