Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 122: Tô Vãn bị bắt cóc.



"Nếu ông không còn điều gì khác, tôi sẽ về trước."

Cô đã đứng dậy và chuẩn bị đi rồi nhưng chợt cô gõ đầu mình như vừa nhớ ra điều gì đó: "Ông xem trí nhớ của tôi này, ngôi nhà này giờ là của tôi rồi, bây giờ người đi là ông nha."

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Trong vòng ba ngày chắc cũng đủ cho mấy người thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuyển ra khỏi nhà, đừng để tôi phải gọi người đến đuổi đi."

Sắc mặt Tô Kiến Nam từ tím chuyển sang đen, cuối cùng biến thành màu xanh trắng: "Vãn Vãn, lúc trước là bố có lỗi với con, nể tình hai ta là cha bố, con đừng quá tuyệt tình mà, cho bố một cơ hội để bố bù đắp cho con."

Vốn vĩ Tô Vãn đã chuẩn bị quay người đi, vừa nghe lời này của ông thì bước chân bỗng dừng lại nhưng vẫn rất nhanh lấy lại vẻ lạnh lùng.

"Không cần, tôi không cần."

Cô để lại một câu và bước đi không nhìn lại.

Tô Kiến Nam nhìn bóng dáng của cô, ngón tay siết chặt lại, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên từng đường.

Nhà xe ngầm.

Ban đầu Tô Vãn muốn lên xe rồi ngay lập tức rời khỏi nhưng khi chuẩn bị mở cửa xe thì bị một người đàn ông ôm lấy từ phía sau.

Anh ta dùng khăn tẩm thuốc mê bịt kín mũi miệng của cô, thậm chí mặt mũi đối phương thế nào Tô Vãn còn chưa nhìn thấy rõ thì đã bất tỉnh.

Người đàn ông lấy chìa khóa xe từ trong tay cô, nhìn thấy xung quanh không có ai liền kéo cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe đi.

Hôm nay Tô Vãn không có mang theo luật sư.

Ban đầu cô muốn mang luật sư đến đến làm người chứng giống như lần trước nhưng Tô Kiến Nam cảm thấy nội dung lần đàm phán này có hơi không thích hợp để người khác nghe thấy, sợ bí mật của mình bị lộ ra nên đã yêu cầu vô cùng mãnh liệt là cô phải đi một mình.

Tô Vãn nghe theo.

Và sau đó, cô bị bắt cóc.

Dựa vào kết quả này, cái gọi là sợ bí mật bị lộ ra của Tô Kiến Nam chỉ là ngụy trang mà thôi, còn mục đích cuối cùng của ông ta là muốn nhân cơ hội này làm chuyện ác với cô.

Lúc Tô Vãn tỉnh lại phát hiện tay chân của cô đều bị trói lại, bốn phía xung quanh thì tối thui, không biết là ở đâu, cũng không biết lúc này là lúc nào.

Không bao lâu sao, cô nghe thấy tiếng mở cửa, có tiếng bước chân bước từ trên xuống, nghe giống như nhiều hơn một người.

"Lâu vậy rồi, người phụ nữ kia chắc cũng đã tỉnh."

Ai đó nói gì đó, bật đèn lên, Tô Vãn nhìn thấy hai người đàn ông. Cô không biết đối phương nhưng nhìn vẻ mặt đầy dữ tợn đó thì chắc chắn đây chẳng phải là loại người tốt gì.

Tiếp theo đó là Lâm Mỹ Lan.

"Ưm, ưm..."

Trong giây phút vừa nhìn thấy bà, Tô Vãn dùng sức giãy dụa nhưng mà trên miệng bị dán băng nên cô chỉ có thể phát ra những tiếng mơ hồ, không rõ, trông vô cùng đáng thương.

"Đại tiểu thư, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau."

Lâm Mỹ Lan cười vô cùng khoái chí, là cái kiểu khoái chí phát ra từ sâu trong lòng.

Bị con khốn Tô Vãn này đùa giỡn lâu như vậy, cuối cùng thì ả cũng rơi vào tay bà, hơn nữa một lần này là vạn kiếp bất phục, cái cảm giác này mỗi lần bà nghĩ tới đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Vãn Vãn, con đừng trách dì mà hãy trách con quá tham lam, muốn một mình nuốt hết tài sản trong nhà, không cho bọn tôi con đường sống thì bọn tôi chỉ có thể khiến con chết đi thôi."

Tô Vãn không nói nên lời chỉ còn thể trừng mắt, lạnh lùng nhìn bà, ánh mắt dữ tợn như muốn băm bà thành ngàn khúc.

"Con khốn này, ánh mắt của mày là sao hả?"

Lâm Mỹ Lan tức giận chửi một câu, giơ tay tát vô mặt cô một cái: "Gần chết tới nơi rồi còn không biết cầu xin tao tha, ai cho phép mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv