Tháng mười một còn lại mấy ngày, tiết trời càng lúc càng lạnh.
Hôm nay vừa tròn ba tuần Nhược Lâm đến Mỹ.
– Tôi rất bận, có gì nói mau đi.
Vương Thiên Vũ đứng dưới một gốc cây phượng già, đôi mày liễu vì tức giận mà chau lại đầy sự phẫn nộ.
– Tôi muốn hỏi cậu có thích hoa hồng xanh không?
Vương Thiên Vũ nảy lửa, chiếc điện thoại trên tay cô một chút nữa thôi có thể nằm dưới đất.
– Hoàng Nhược Lâm, tôi nói cậu có phải nhiều chuyện quá không?
Nhược Lâm bên kia vẫn cười vui vẻ, từ khi sang Mỹ cậu một ngày gọi cho Thiên Vũ ít nhất hai lần. Mỗi lần không bị mắng xanh mặt, thì bị dọa chết đi sống lại.
– Đại tiểu thư tôi chỉ muốn xem người có khỏe không thôi.
Giọng Nhược Lâm vẫn rất bình thản.
– Tôi vẫn chưa chết, uổng công cậu hỏi thăm rồi. Đừng nghĩ tôi ở đây mà không có cách giết cậu, mau dừng cái trò trẻ con này lại.
Vương Thiên Vũ lạnh lùng, cô thật sự từ khi nào có sức kiên nhẫn cao như vậy.
Nhược Lâm vẫn coi lời đe dọa kia như không cậu cao giọng đáp lại cô:
– Tiểu thư, bên này chú Lâm Điền nói sẽ bảo toàn tính mạng cho mình. Nên khi mình ở Mỹ nhất định sẽ không bỏ mạng.
– Đừng vội vàng đắc ý, nhớ rõ tôi không phải người dễ đắc tội.
Vương Thiên Vũ không nói gì thêm lập tức cúp máy, khuôn mặt trở về trạng thái lạnh lùng nhưng khóe miệng lại cong lên lộ ý cười.
Cách đó nửa bán cầu, Hoàng Nhược Lâm lăn lộn trên giường, cậu vỗn dĩ cố ý gọi cho Vương Thiên Vũ chỉ để lời nói của cô đối với cậu bớt chút lạnh lùng. Ba tuần rồi, bị mắng không ít, nhưng cậu vẫn rất vui, đơn giản vì cô gái kia đã trả lời cậu và giọng nói kia cũng chẳng còn xa cách.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thiên Vũ rời khỏi thành phố A nơi có trường đại học Linh Xuân để trở lại thành phố S nơi bóng tối bao trùm Huyết Lâm.
Vương Thiên Vũ trở lại nhà cũ, bây giờ nó là nơi tụ tập của cô và một vài người bạn.
Chuông vừa reo liền có người ra mở cửa.
– Chị Tư đến hơi muộn đó.
Miêu Miêu cười vui vẻ nói với Thiên Vũ, cô mặc một bộ đầm màu đen, tóc xõa ngang vai, đôi môi đỏ như máu khẽ cong thành đường.
– Đi thôi.
Vương Thiên Vũ lập tức quay người, Miêu Miêu tỏ vẻ đương nhiên sau đó cùng Thiên Vũ lên xe, đi tới…
Một nơi nào đó của Huyết Lâm, khói mịt mù. Ánh nắng không xuyên qua nổi kẽ mây.
Vương Thiên Vũ dừng xe bên lề đường sau đó cùng Miêu Miêu đi vào ngõ nhỏ. Trong đó người đàn ông mặc bộ quần áo nâu đen đứng đợi sẵn. Ông ta đẩy gọng kính lên gật đầu nhìn Thiên Vũ.
– Lão Tiền, đứng ở chỗ tối thế này còn đeo kính dâm. Không phải ông mắc chứng dối loạn màu sắc chứ?
