Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 117: Mọi người, ai cung không tốt đẹp cả.



Tô Vãn kéo chăn lên che đầu: "Không có gì đâu, ngủ đi."

Diệp Dục Sâm quay đầu lại nhìn thấy cô chỉ chừa cái ót cho anh, đành yên lặng từ bỏ ý định đánh Cố Dĩ Trạch một trận.

Ở phía xa bên kia Cố thiếu không hề hay biết rằng nhờ hành động của quý ông vô tâm tối qua đã cứu hắn một mạng.

Nếu không thì ít nhất ngày mai hắn sẽ được đưa vào bệnh viện với tình trạng liệt nửa người.

Nhưng mà nói lại thì tâm tình của Cố Dĩ Trạch - người mới tránh được một kiếp lúc này không hề bình tĩnh.

Cũng vì Tô Vãn.

Tối hôm qua cô đồng ý sẽ dọn đến ở chỗ của hắn, kết quả mới tối ngày hôm sau, cô lại không trở về.

Dù rằng cô có nói trước với hắn rằng đêm nay công việc có thể sẽ làm rất khuya mới xong được, nhưng mà thế này cũng trễ quá rồi. Đi là đi cả một đêm, hơn nữa sáng ngày hôm sau vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Hắn đã gọi cho cô nhiều lần, từ lúc mới gọi điện thoại đều trong tình trạng tắt mắt, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới có người trả lời.

Tô Vãn đã phải trải qua việc bị bắt giữ vào nửa đêm hôm qua, sau đó là gần như lăn qua lăn lại đến gần sáng mới ngủ được. Hậu quả chính là cô thức trễ.

"Bây giờ em đang ở đâu?"

Bên này cô vừa mới nhận máy thì bên kia Cố Dĩ Trạch đã ồ ạt hỏi cả đống câu hỏi.

Hắn nói hắn đã yêu cầu thư kí hắn hỏi thăm đoàn phim vào sáng nay, đoàn phim nói là cô thật sự không hề có cảnh nào vào tối qua cả, ngay cả cảnh diễn ngày hôm nay cũng bị dời lại.

Người đại diện đã đến xin nghỉ giùm cô.

"Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nói dối anh. Tối hôm qua tôi không đến đoàn phim mà là đến nhà bạn trai tôi."

Tô Vãn thú nhận vô cùng nhanh gọn, bình tĩnh nhưng lại thành công chọc giận Cố Dĩ Trạch: "Vì sao em phải đi tìm hắn ta? Đừng quên là em đã đồng ý gả cho tôi."

"Đúng, tôi đã đồng ý gả cho anh nhưng lúc đó là do anh lấy công ty ra uy hiếp tôi, tôi vốn dĩ không có sự lựa chọn nào khác."

Dường như Tô Vãn không cảm nhận được sự tức giận của hắn, cô khẽ cười một tiếng, vẫn vô cùng bình tĩnh như không:

"Bây giờ khủng hoảng đã được giải quyết, chuyện anh hứa với tôi cũng chưa có làm, tôi có đổi ý thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ."

"Tô Vãn!"

Dù chỉ nói hai từ nhưng sự tức giận rõ ràng đã lớn hơn trước nhiều.

"Tôi thừa nhận, thật lòng là tôi sai, nhưng thủ đoạn anh bức tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, hai ta người tám lạng, kẻ nửa cân mà thôi."

Cô nói xong câu này thì im lặng một chút, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Nể tình đêm qua anh cho tôi ngủ lại, tôi sẽ không chấp nhất chuyện anh xuống tay với Tô thị, dẫn đến cô phiếu công ty xuống giá. Còn chiếc nhẫn tôi sẽ nhờ người khác trả lại cho anh, sau này.. không có việc gì thì đừng gặp lại."

"Đợi đã.."

Vốn dĩ Tô Vãn đã muốn cúp điện thoại, Cố Dĩ Trạch lại hét lên với cô: "Em đã giải quyết khủng hoảng lần này của Tô thị như thế nào? Ai đã giúp em?"

"Tôi đã.. á.."

Cố Dĩ Trạch nghe thấy tiếng hét của cô, theo sau đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, nghe tiếng động thì có vẻ rơi không nhẹ.

Đó là tiếng Tô Vãn ngã xuống.

Cô định đi đến tolet nhưng là một người tàn tật di chuyển không tiện, lại thêm gạch trong phòng tắm hơi trơn, cô không cẩn thận ngay lập tức đã té chổng vó, điện thoại cũng bị văng thật xa.

Tô Vãn đau đến mặt mũi vặn vẹo hết cả lên.

Cô dừng một lát, chờ ổn lại chút rồi định thử đứng lên, nhưng lại không đứng được.

"Tô Vãn!"

Trong điện thoại vang lên tiếng la nôn nóng của Cố Dĩ Trạch, cô nhìn sang bên đó định nhặt điện thoại lên nhưng khoảng cách xa úa, bây giờ cô đứng dậy còn không nổi thì khỏi cần nói đến chuyện đi qua đó lấy.

Bỗng lúc này có người mở cửa đi vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv