"Ngoài ra, tôi không muốn nhẫn, nếu anh muốn đưa cho tôi thứ gì đó thì hãy đổi cái khác đi." Tô Vãn nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu.
Biểu cảm của Diệp Dục Sâm dường như cứng lại một chút, nhìn chằm vào cô thật lâu, ánh nhìn vô cùng phức tạp.
Cuối cùng hắn lại chẳng nói gì cả, tựa như đã cam chịu đồng ý rồi.
Nhưng mà phản ứng như thế lại khiến Tô Vãn càng thêm khó chịu.
Cô giở chăn lên rồi nằm xuống: "Tôi muốn đi nghỉ, anh ra ngoài đi."
"Đây là phòng ngủ của tôi." Diệp Dục Sâm nhắc nhở cô.
Tô Vãn tức giận nghiến răng.
"Vậy tôi đi, tôi sẽ trở về khách sạn." Cô nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, đột nhiên nói một câu.
Diệp Dục Sâm nhướn mày.
Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn đến đôi chân què của cô, sau đó còn vô cùng bình tĩnh bước sang bên cạnh một bước: "Nếu cô có khả năng thì cô đi đi."
Gần như đến cây răng trong cùng cũng bị Tô Vãn cắn chặt.
Bây giờ cô là một đứa tàn phế, sinh hoạt bình thường còn không chắc là có thể tự mình lo được.
Như lúc này, đừng nói là đi khách sạn, cô có thể đi ra khỏi phòng này không cũng là một vấn đề.
Cô không nói gì nữa, quay đầu sang một bên và ngủ, chỉ chừa lại cho hắn phía sau ót.
Diệp Dục Sâm ngồi xuống bên mép giường, đưa tay chạm vào đầu cô: "Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này với cô."
Tô Vãn không có ý kiến gì.
Cứ vậy đi, cô thừa nhận rằng trong lòng cô có chút hy vọng rằng hắn sẽ ở lại.
Bởi vì cô cực kì sợ hãi.
Mới vừa rồi, Giang Uyển Hinh ở trước mặt cô, cô chứng kiến cảnh người phụ nữ đó bị bắn đến não cũng vỡ nát, màu não trắng lẫn với màu má đỏ tươi...
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh ấy thì cô thấy buồn nôn rồi. Chỉ là cô không muốn cầu xin hắn, nên cố nén lại không nói thôi.
Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, không khóc không náo đã là những gì tốt nhất cô có thể thể hiện ra, vì không muốn lại một lần nữa mắt mặt trước mặt hắn cho nên hôm nay cô vẫn luôn giả vờ mạnh mẽ, bình tĩnh.
Nhưng dù là bên ngoài giả vờ giống đến thế nào thì sợ hãi trong lòng không thể lừa người, loại trường hợp lưu lại bóng ma thế này kiểu gì cũng trở thành ác mộng cả đời của cô.
Nhớ lại lúc đó, họng súng của Giang Uyển Hinh sát bên huyệt thái dương Tô Vãn, thiếu chút nữa khiến đầu cô nở hoa, Tô Vãn lập tức thấy ớn lạnh sống lưng.
Nửa đêm như thế này, nếu để một mình cô ở căn phòng lớn như vậy, chỉ sợ sẽ gặp phải ác mộng.
Dường như Diệp Dục Sâm đã sớm biết điều này, cố tình phớt lờ đi yêu cầu đuổi hắn đi của cô, xoa đầu cô, ở cùng cô.
Hắn ngừng nói, phòng ngủ trở nên vô cũng yên lặng.
Tô Vãn có hơi không chịu được bầu không khí im lặng lại áp lực như thế này, cảm giác lồng ngực cực kì khó chiụ.
Cô không thể ngủ được, vì thế cô lôi kéo hắn nói chuyện chung: "Nếu anh đã biết Giang Uyển Hinh là sát thủ thì tại sao anh lại để cô ta ở cạnh mình? Không sợ một ngày nào đó cô ta nhân lúc anh ngủ, trực tiếp cầm súng tiễn anh đi rồi sao?"
"Cô nghĩ là... tôi sẽ ngu đến mức cho cô ta cơ hội kiểu vậy sao?" Diệp Dục Sâm nhìn cô một cái, vẻ mặt mang theo chút ý ghét bỏ.
Tô Vãn im lặng.
"Giữ cô ta ở bên cạnh tự nhiên có cái lý của tôi." Diệp Dục Sâm nói: "Cô ta là gián điệp của đối thủ gửi đến cho tôi. Giữ cô ta ở bên cạnh đương nhiên sẽ có nguy hiểm nhưng song song đó tôi cũng có thể thông qua đó mà đưa một số tin tôi muốn cô ta truyền đến chủ nhân phía sau của mình."
Nếu muốn giải thích chuyện này, thật sự rất đơn giản, Tô Vãn cảm thấy chắc hẳn nó giống như những bộ phim cuộc chiến gián điệp mà cô đã từng xem trước đây – gián điệp và gián điệp cùng hành động, cuối cùng hươu chết về tay ai thì còn phải xem kĩ năng diễn của ai hơn ai.
__________oOo__________
Editor: Crystal
Cập nhật 13.5.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.