Miêu Miêu cười vui vẻ. Mặt tên được gọi là lão Tiền hơi tái, hắn ta cười khì khì, móc trong túi áo một hộp quà nhỏ, hạ giọng:
– Kiểm tra đi, giá bán một tỷ hai, không bớt một xu.
– Có phải keo kiệt vậy không?
Miêu Miêu vẫn nói đùa trên sắc mặt lạnh lùng của Thiên Vũ.
– Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ông, giao dịch kết thúc.
Thiên Vũ vội vã bước đi như thể không muốn ở gần một khối dơ bẩn bốc mùi. Cô cùng tiểu Miêu tới khu mua sắm phồn hoa nhất thành phố S.
Giữa đừng phố lớn như vậy, người quen tìm nhau còn khó. Vậy mà chỉ cần lướt qua con người từng thuộc về nhau lại dễ dàng nhận ra như vậy…
– Thiên Vũ…
Miêu Miêu chạm nhẹ người cô mắt hơi đảo về phía sau.
– Chị biết rồi.
Vương Thiên Vũ nhấn ga, chiếc xe như gió lao trên đường cao tốc, sau đó lượn vào các ngõ ngách, cuối cùng dừng lại sau tiếng kít dài.
– Tên này mình em lo là được, chị đi trước đi.
Vương Thiên Vũ nhếch miệng, đẩy cửa bước khỏi xe. Vài phút sau hình bóng cô biến mất khỏi tầm nhìn.
Chiếc xe màu xanh đến đường cùng, vội vã dừng lại. Chủ nhân của nó khuôn mặt thoáng qua sự thất vọng, sau đó nhanh chóng quay xe.
– Làm gì phải vội, theo lâu như vậy chẳng phải là muốn gặp tôi sao?
Miêu Miêu đưa đôi mắt thích thú nhìn về phía chiếc xe.
Chủ nhân của nó saa khi nghe thấy tiếng nói có chút mỉa mai mới bước ra khỏi xe và đeo kính dâm, khóe miệng anh khẽ cong lên thành đường cong hoàn mĩ. Miêu Miêu vì đó mà ngơ ngác mất cảnh giác mấy giây.
– Hóa ra tôi nhận nhầm người.
Anh cất giọng trầm trầm.
Tiểu Miêu chợt tỉnh lại, nhanh chóng lao tới, ghì sát khẩu súng ngắn đen vào cổ anh.
– Quân tử động khẩu không động thủ. Cô làm như vậy có phải hơi quá rồi.
Miêu Miêu cười lạnh, cô chán ghét nhất là loại người tiểu nhân không ra tiểu nhân, quân tử chẳng phải quân tử. Nửa nọ nửa kia, thật chẳng ra gì.
– Vậy kẻ theo dõi người khác được gọi là chính nhân?
Miêu Miêu lạnh lùng nói.
Người ông kia mặt không biến sắc, xoay người một vòng, lật lại tình thế. Họng súng đen chĩa về phía cô.
Miêu Miêu ở trong lòng của anh một chút sợ hãi cũng không có mà ngược lại còn cười nham hiểm, đá tung súng trong tay anh ta. Sau đó nghiêng người một cước đá sượt qua eo trái của anh. Cú đá vô cùng hoàn hảo, chỉ đáng tiếc vừa chạm đất đôi giày cao bảy phân bị gãy, Miêu Miêu ngã xuống. Chân đau không thể đứng lên, cô chau mày, kéo lê người lùi lại.
– Cô thấy hậu quả chưa? Tôi thật sự không cố ý. Không phiền thì để tôi đưa cô đến bệnh viện.
– Không cần.
Miêu Miêu tức đến tím mặt.
– Là cô nói đó. Tạm biệt.
Anh ta bước đi một cách lạnh lùng, bỏ lại cô và sự phẫn uất phía sau.
Màn đêm vừa bao trùm lấy Huyết Lâm, thành phố như một gã say rượu vô thức ngả mình vào khoảng không đen tối.
