Nghe vậy, Diệp Dục Sâm cười càng thêm ôn nhu như đất, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên gương mặt cô: "Đến nhà ga tàu hỏa, còn mua vé tàu chuẩn bị tới thành phố khác?"
"Nếu chuyện gì anh cũng biết, vậy còn hỏi tôi làm gì?" Tô Vãn không giãy giụa, bộ dáng như con lợn chết không sợ nước sôi.
Con ngươi đen nhánh của hắn dần ảm đạm xuống, ngón tay giữ cằm cô đột ngột dùng sức siết chặt: "Cô bé, em biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả gì không?"
"Anh bóp làm tôi đau." Tô Vãn không đáp lại lời hắn hỏi, chỉ bình tĩnh nhắc nhở một sự thật.
"Em biết không? Bây giờ việc tôi muốn làm nhất chính là đánh gãy chân em."
Diệp đại thiếu cười lạnh, giọng điệu lộ ra cổ không khí lạnh âm u, "Sau trước đây tôi không biết được nhỉ, hóa ra Vãn Vãn bản lĩnh không tồi, nước lạ đất khách cũng dám chạy loạn, không sợ sẽ có chút chuyện xảy ra mà có thể bị mãi mãi ở lại nơi này sao?"
Tô Vãn nhíu mày, cảm giác, cảm thấy hắn thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác.)
"Anh rốt cuộc làm sao làm được?" Cô hỏi, "Khiến cho cảnh sát nghe theo anh?"
Bây giờ trở về lại nhớ lại, cô cảm thấy kế hoạch của mình không có vấn đề gì.
Duy nhất chỉ có một sai lầm, là cô hiểu về hắn quá ít, căn bản không ngờ tới tên khốn này lại có thể điều động cảnh sát bắt mình.
"Là tôi không tốt nhỉ, quên nhắc nhở bé con của mình, nơi này là địa bàn của tôi, so với thành phố A, thế lực của tôi chỗ này càng thêm thuận buồm xuôi gió."
Diệp Dục Sâm vẫn cười, làm Tô Vãn thấy ớn lạnh sau lưng.
Cô làm sao lại quên như thế, người đàn ông này hiểu mình rõ như lòng bàn tay, nhưng mình hiểu về hắn thật ít, trong tay hắn nắm giữ bao nhiêu con át chủ bài thì cô đều không biết cả.
Cùng đấu với một kẻ địch như vậy, cô rõ ràng còn khờ dại cho rằng thắng thế, thật là khờ đủ mà.
"Những việc nhỏ nhặt này trước để lại, chúng mình nói chính sự." Diệp Dục Sâm xoay mặt cô lại, câu lên khóe môi nụ cười, "Còn nhớ tôi nói những gì với em không? Nếu dám chạy, tôi sẽ trừng phạt em."
"Tôi sai rồi."
Cô nói xin lỗi, mà khẩu khí lại tương đối qua loa, nghe không ra có thành ý.
Hắn lại cười khẩy: "Một câu thực xin lỗi sẽ nghĩ việc này bỏ đi, em cảm thấy dễ dàng thế à?"
Tô Vãn thành công bị hắn chọc giận liền cười: "Không thì thế nào bây giờ? Hay là quỳ xuống dập đầu xin tha thứ sao?"
"Tô Vãn bé nhỏ, tôi đã cho em cơ hội." Diệp Dục Sâm nói, "Hai ngày này tôi vẫn luôn suy nghĩ, có phải trước đây đã dung túng em, thành ra em mới ba lần bảy lượt nghe lời nói của tôi như gió thoảng bên tai."
Cô trầm mặt không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng phát ra càng thêm đè nén.
Diệp đại thiếu tiếp tục vuốt ve khuôn mặt ấy, hừ cười: "Tôi đúng là không nỡ đánh gãy chân em, nhưng không cam lòng buông tha em đâu, cho nên tôi đang cân nhắc có nên lấy dây xích buộc chân em vào giường không, làm cho em sau này không đi được đâu."
Trong nháy mắt đó, Tô Vãn cảm thấy lòng mình nguội lạnh đi một nửa.
Nếu nói đánh gãy chân cô chỉ là một câu đe dọa, cái câu này rõ ràng chính là uy hiếp.
Khẩu khí của tên khốn này coi bộ không phải nói đùa.
Nhưng mà......
Cô vừa từ trong trại ra, chẳng lẽ hắn không muốn làm cái gì và chỉ ném cô vào chiếc lồng khác?
"Cho em một cơ hội tìm biện pháp khác dập lửa trong lòng bổn thiếu gia, nếu không chỉ có thể làm theo lời tôi vừa nói." Diệp Dục Sâm chợt nói.
Cô sửng sốt, muốn hỏi cơ hội như thế nào.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Diệp Dục Sâm đã đem cô đặt trên sô pha, kéo chân cô áp bên đùi hắn, ngón tay thon dài cằm chặt mắt cá chân, nhẹ nhàng vuốt ve.