Từ trước đến nay, cô chưa thấy một người vừa mặt dày vừa không có lý lẽ như vậy.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng hỏi qua ý của cô, tự tiện chiếm lấy cô làm của riêng của mình, cô là người, một người có ý thức tự chủ cùng quyền lợi đúng đắn nữa không? Cũng không phải là thứ đồ vật trong cửa hàng cứ có tiền là mua được.
Có lẽ cô đã quên, quên đi việc tên gia hỏa này vẫn luôn xem cô như vật nuôi, thậm chí hắn không nghĩ cô còn cái quyền lợi của một con ngươi như hắn.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Cô hỏi.
"Trước đây không phải em cũng không đồng ý sao, nhưng hiện tại vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh."
Tô Vãn muốn mắng người lắm.
Cô nghĩ không nên chấp nhặt cùng hắn nhưng quả thực không thể nào nhịn được nữa, không thể không tức giận hỏi một câu: "Nếu anh chết thì sao?"
"Lôi kéo em cùng chết."
Hắn trả lời nhanh chóng, hoàn toàn không có nửa điểm do dự.
Mẹ kiếp!
Tô Vãn thực sự muốn chửi thề lắm rồi.
Bây giờ cô biết tại sao nhiều người lại muốn giết hắn rồi, vì loại người này xứng đáng bị như vậy!
Cô cảm thấy đối với tên gia hỏa này hoàn toàn không cần phải kiềm chế và lễ độ bởi chỉ cần trực tiếp xông thẳng vào bắn chết hắn mới là đạo lí.
"Tôi mệt rồi, đi ngủ đi."
Cô nhìn ra sự chênh lệch thể lực cách quá xa của hai người liền khống chế xúc động muốn bóp chết hắn lại, cũng không thèm để tâm về hắn nữa để lại một câu rồi xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa lại cho hắn cái ót.
Diệp Dục Sâm không nói gì, từ sau lưng duỗi tay ôm lấy eo của cô.
Đột nhiên sau lưng truyền tới một chút hơi ấm, Tô Vãn cảm thụ được độ ấm kia rồi bỗng miên man theo.
Thành thực mà nói cô biết tất cả, biết hắn vì an toàn của mình nên mới không cho mình danh phận đó, chỉ cần nghĩ tới tâm tình của cô liền phức tạp.
Nhưng ít nhất có thể chứng minh tên gia hỏa này cũng không thuần túy muốn đùa bỡn cô.
Hắn lo lắng an nguy của cô, điều này có thể nói lên hắn có một chút chân thành với cô không?
Nhưng cô sợ nhất chính là sự chân tình ấy.
Nếu chỉ là kiếm tiền bằng giao dịch thể xác liệu nó có thể kéo dài được bao lâu, hai bên sau khi giao tiền và đổi hàng thì lại đường ai nấy đi, nhưng một khi tình cảm xen vào, nó lại phát triển theo một hướng mà hướng đó một trong hai sẽ không khống chế được.
Do đó cho dù là một chút, cô cũng không dám nếm trải con đường đó.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy kết cục Giang Uyển Hinh bị giết ra sao càng làm cô không dám lao vào.
Mặc dù cô bội phục hắn, chỉ với dăm ba câu đã quấy rầy suy nghĩ của Giang Uyển Hinh rồi thừa dịp cổ phân tâm mà thẳng tay giết, nhưng mặc khác người đàn ông này quả thực rất cao thâm và giảo hoạt.
Giả giả thật thật, thật thật giả giả, cô chẳng thể nào nhìn thấu được hắn, vả lại không biết lời nào của hắn mới có thể tin được.
Nếu không may đem những lời hoa ngôn xảo ngữ cho là thật, chắc chắn kết cục của cô không khác gì là Giang Uyển Hinh.
Tâm tư của Tô Vãn vô cùng phức tạp, thậm chí còn nghĩ tới tương lai của chính mình, đúng lúc này thì Diệp Dục Sâm bất ngờ hỏi một câu: "Tối hôm qua, hắn ta có ôm em ngủ như thế này không?"
Hắn ta?
Tô Vãn đột nhiên mở to mắt, sau hai giây ngơ ngác mới hiểu ra ý từ hắn ta là người nào.
Tối hôm qua... Cố Dĩ Trạch!
"Không có, tôi ngủ trong phòng dành cho khách." Cô ngay lập tức phủ nhận, còn thuận miệng nói trào phúng thêm, "Người như Cố Dĩ Trạch ở phương diện nào đó còn chính nhân quân tử, không giống anh."
"Anh?" Sau lưng vang lên âm thanh nghi vấn, tò mà cùng hứng thú, "Anh như thế nào?"
Luôn hống hách, vô liêm sỉ, vô lý và không biết xấu hổ!
Lời trên chính là cô muốn nói, nhưng đến bên miệng lại phải nuốt về, bây giờ không thể ngu ngốc nói ra những lời thật lòng này.
Cô kéo chăn từ mông trùm qua đầu: "Không có gì, ngủ đi."