Chỉ trong chốc lát, Diệp Dục Sâm và Tần Thư đã đem theo người xuống dưới đuổi theo, cửa lớn phía sau biệt thự cũng có người mở ra, một đám người áo đen nhanh chóng chạy vào, cầm theo súng, họng súng đều chỉa về phía Giang Uyển Hinh.
"Tất cả không được nhúng nhích, ai tiến lên một bước, tôi sẽ bắn cô ta."
Giang Uyển Hinh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng bắt lại người gần nhất với cô ta – Tô Vãn.
Vốn là Tô Vãn cũng muốn tránh nhưng khiến cô tuyệt vọng chính là dù tốc độ, kỹ năng hay sức mạnh, Giang Uyển Hinh đều hơn cô.
Chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Cô thật sự không biết là do cô quá yếu hay là Giang Uyển Hinh quá mạnh, vậy mà chỉ mới có một chiêu đã bị người ta bắt lại.
Nhưng chỉ cần nhìn cảnh Giang Uyển Hinh nhảy từ lầu hai nhảy xuống mà không bị gì thì cô ta chắc chắn không phải người bình thường.
Có lẽ ngôi sao điện ảnh không phải thân phận thật của cô ta.
"Nơi này đều là người của chúng tôi, cô trốn không được đâu." Súng trong tay Tần Thư chỉa vào Giang Uyển Hinh đang trốn phía sau lưng Tô Vãn: "Ngoan ngoãn chịu trói thì cô vẫn còn một đường sống."
Giang Uyển Hinh cười nhạo, súng trong tay chỉa vào thái dương của Tô Vãn, dùng sức đè vào, lộ ra sát ý: "Chạy không thoát thì tôi đem cô ta chôn theo, Diệp Dục Sâm, chẳng lẽ đến người phụ nữ cùng anh yêu anh cũng mặc kệ sao?"
Vô cùng rõ ràng, sự xuất hiện đột ngột của Tô Vãn đã phá vỡ kế hoạch mà hắn đã làm tốt ngay từ lúc bắt đầu, cũng khiến cho con cá trong chậu – Giang Uyển Hinh tìm được cơ hội trốn thoát.
"Cô muốn thế nào?" Anh hỏi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe và tiền mặt, tôi phải rời khỏi chỗ này." Giang Uyển Hinh chỉa họng súng chọc chọc vào thái dương của Tô Vãn: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất là anh lên nhanh lên đi, còn nữa, bảo người của anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đầu cô ta sẽ nở hoa."
"A Thư!"
Diệp Dục Sâm không chần chừ một chút nào, ngay lập tức sai Tần Thư đi chuẩn bị đồ vật cô ta cần, dựa theo chính xác những gì cô ta yêu cầu mà làm.
Tần Thư thu súng lại, quay đi.
Chuẩn bị xe và tiền cũng tốn một chút thời gian, nhân lúc quãng thời gian này, cả hai nhàn nhạ, thoải mái trò chuyện.
Người mở miệng trước là Giang Uyển Hinh: "Lúc nào thì anh biết được thân phận của tôi?"
"Từ lúc cô tiếp cận tôi đã biết rồi." Diệp dục xong nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường: "Thân là sát thủ, bản lĩnh của cô không tệ, nhưng cô lại không che giấu sát khí trên người, nhất là lúc ban đầu."
"Nếu đã biết sớm như vậy, anh còn dám cho tôi ở cạnh?"
"Trước việc người đẹp đưa tới cửa, tôi chưa bao giờ từ chối." Thái độ của anh càng thêm bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười: "Nói thật ra, tôi rất thưởng thức cô."
"Ồ?" Giang Uyển Hinh nhướng mày.
"Xinh đẹp, lại có bản lĩnh, trải qua mấy ngày đến bây giờ, tôi lại càng có hứng thú với cô."
Diệp Dục Sâm cười: "Muốn cùng tôi diễn giả thành thật không? Cô cứ ở bên tôi, tiếp tục làm bạn gái của tôi, tôi sẽ giúp cô che giấu thân phận, mọi chuyện đêm nay sẽ không có bất cứ kẻ nào biết được."
"Còn người phụ nữ này thì thế nào?
Giang Uyển Hinh quay qua nhìn sang Tô Vãn bị mình bắt được.
Tầm mắt Diệp Dục Sâm cuối cùng cũng chuyển sang nhìn Tô Vãn, sau khi nhìn hai giây, anh chỉa họng súng trong tay về phía cô: "Giải quyết ngay tại chỗ, mọi chuyện xong xuôi thì đem thi thể đi xử lí."
Nhìn vào họng súng đen òm, mặt Tô Vãn ngay lập tức trắng toát, tim muốn bay lên cổ họng.
Cô cuối cùng cũng nhận ra rằng đêm nay mình trở về đây là một quyết định vô cùng sai lầm.
Không chỉ không lấy được đồ, mà còn có khả năng đưa mạng của mình cho người ta xử đẹp ngay tại chỗ này. Còn người đàn ông kia, đúng thật là trở mặt vô tình.