Tháng mười một đã đi qua quá nửa, tiết trời bắt đầu vào đông và mùa đông năm nay đặc biệt rất lạnh.
Sáng sớm, tuyết đã rơi ngập đường, từng bông tuyết nhỏ trắng xinh xinh phủ trên chiếc BMW đen của Hứa Nguyên. Anh nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Thiên Vũ không quên nhắc nhở:
– Cẩn thận một chút, đường trơn lắm.
Hứa Nguyên nắm tay cô từ từ dẫn từng bước, anh vỗn dĩ đón Thiên Vũ lúc bảy giờ, cuối cùng chín giờ mới rước cô về tới nhà. Anh vui vẻ đẩy cửa cho Thiên Vũ, trên môi còn in dấu nụ cười hoàn mĩ.
Cánh cửa được mở ra, nụ cười của Vương Thiên Vũ vẫn vậy, còn đường cong trên môi Hứa Nguyên vội vụt tắt. Trước mặt họ, một cô gái xinh đẹp như thiên sứ, mái tóc vàng ngắn xõa ngang vai, đôi mắt xanh nước biển, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ tự nhiên, cô gái này khi cười rất đẹp. Cô ta vội vã ôm lấy Hứa Nguyên.
– Honey… I miss you so much. Next don’t abandon me, please.
(Anh yêu, em rất nhớ anh. Lần sau làm ơn đừng bỏ em như vậy)
Hứa Nguyên nhíu mày khó chịu, anh liếc nhìn gường mặt thất vọng của Thiên Vũ, cô đang nghĩ liệu đây có phải một trò chơi.
– Buông anh ra, Chương Hiên đây là Việt Nam không phải ở Mỹ, đừng tùy tiện như vậy.
Chương Hiên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn sang Thiên Vũ:
– Chào cô bé dễ thương, chị là Chương Hiên, bạn gái của Hứa Nguyên, nói đúng hơn là vị hôn thê của anh ấy, không lâu nữa bọn chị sẽ kết hôn. Còn em?
Hứa Nguyên vộ vàng kéo Chương Hiên lại, anh tức giận:
– Em nói vớ vẩn gì vậy?
Chương Hiên phụng phịu, tính tiểu thư hiện rõ trên gương mặt cô:
– Em chỉ nói sự thật thôi mà.
– Chào chị, em là Vương Thiên Vũ, một hậu bối ở gần đây muốn sang thỉnh giáo Hứa Nguyên sư huynh một vài kiến thức, nếu không tiện em xin phép về trước.
Thiên Vũ lên tiếng, sau đó cười trừ bước đi. Hứa Nguyên nhìn vào đôi mắt lơ đễnh của cô mà đau lòng, lại một chuyện nữa đi quá giới hạn kiểm soát. Hứa Nguyên định chạy theo Thiên Vũ nhưng đôi bàn tay của Chương Hiên cương quyết giữa anh lại.
– Chúng ta vào nhà thôi ngoài này lạnh quá.
Chương Hiên xoa xoa bàn tay, cô ngay từ nhỏ đã được người ta cơm bưng nước rót nên một chút khắc nghiệt cũng không chịu được.
– Tại sao em biết anh ở đây?
Hứa Nguyên như chợt nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng.
– Là bác Hứa nói em biết, bác ấy muốn anh trở lại công ty, đồng thời tổ chức hôn sự của chúng ta.
Hứa Nguyên quay mặt bước vào nhà, anh cười như không, thả người xuống ghế sofa.
– Chương Hiên…
Hứa Nguyên thở dài.
– Em đừng suy nghĩ trẻ con như vậy, hôn sự đó vốn dĩ được sắp đặt, với lại từ trước đến nay anh cũng chỉ coi em như em gái. Đừng làm loạn nữa anh đặt vé cho em, ngày mai lập tức về Mỹ.
– Em không đi. Em đã nói với bác Hứa sẽ đưa anh về, nếu không thực hiện được em nhất định không đi đâu hết.
– Em…
– Làm sao?
Chương Hiên ngang ngạnh thách thức sự kiên nhẫn của Hứa Nguyên. Anh vò đầu, biết làm sao để giải thích với Thiên Vũ.
Vài phút trôi qua trong không khí căng thẳng, chẳng ai nói một lời. Chương Hiên lặng lẽ quan sát nét mặt đau buồn của Hứa Nguyên, ánh mắt cô trùng xuống, khuôn mặt kiều diễm thoáng qua sự đau đớn, hạ giọng nói nhỏ:
– Có phải vì cô bé Vương Thiên Vũ đó?