– Em không sao chứ?
Trong căn nhà nhỏ cũ của Thiên Vũ. Cao Tuấn ngồi bên cảnh hỏi thăm Miêu Miêu nhưng bị cô lạnh lùng hắt hủi.
– Là kẻ nào, mà đến cả một sát thủ như Miêu Miêu cũng đánh không lại.
Hoàng Cảnh Minh mắt không rời tờ báo, cố tỏ ra lạnh lùng.
– Em… Em không biết. Cũng không phải em đánh không lại. Chỉ là tại đôi giày…
Miêu Miêu lũng nịu vùng vằng tay Hoàng Cảnh Minh.
– Em xem thua tới mức chân không đi được, không phải may mắn Cao Tuấn ở gần đó, thì bây giờ chưa chắc em đã có mặt ở đây đâu.
Vương Thiên Vũ giọng nói lạnh tựa như băng vĩnh cửu, thoáng qua người Tiểu Miêu. Cô từ trước đến nay bên cạnh toàn người tài, không ngờ lại bị chính cánh tay phải của mình làm cho thất vọng.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, Hoàng Cảnh Minh ho nhẹ một tiêng cất giọng trầm trầm:
– Cao Tuấn, cậu báo cáo tình hình đi.
Cao Tuấn cúi đầu, đôi mắt chú mục vào mũi chân.
– Cậu chần chừ gì chứ? Đừng giống như Miêu Miêu làm tôi thất vọng.
Vương Thiên Vũ quan sát sắc mặt không mấy lạc quan của Cao Tuấn, giọng nói phẫn nộ.
– Lô vũ khí hạt nhân của chúng ta trên đường tới Tây Âu, bị… bị một đám nạ mặt cướp…
Choang. Chiếc cốc thủy tinh trên bàn bị Thiên Vũ tiện tay ném xuống mặt sàn đá hoa vỡ thành trăm mảnh.
– Tôi hỏi cậu lúc đó cậu góp mặt cho vui sao? Cao Tuấn so với việc làm của Miêu Miêu cậu thật sự khiến tôi không còn trông mong điều gì.
Vương Thiên Vũ dừng lại điều hòa nhịp thở, cô tức giận tới mức sắp không kìm chế được bản thân. Hai con người đáng chết này, cô chỉ muốn đem họ xé nát cho sư tử ăn.
– Tôi cho cậu hai ngày, hai ngày không tìm được thì cậu tới Châu Phi đào vàng cho tôi.
Hoàng Nhược Minh nghe những lời của Thiên Vũ, sắc mặt từ lạnh lùng sang khó chịu. Anh nhìn cô lại nói:
– Em quá đáng rồi.
– Quá đáng? Tôi quá đáng sao? Người của anh vừa để mất lô hàng gần một trăm triệu đô-la của chúng ta. Anh nghĩ tôi có nên tức giận không?
Vương Thiên Vũ lớn tiếng, cô vốn là người khó tính và ghét sự thất bại, nhưng thứ dưới tay cô đều phải hoàn hảo tuyệt đối.
Cảnh Minh để tờ báo xuống ghế, tiến lên đối diện với Thiên Vũ. Ánh mắt anh mờ ảo, đẹp đến say lòng, giọng nói cũng dịu nhàng:
– Bình tĩnh một chút.
Vương Thiên Vũ là ai Hoàng Cảnh Minh hiểu vô cùng rõ. Nữ nhân này một khi tức giận không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Có thể đơn giản là san bằng một vài thành phố hoặc là gây dậy sóng tanh biển máu trong thế giới ngầm. Chỉ cần đắc tội với cô thì ai Thiên Vũ cũng sẽ khiến hắn sống không được chết không xong.
