Huyết Lâm, thành phố S* Người ta nói Huyết Lâm là tử địa, cũng có người nói Huyết Lâm là nơi những kẻ tội đồ ẩn náu, sở dĩ họ suy nghĩ như vậy vì nơi đây ánh sáng của mặt trời rất yếu nó khó lòng đâm xuyên những vệt sáng của mình qua tầng tầng lớp lớp sương mù để soi rọi xuống nhân loài, soi rọi vào trái tim con người.
Nhưng… mấy ai biết rằng: Huyết Lâm chính là nơi biến những thiên thần thành ác quỷ. Nắng hoàng hôn cuối ngày chiếu ánh sáng đỏ vàng yếu ớt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Vũ, cô đưa tách cafe ấm nóng lên môi nhâm nhi từng chút. Có lẽ đây là khoảng thời gian Thiên Vũ cảm thấy bình yên nhất, trong lòng không có sự rối ren của hận thù, quá khứ đau thương cũng không còn ngưng đọng trong tâm trí. Mọi thứ chỉ đơn giản với hai chữ: Thanh nhàn.
Vương Thiên Vũ đưa đôi mắt nhìn thật xa phía bên kia bầu trời đỏ au, cái màu đỏ trong sáng mà đẹp đẽ. – Thoải mái như vậy, chi bằng ngày mai cùng em đi nhập học. Vương Kỳ bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, nhẹ nhàng đem tới mùi hương của cánh đồng cỏ. Thiên Vũ không nhìn cậu chỉ hạ giọng: – Ừ. Thấy nhớ hơi người quá! – Ôi! Nước Mỹ xinh đẹp đã biến chị tôi thành một người khó hiểu ư? Vương Thiên Vũ cười nhẹ, cô quay người lại đối diện với đôi mắt đem láy của cậu em trai, cậu thay đổi nhiều quá, Vương Kỳ hai năm trước thấp hơn Thiên Vũ một cái đầu nay đã lớn, chỉ có nét thư sinh trên gương mặt là không hề thay đổi.
Bình luận truyện