Chương Hiên cười lạnh gương mặt bỗng chốc chẳng còn sức sống.
– Em có gì không tốt? Chẳng phải ngay từ nhỏ chúng ta đã quen nhau. Khoảng thời gian lâu như vậy không đủ để anh yêu em sao?
Chương Hiên càng thêm phẫn uất khi đáp lại cô chỉ là sự im lặng của Hứa Nguyên.
Lúc sau anh mới đứng dậy đối mặt với cô, sâu trong ánh mắt buồn thăm thẳm:
– Tình yêu, thứ đó không thể nói có là có được.
Chương Hiên vừa nghe xong câu liền thở dốc, cô căn bản đang bệnh nặng, vì muốn gặp anh mà không quản sức khỏe đường xa, ngày đêm trở về nước. Chỉ đáng tiếc lại đứng ở vị trí số ba trong một mỗi quan hệ phức tạp.
– Anh nghĩ em xứng đáng với người tốt hơn anh.
Giọng Hứa Nguyên rất nhẹ nhưng nó lại khiến người con gái đối diện anh đau đến nghẹn thở.
– Không… Em không thể sống thiếu anh được. Cho em một cơ hội.
Chương Hiên khuôn mặt đỏ au, cô cố hết sức níu tay Hứa Nguyên. Nhưng bị anh khước từ.
– Vậy thì chuyện này chưa thể kết thúc được. Hứa Nguyên, em nhất định làm anh hối hận.
Chương Hiên thở có phần nặng nề, cô từ trước đến này chưa từng chịu thua bất cứ một ai, lần này cũng không ngoại lệ. Thứ mình muốn thì sẽ tự tay cướp về.
Chương Hiên lấy lại phong thái của mình, chỉ thẳng vào Hứa Nguyên tuyên bố:
– Anh là của em, kẻ nào động tới em sẽ khiến kẻ đó sống không được chết không xong.
Hứa Nguyên nhanh chóng quay lại tay anh xiết chặt cổ tay cô, lực tác động khá lớn khiến Chương Hiên có chút run sợ.
– Em dám?
Hứa Nguyên trợn mắt nhìn thẳng cô.
– Anh vì nó mà làm em đau, anh có biết em là ai không?
Đôi mắt Chương Hiên ầng ậc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tím tái. Trái tim như nghìn mũi dao đâm đau đến vô cùng. Cô vung tay khỏi Hứa Nguyên, quay người bước ra khỏi nhà họ Hứa. Trên môi còn nói:
– Vương Thiên Vũ, tôi sẽ không thua cô, nhất định không thua cô.
Ngoài trời tuyết không ngừng rơi, Chương Hiên run run lấy điện thoại trong túi, gọi vào một số máy mặc định. Đầu dây bên kia lập tức nghe máy, anh ta như đang chờ đợi điều gì đó từ cô.
– Bắt đầu thôi.
Thiên Vũ đi bộ rất lâu mới về đến nhà, vừa mở cửa cô liền tự nhốt mình trong phòng.
Những bông tuyết nhỏ vẫn rơi, lạnh lẽo như trái tim Thiên Vũ bây giờ. Zì… zì… Điện thoại bỗng kêu lên những tiếng u buồn. Thiên Vũ chần chừ rất lâu mới bắt máy:
– Em nghe đây.
– Tối nay có rảnh không? Anh mời em đi ăn.
– Em hơi mệt, chắc không được đâu.
– Sao vậy, anh có điều rất thú vị muốn cho em xem.
Tô Triển Hàn cố nói bằng giọng nài nỉ.
– Nhất định phải là hôm nay sao?
– Nhất định.
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng đành đồng ý.
– Được rồi.
Thời gian nhanh như chớp mắt, Tô Triển Hàn mặc trên người một bộ âu phục xám vô cùng bắt mắt, anh cầm bó hoa hồng xanh tới cho Thiên Vũ đổi lại nụ cười nhạt của cô.
Trên xe bầu không khí trở lên trầm lặng, Tô Triển Hàn không ngừng cười lạ nhìn chiếc gương phản chiếu bóng hình Thiên Vũ. Ánh mắt cô mang mác buồn, khuôn mặt như người mất hồn.
Chiếc xe dừng lại bên đường một cách kì lạ.
– Anh mua chút đồ, em muốn vào cùng không?