Vương Thiên Vũ đưa mắt nhìn Miêu Miêu đang run sợ, tức giận càng thêm tức giận:
– Bộ dạng cô thế kia thì giết được ai? Mau nói cho tôi biết còn chuyện gì giấu tôi.
Miêu Miêu ánh mắt hoảng loạn, vội quỳ xuống dưới chân Thiên Vũ.
– Chuyện này em có thể giải quyết, xin cho em thời gian.
Vương Thiên Vũ cười nửa, ngồi xuống bên tiểu Miêu, bàn tay trắng nõn giữ lấy cằm người con gái nhỏ bé đang quỳ, giọng đầy sát khí:
– Nói.
– Hơn… hơn hai nghìn chiếc ô tô gửi đến Trung Quốc đều bị trả lại. Họ nói chất lượng không tốt, màu sắc không phù hợp với kiểu dáng.
Vương Thiên Vũ nhíu mày, ý gì đây? Từ khi cô tiếp quản Vương Thị chưa bao giờ gặp tình trạng như này, ai dám chê hàng của cô không tốt, chẳng khác nào công khai đối đầu với cô.
– Đối tác là ai?
Thiên Vũ hạ giọng, ánh mắt vẫn mang đầy nộ khí.
– Là… là… tập đoàn Âu Dương. Em nhất định sẽ…sẽ… Giải quyết tốt việc này.
Giọng Miêu Miêu run run, cô đang đối mặt với Thiên Vũ tàn khốc nhất, dã man nhất. Nên chỉ cần sơ sẩy một ánh mắt cũng sẽ khiến cô đi gặp Diêm vương sớm hơn mấy năm.
– Âu Dương. Thế lực này vô cùng bí ẩn, e rằng một mình em giải quyết sẽ không thành.
Vương Thiên Vũ thu lại vẻ tức giận trước đó, nhanh chóng trở nên lạnh lùng pha chút trầm ngâm.
– Chị Thiên Vũ xin cho em chỉ lệnh.
– Trước tiên, đem số hàng đó đi kiểm định chất lượng, nếu không có vấn đề lập tức quay lại kiện họ. Phải làm sao cho thật đẹp, giữ lại hàng mà vẫn nhận được tiền bồi thường từ phía đối phương.
– Em…
Miêu Miêu hơi lo lắng, cô kém Thiên Vũ một tuổi, còn đang học đại học, chưa kể kiến thức về kinh tế còn hạn hẹp, giải quyết vụ này nằm ngoài khả năng của cô.
– Chị sẽ nói Vương Kỳ qua giúp em, nên nhớ chỉ thành công, không được phép thất bại.
– Vâng.
Vương Thiên Vũ đỡ Miêu Miêu dậy, khuôn mặt biểu cảm khó tả lại quay sang nhìn Hoàng Cảnh Minh:
– Theo em được biết, Âu Dương là khách hàng lâu năm của tập đoàn Minh Lâm.
Hoàng Cảnh Minh cười nhẹ, kéo Thiên Vũ ngồi xuống bên mình, vén nhẹ mái tóc xõa ngang vai của cô.
– Không sai.
– Họ có lô hàng nào đang đặt ở chỗ anh không?
– Một lô phụ tùng ô tô cao cấp.
Hoàng Cảnh Minh trầm ngâm vài giây, anh như hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Thiên Vũ liền nói tiếp:
– Đừng làm như vậy dễ mất lòng lắm.
– Yên tâm, lần này em ra tay sẽ không kéo anh theo. Phải cho tên đứng đầu biết động vào Vương Thị sẽ phải trả giá thế nào.
Vương Thiên Vũ hơi cong nơi khóe miệng, ánh mắt tà mị nhìn sâu xa trong những mảnh thủy tinh vỡ.
– Đến giờ rồi, Cảnh Minh chúng ta nên xuất phát thôi.
Thiên Vũ nhắc nhở Cảnh Minh sau đó đứng dậy, không quên quay đầu lại nhìn hai con người đang hối lỗi.
