"Lần nào em cũng nói như vậy, nhưng trước giờ đều không có làm, em chính là một kẻ lừa đảo."
Diệp đại thiếu gia cầm tay chân cô lại: "Thật ra anh cũng không có muốn để em chờ, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn."
"Tôi không, ngô...."
Tô Vãn để tay lên ngực hắn muốn đẩy ra, nhưng lời còn chưa có nói xong thì hắn đã cúi đầu hôn cô, đem tất cả sự phản khán của cô đánh ngược trở lại.
Tô Vãn mới đi ra từ phòng tắm, trên người chỉ choàng một chiếc áo lỏng lẻo, lại bị hắn một kéo hai lôi, lúc này đã rơi xuống đất mất rồi.
Cảnh xuân hiện ra!
Cơ thể của Diệp Dục Sâm áp sát lại cô, nụ hôn ấm áp từ cổ đi xuống vai, rồi lại đến ngực, Tô Vãn cảm thấy cơ thể của như đang bốc cháy, ngực nóng như lửa đốt, cơ thể không tự giác được mà run lên.
"Đừng.... Ưm...."
Cô cảm giác như có thứ gì đó đang tiến vào thân thể mình, cơn đau bất ngờ ập đến, cô nhịn không được mà kêu lên một tiếng, cơ thể cô cong lại như một con tôm nhỏ, cô đem trọng lượng của bản thân dựa lên lòng ngực của Diệp Dục Sâm.
"Đau quá, anh nhẹ một chút." Giọng của cô có chút nức nở vang lên.
"Anh cũng đau." Trán của Diệp Dục Sâm toát mồ hôi lạnh, âm thanh trầm thấp khan khan, không còn lạnh lùng như bình thường, mỗi câu nói như câu đi hồn phách của người nghe: "Bảo bối, em thả lỏng cơ thể một chút."
"Anh đi ra." Tô Vãn nổi giận mắng.
"Bảo bối, em cắn anh thật chặt, khít quá." Người nào đó giọng khan khan để lộ một chút vô tội.
Tô Vãn cắn răng, thả lỏng cơ thể: "Anh thử xem, đầu tiền là đi ra ngoài."
"Được, anh sẽ thử." Điệp đại thiếu gia ngoan ngoãn trả lời.
Giây tiếp theo bỗng nhiên hắn lại bất ngờ cử động. "Em gái anh!"
Âm thanh bén nhọn vang vọng cả căn phòng, dần dần biến thành âm thanh động lòng người nghe.
Hai thân ảnh hòa quyện vào nhau, tạo ra một cảnh xuân sắc đầy trời.
Sau đó, Diệp Dục Sâm xoay người từ trên cái tủ ở đầu giường từ ngăn kéo lấy một cái hộp quà được gói cực kỳ xinh đẹp, mở ra, từ bên trong lấy một chiếc lắc chân bằng bạc.
Tô Vãn nhẹ nhàn thở ra.
Cô còn tưởng rằng gia hỏa này sẽ dùng đồ vật biến thái nào đó đem cô cột trên giường, thì ra chỉ là một thứ trang sức.
Thật may mắn.
Cô nhìn viên đá quý ở trên mặt dây, phản ứng đầu tiên của cô là thứ đó rất có giá trị, sau đó vô thức muốn đem cái chân đang bị hắn kéo rút lại.
"Tôi không muốn nhận đồ của anh nữa." Cô thì thầm yếu ớt. "Nếu một ngày nào đó lại bị cảnh sát bắt, tôi lại không thể nói được gì." Nghĩ đến việc này, cô lại nghĩ đến chiếc vòng cổ, được cho là di vật của một vị vương phi nào đó, loại tình huống không thể giải thích được khiến cô rất sợ.
"Khi nào em không bỏ trốn, thì chẳng ai dám bắt em cả." Diệp Dục Sâm kéo chân cô lại.
"Đây là thiết kế đặt biệt chỉ dành cho riêng em. Trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất này thôi." Tô Vãn có chút sửng sốt, nhìn hắn đem cái vòng đeo lên chân của cô: "Tạo sao lại bỗng nhiên bắt tôi đeo loại trang sức này?"
"Không phải bỗng nhiên, mà đã nghĩ từ rất lâu rồi." Hắn chỉ vào viên ngọc bích, "Bên trong có thiết bị định vị, về sau bất luận em đi đến đâu đến nơi nào, chỉ cần anh muốn biết, lập tức sẽ biết vị trí của em."
Tô Vãn kinh hãi.
"Tôi không cần thứ đồ này, anh tháo ra cho tôi."
Cô vội vàng muốn tháo ra, nhưng sờ soạng cả nữa này vẫn không thấy được nơi mở ở đâu.
"Đừng lãng phí sức lực, đây là công nghệ đặc biệt tạo ra, cắt không đứt, đốt không cháy, trừ khi anh tháo giúp em, nếu không nó đời này sẽ cứ theo em."
Diệp Dục Sâm không có biểu cảm gì mà nhìn cô đang bận một lúc lâu, lạnh lùng nhắc nhở.
Tô Vãn cứng người, hi vọng đều bị hắn tát cho một chậu nước lạnh mà dập tắt.