Thiên Vũ lắc đầu, Triển Hàn không thất vọng ngược lại còn cười rất đẹp quay người bỏ đi. Bước chân anh rất chậm, đôi bàn tay nắm chặt, sâu trong trái tim thốt lên hai từ: Xin lỗi.
Ánh mắt Thiên Vũ ngắm nhìn tất cả, dòng người thật tấp lập, phố xá thật đẹp…
Bất ngờ trong giây phút định mệnh, trái tim run lên từng đợt, đôi mắt hoàng hôn say xưa nhìn hai con người đó. Qua tấm kính cửa hàng đồ cưới, là anh người con trai cô nghĩ sẽ thuộc về mình, họ hạnh phúc như vậy cô có nên vui?
– Cậu ta vốn không xứng với em.
Tô Triển Hàn ở trên xe được một lúc vẫn thấy Thiên Vũ không mấy quan tâm tới sự tồn tại của mình.
– Đây là thứ anh muốn em thấy?
– Không sai. Họ đã như vậy rồi em vẫn muốn tiếp tục.
– Là bạn thân của Hứa Nguyên anh nói xem, anh ấy có thích em không?
– Anh…
– Thôi, em chẳng muốn nghe đâu, đưa em về đi.
Thiên Vũ thở dài cố gượng cười. Cô biết những thứ số mệnh đã sắp đặt, thì cho dù cố gắng trốn tránh thế nào cuối cùng rồi cũng phát hiện ra sự trói buộc của vận mệnh là không thể gỡ bỏ.
Tô Triển Hàn nắm chặt vô lăng, nụ cười lạnh lùng trên môi, ánh mắt như muốn đóng băng thời gian, cô vì một thứ không đáng mà đau lòng, anh biết nên vui hay nên buồn. Tình cảm bị chôn vùi sâu dưới đáy trái tim không thể nói ra thật khiến người ta sống không bằng chết.
Một tuần sau đó, Thiên Vũ tuyệt nhiên không xuất hiện trước mặt Hứa Nguyên. Khiến anh điên cuồng lục tung thành phố kiếm tìm hình bóng cô, cho đến…
Một buổi chiều giữa tháng mười hai trời hửng nắng, Thiên Vũ ngửa mặt lên nhìn màu xanh hiền hòa cùng những đám mây trắng bồng bềnh qua lại. Khoảng thời gian qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều lảng tránh chẳng phải giải pháp tốt, có lẽ đến lúc nên đối mặt với tất cả. Gửi tin nhắn đến cho Hứa Nguyên: Tối nay, sáu giờ ở chỗ cũ.
Ông mặt trời vừa khuất núi, Vương Thiên Vũ đã đợi ở nhà hàng Đức. Cô ngồi trong góc khuất không mấy người để ý, nhưng lại thuận tiện cho việc ngắm phố phường.
Ánh đèn điện chiếu sáng con đường, dòng người qua lại tấp lập, trong nhà hàng tiếng bước chân vộ vã, tiếng nói cười hoan hỉ. Tất cả đều khiến lòng Thiên Vũ trở lên trống rỗng, cô vô thức ôm hai cánh tay của mình.
Hôm nay, Thiên Vũ trang điểm nhẹ tôn lên vẻ đẹp thanh tao. Trên cơ thể nhỏ bé là một bộ váy trắng tinh khiết, chân váy không quá gối, xòe rộng, khiến cô giống như thiên thần trong trí tưởng tượng.
Nhà hàng Đức mỹ lệ, xa hoa, trang trí toàn bộ bằng đèn led trắng, màu sơn vàng tươi phủ lên những bộ bàn ghế màu hồng sữa. Nhân viên phục vụ lịch sự đi tới từng bàn. Giữa nhà hàng, nữ nhạc công violon thả mình vào giai điệu sâu lắng, cùng lúc đó giọng hát trong trẻo của nữ ca sĩ phòng trà vang lên, từng câu từng câu như dao nhọn đâm thẳng vào tim Thiên Vũ đau đớn không nói lên lời:
Ngay từ đầu đã là không nên
Yêu chỉ càng thêm hận, càng thêm đau…
Vậy mà… vẫn giống như thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ trách mình ngu ngốc vẫn mãi đợi chờ.
Vương Thiên Vũ ngồi ở đó rất lâu, cho đến khi trong trái tim lạnh lẽo, chỉ muốn buông bỏi.
– Tiểu thư…
Phục vụ bàn gọi Thiên Vũ.