Vương Thiên Vũ và Hoàng Cảnh Minh đến chỗ mừng thọ Phan lão chủ, một ông trùm khét tiếng trong giới. Thiên Vũ nghe tin phong phanh lần này ông ta sẽ nhường lại Phan thị cho người cháu ngoại duy nhất của mình. Một người lăn lộn trong giới mấy chục năm không ngờ lại dễ dàng để lại địa vị như vậy.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ, Vương Thiên Vũ khoác tay Hoàng Cảnh Minh bước chân vào khách sạn năm sao kiểu Mỹ.
Cánh cửa gỗ to lớn vừa mở ra, bên trong nồng nặc mùi rượu. Cả một đám quý tộc, thương nhân giàu có đứng quanh chúc thọ Phan Lăng. Vương Thiên Vũ liếc xéo lũ người chỉ biết xu nịnh, cô thong thả bước tới cạnh Phan lão chủ, miệng vừa cười vừa đọc thơ:
– Chúc Phan lão chủ ‘Niên chu hoa giáp vinh dao đảo – Đình trưởng chi lan ánh ngọc đường’(1)
– Hay lắm, tiểu Vũ con vẫn là đúng giờ nhất.
Thiên Vũ cười nhẹ, nụ cười đẹp như đóa hồng đẫm sương đêm, tinh tú đến kì lạ. Cô cung kính đưa chiếc hộp nhỏ cho Phan Lăng. Cảnh Minh thấy vậy liền lấy quà của mình gửi theo lời chúc. Phan lão chủ vui vẻ nhận lấy, ông ta ho nhẹ sau đó cất tiếng khàn khàn:
– Các vị đã đến đủ, tôi cũng không muốn tốn thời gian. Hôm nay tôi mời mọi người đến không chỉ là mừng thọ lão già này, mà còn muốn tuyến bố với mọi người chuyện tôi rửa tay gác kiếm. Phan Lăng này mấy chục năm trong giới hắc đạo ai ai cũng biết đến, nếu vị nào có tư thù trong ba ngày tới hãy đến tìm tôi, chúng ta một lần giải quyết tất cả.
Phan Lăng trịnh trọng tuyên bố, Vương Thiên Vũ không thay đổi sắc mặt, chuyện này cuối cùng cũng phải đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cô thử suy nghĩ nếu một ngày mình cũng rời bỏ hắc đạo có phải người tìm cô báo thù sẽ giống như bão táp sông tới?
Phan Lăng xoay người bước tới vị trí trung tâm, sau đó ra dấu lệnh cho đám người canh cửa.
Vương Thiên Vũ nhân lúc không ai để ý liền kéo Hoàng Cảnh Minh tới chỗ không người nhâm nhi ly Vodka đỏ mạnh mẽ nồng nàn.
– Kể từ ngày hôm nay, Phan thị và tập đoàn bất động sản NE chính thức sát nhập thành một.
Phan Lăng nói từng chữ, cùng lúc đó cánh cửa lớn mở ra một cặp nam nữ bước vào. Thoáng qua có thể thấy họ rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng khi quan sát kỹ sẽ tìm ra sự ngượng ngùng không chỉ trong cử chỉ mà còn ở trong cách họ nhìn nhau.
– Đây là cháu trai của tôi…
Tất cả những lời nói của Phan Lăng sau đó chỉ như tiếng gió ù ù thoáng qua tai Thiên Vũ. Ly rượu trên tay cô rơi xuống, chất lỏng màu đỏ lênh láng dưới sàn đá đen lạnh lẽo.
– Em sao vậy?
Hoành Cảnh Minh lay nhẹ người Thiên Vũ, khuôn mặt cô trắng bệch, hóa ra đã lâu như vậy mà trái tim cô vẫn không ngừng chảy máu.
(1) Tuổi tròn hoa giáp thêm danh tiếng – Sân mọc chi lan rạng cửa nhà.