"Chỉ cảm ơn ngoài miệng thế sao, tôi không để ý nếu em tự mình làm và dùng hành động thực tế chứng minh chút tấm lòng đó của em."
"Làm sao chứng minh?" Tô Vãn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Dục Sâm nở nụ cười, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô: "Ví dụ như đến đây hầu hạ thiếu gia ngủ gì đó."
"Gần đây quay phim nên tôi khá mệt mỏi, đợi nào đóng máy rồi nói nha."
Cô nằm xuống giả chết, còn không quên kéo chăn lên che bản thân lại, giả bộ ngủ.
"Đứa nhóc xấu xa."
Diệp đại thiếu cười mắng, trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, trong lòng đã bắt đầu suy tính sẽ thừa dịp đi du lịch lần này mà tìm một cơ hội tốt để giải quyết cô ở đó.
Tô Vãn tắt đèn, lại lùi người vào trong lòng anh, khi Diệp Dục Sâm đưa tay qua ôm lấy cô, cô không hề chống cự mà ngoan ngoãn để cho anh ôm mình.
Nhưng bên trong vẻ ngoan ngoãn đó lại cất giấu ý định chạy trốn đi bất cứ lúc nào.
Bây giờ Tô gia đã ngã, kẻ thù của cô nên ngồi tù đã ngồi tù, nên chạy trốn đã chạy trốn, đã được như ý muốn rồi.
Cô không hề có gì cần xin Diệp Dục Sâm nữa nên đương nhiên cô sẽ không làm khổ mình mà tiếp tục ở lại làm người tình bên cạnh anh.
Đã đến lúc qua cầu rút ván để mở ra một tương lai của bản thân với vô hạn khả năng.
Trong thế giới nhỏ của mình, cô bắt đầu kiểm tra tài sản mình có trong tay, quyết định khi đi thì những gì nhẹ nhàng, có giá trị đều đem đi hết, chí ít có thể đảm bảo cuộc sống bản thân sau khi ra đi sẽ không nghèo túng, nhàm chán.
Một tuần sau.
Lúc chuẩn bị lên đường đi du lịch, Tô Vãn mang theo vali đồ đứng bên ngoài biệt thự, cuối cùng còn nhìn thật kĩ nơi mà cô đã sống hơn hai tháng.
Bỗng nhiên cô muốn cười.
Sau mười mấy tiếng bay, đoàn người cũng đến nơi.
Diệp Dục Sâm đã sắp kín hành trình của chuyến du ngoạn ba ngày sau, định đưa cô đi xem biển Lam và bãi biển Hoàng Kim nổi tiếng của nước S trước, sau đó lại đi thử một chút đặc sản địa phương, sau đó...
Sau đó Tô Vãn chạy trốn.
Lúc đang ở nhà ăn, cô nói với anh rằng cô muốn đi toilet một chút, sẽ trở về nhanh thôi.
Diệp Dục Sâm đợi mười lăm phút nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh nghĩ chắc có việc gì đó làm cô nán lại, anh gửi tin nhắn hỏi cô làm sao vậy nhưng lại không có trả lời. Anh ở lại đợi thêm mười phút nhưng vẫn không đợi được người quay về.
Diệp Dục Sâm mới phát hiện ra có điều không thích hợp nên gọi cho cô, kết quả là cô tắt máy. Anh đến hỏi nhân viên nhà hàng tình hình thì người đó nói rằng vừa rồi Tô Vãn đã đi luôn rồi.
Diệp đại thiếu giận dữ.
Lúc này, người đã chạy thật xa - Tô Vãn thở phào một hơi dài, trước tiên hủy chỗ thuê, rời khỏi nơi đầy thị phi này và bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Kỳ thật cô đã sớm muốn trốn đi rồi, lý do cô không làm ở thành phố A là bởi vì cô sợ khi Diệp Dục Sâm phát hiện sẽ lợi dụng các mối quan hệ và thế lực trong tay để tìm cô.
Thủ đoạn của tên kia ghê gớm như vậy, thậm chí còn có giao tình với cục trưởng cục cảnh sát, cô mà dám thử giở trò ở đó thì chắc chắn cô chưa kịp ra khỏi thành phố A đã bị hốt về rồi.
Nhưng mình tình hình hiện tại không giống.
Nước lạ đất khách, tất cả mọi người ở đây đều không quen biết. Dù cho tay của Diệp Dục Sâm có dài đến đâu thì cũng không thể thò tay đến nơi đây, biển người mờ mịt, muốn tìm cô sợ là còn khó hơn lên trời.
Bên này Diệp Dục Sâm đã phân phó cho Tần Thư đi tìm người.
Vì thế không lâu sau anh nhận được tin tức của Tần Thư, nói là tiểu thư Tô đã đem vali vốn đến ở khách sạn, giấy tờ chứng nhận, tiền bạc gì đó đi hết.
Diệp Dục Sâm phản ứng chậm chạp, lúc này mới hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.