– Có chuyện gì không?
Thiên Vũ cố tạo một nụ cười, nhưng nó lại khiến cho người đối diện cảm thấy đau lòng, một nụ cười thảm hơi bao giờ hết.
– Không có gì… cô đã ngồi đây hơn ba tiếng đồng hồ rồi, thức ăn đã nguội lạnh, có cần chúng tôi làm nóng lại không?
– Cảm ơn, tôi tính tiền luôn.
– Nhưng cô chưa động đũa.
Vương Thiên Vũ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đường phố, giọng nói vẫn đong đầy sự mệt mỏi:
– Không sao.
– Vậy chúng tôi chỉ lấy cô nửa số tiền, cảm ơn cô đã ủng hộ nhà hàng.
Thiên Vũ nhanh chóng thanh toán, sau đó đi taxi tới nhà Hứa Nguyên. Cô muốn nói rõ và không muốn trốn tránh.
Thiên Vũ tới nơi lại chỉ thấy một màu đen ảm đạm, chắc trong nhà không có người nên ngay cả một chiếc bóng đèn cũng không được bật sáng, Vương Thiên Vũ vòng ra phía sau trèo lên căn gác nhỏ, cuối cùng cũng thấy anh. Không… đó là một người hoàn toàn khác tóc tai quần áo lôi thôi, khuôn mặt gầy hóp lại, trên đôi môi màu nhạt kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng phủ trên gương mặt từng đẹp đến hoàn mĩ. Thiên Vũ nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng cũng mấy phần đoán ra sự đau đớn.
Chưa bao giờ Thiên Vũ cảm thấy chỉ cách anh vài bước chân mà xa tựa nghìn dặm, cô chỉ muốn đến ôm lấy anh, dùng hơi ấm còn lại của mình bao trọn anh.
Những dòng suy nghĩ miên man kéo Thiên Vũ vào một sự mơ tưởng tươi đẹp ở tương lai, nhưng cuối cùng nó cũng tan biến trong màn đêm lạnh lẽo sau khi giọng nói đó cất lên phá vỡ sự im lặng đầy bi thương:
– Hứa Nguyên đừng như vậy nữa có được không? Anh xem, chúng ta và Thiên Vũ không giống nhau, anh làm vậy không chỉ tự hành hạ bản thân mà còn làm đau em ấy và cả em nữa.
Giọng Chương Hiên ngẹn ngào. Đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy Hứa Nguyên, nhưng anh vẫn không cử động.
– Cùng em về Mỹ là cách tốt nhất giải thoát cho ba chúng ta, xin anh.
Chương Hiên dùng hết sức cầu xin một cách tha thiết.
Thiên Vũ cố dùng thứ ánh sáng yếu ớt ngoài trời quan sát nét mặt Hứa Nguyên, anh hơi cau mày, thật ra anh có đang suy nghĩ đến cô?
Một thứ gì đó khiến Hứa Nguyên đứng dậy gỡ bàn tay Chương Hiên ra, sau đó đáp lại một chữ:
– Được.
Giọng nói trầm ấm vừa cất lên như một tia sét đánh ngang qua Thiên Vũ khiến cô hoảng loạn. Nhưng rồi lấy lại sự bình tĩnh và thay vào đó một nụ cười lạnh lẽo đến vô cùng, hóa ra anh vẫn lựa chọn bỏ cô. Thiên Vũ lép sát mình vào bức tường lạnh, cố để anh không thấy.
Hứa Nguyên đi như người mất hồn ra ngoài, từng hước chân như nặng trĩu ưu phiền. Anh lên chiếc xe đã được chuyển bị từ trước, trong chớp mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Thiên Vũ.
– Cô thua rồi.
Giọng Chương Hiên tràn đầy sự chế giễu, cùng một nụ cười đắc thắng.
– Tôi chưa từng đấu với chị.
– Thiên Vũ cô nên xem lại bản thân mình đi, cô không xứng với Hứa Nguyên. Người bên cạnh anh ấy chỉ có thể là tôi.
Thiên Vũ cười nửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chương Hiên, mỉa mai:
– Trò đùa trẻ con.
Sau đó cô quay người bước đi, bóng lưng lạnh lẽo, cô đơn…
Mái tóc xõa ngang lưng, mặc kệ gió thổi bay…
Đêm hôm đó trời mưa rất to, như gào thét như trừng phạt, như đau đớn, như cảm thông…