Thiên Vũ vừa tới cổng sau, Phương Gia Ảnh đã chờ sẵn, cô mặc chiếc áo mỏng màu đen, xõa tóc để tránh ai nhìn thấy mình.
– Có chuyện gì sao?
Phương Gia Ảnh đưa tập hồ sơ cho Thiên Vũ, mắt không khỏi đảo xung quanh.
– Ừ. Giúp mình xin nghỉ cho tên nhóc Nhược Lâm. Đừng nói gì cả quay về nhớ cẩn thận.
Phương Gia Ảnh gật đầu, Thiên Vũ lùi một bước biến mất sau màn đêm, cô nhanh chóng tới gara của một công ty gần đại học Linh Xuân.
Chiếc Audi trắng một nét cắt ngang bức tranh tối màu. Thiên Vũ thanh thản ngồi trên xe, cô im lặng không nói một lời.
Hoàng Nhược Lâm đã tỉnh, cơ thể tốt hơn, miệng lưỡi bắt đầu linh hoạt:
– Cậu mặc như vậy cũng có thể lái xe?
Đáp lại Nhược Lâm vẫn là sự lặng thinh của Thiên Vũ. Tối hôm qua phát bệnh, đêm lại không được ngủ, cơ thể dù có khỏe đến đâu cũng không tránh khỏi mệt mỏi.
– Thiên Vũ thật ra cậu là người như thế nào?
Hoàng Nhược Lâm ghé sát lại, cơ thể cậu thoang thoảng mùi bạc hà.
Thiên Vũ quay đầu nhìn cậu, nhưng thực chất đối mặt với Nhược Lâm chỉ là tấm vải trước mặt Thiên Vũ.
Bốn giờ sáng.
Bây giờ mới là đầu thu, nhưng ở Huyết Lâm nơi đâu cũng nhìn thấy lá vàng chất thành từng đống lớn, đống nhỏ; đi lang thang trên đường cũng có thể bắt gặp những chiếc lá thanh thản từ bỏ ngôi nhà to lớn, chao đảo một vài vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Chiếc xe Audi lao nhanh, khiến đám lá bên đường bay lên như nhảy múa.
Kít… Tiếng xe phanh gấp khiến Nhược Lâm bừng tỉnh sau khoảng thời gian chợp mắt ngắn ngủi.
– Xuống xe.
Giọng nói của Thiên Vũ có thể coi như tảng băng vĩnh cửu trên một đỉnh núi cao mà từ mặt đất người ta chỉ nhìn thấy mây mờ.
Hoàng Nhược Lâm bước xuống, cậu xoa xoa đôi bàn tay lại nghe thấy tiếng của Thiên Vũ một lần nữa vang lên:
– Muốn tôi xuống mời cậu vào nhà sao? Còn không mau gọi cửa.
Hoàng Nhược Lâm gật đầu, cậu vừa cất tiếng liền có người chạy ra như bị ma đuổi. Người đó vội vã mở cửa, cứ như sợ rằng chậm một giây thôi ông ta sẽ chết.
– Đại tiểu thư là tôi ngủ quên, thật xin lỗi.
– Là con về đột xuất không thể trách bác được. Bác giúp con thu dọn một phòng cho cậu ta.
Hoàng Nhược Lâm ngạc nhiên cực độ, giọng nói và cách xưng hô này khác hoàn toàn lúc cô nói với cậu.
Với cậu cô như tảng băng vĩnh cửu, còn nói với người đàn ông trung niên kia thì rõ ràng lạnh lùng nhưng lại tạo cho người nghe một cảm giác nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân.
Sáng.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu Nhược Lâm liền bị tiếng chuông báo điện thoại của mình đánh thức: “Đã đến giờ thức dậy, bây giờ là bảy giờ.”
Nhược Lâm nhanh chóng làm những công viêc cơ bản của buổi sáng rồi thản nhiên bước xuống tầng.
Căn biệt thự của nhà họ Vương vô cùng lớn, thiết kế độc dáo với hai mảng sáng và tối. Theo như quan sát tinh tế của cậu, nhìn từ ngoài vào căn nhà một màu xám, bên trong lại màu vàng, đôi chỗ màu trắng.
Vừa xuống tới phòng khách đôi mắt cậu liền chú mục vào cô bé dáng người nhỏ nhắn ngồi trên chiếc sofa màu đen, đôi bàn tay nhanh nhẹn lướt qua bàn phím laptop. Cậu ngẩn ngơ chiêm ngưỡng khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm những vẫn xinh đẹp rạng rỡ, cô gái này là ai?
– Đồ sáng ở dưới phòng ăn.
Cậu gật đầu vô thức làm theo như mệnh lệnh, dù chân bước nhưng đôi mắt vẫn cố gắng dõi theo từng cử chỉ của cô gái vừa lên tiếng.
– Muốn tôi móc mắt cậu?
– À… à.
Giọng nói lạnh lùng kia lại cất lên, lần này Nhược Lâm mới tỉnh, cậu cười trừ bước xuống phòng ăn.
Trên bàn đã bày sẵn đồ, không những thế bên cạnh đó còn có một đôi trai gái, nhìn qua cũng biết họ đang yêu.
– Hai người không phiền, nếu tôi ngồi ở đây chứ?
Nhược Lâm nhã nhặn mở lời.
– Không sao đâu.
Cô bé có mái tóc ngắn ngang vai, nở nụ cười hiếu khách, lại nói:
– Em là Vương Trân Hy, còn đây là Vương Kỳ ca ca, anh ấy bằng tuổi chị Thiên Vũ. Còn anh là?
– Hoàng Nhược Lâm bạn cùng khoa của Thiên Vũ.
Sau lượt chào hỏi ba người lại ngồi ăn trong im lặng.
Bữa sáng vừa kết thúc, Vương Kỳ và Trân Hy đã vội vã ra khỏi nhà. Một mình Hoàng Nhược Lâm ngồi lại đó, người giúp việc trung niên nhanh chóng dọn đồ ăn trên bàn đi, bà không quên nhắn lại với cậu:
– Cô chủ trước khi ra ngoài có dặn, cậu chuyển bị, trưa nay cô ấy sẽ đưa cậu đi gặp một người.
Nhược Lâm gật đầu, bước ra khỏi phòng ăn bắt đầu tìm kiếm điều thú vị trong ngôi nhà rộng lớn này.
Cậu đi thẳng ra phía sau ngắm nhìn khung cảnh, không ngờ lại phát hiện ra sự phân chia cơ bản nhưng lại ấn tượng và mang tính riêng biệt. Mảnh đất được cắt thành ba phần – bên trái là hồ bơi to rộng, làn nước trong veo, bên phải là nhà kính mờ mờ ảo ảo đầy bí ẩn, ở chính giữa là một vườn hoa hồng trải dài đầy màu sắc.
Lang thang một lúc, Nhược Lâm quyết định lên căn phòng được sắp xếp ở tầng ba. Cậu nhanh nhẹn chạy một mạch đến nơi.
Phải chăng do lúc sáng không để ý, bây giờ cậu mới nhận thấy bức tường đối diện phòng mình toàn một màu đen.
Cậu đứng cách bức tường khoảng ba bước chân, mọi thứ vẫn bình thường, vẫn là một màu đen lạnh lẽo. Nhưng khi tiến thêm một bước về phía trước cậu liền thấy khung cửa gỗ, Nhược Lâm đưa tay sờ men theo thành cửa quả nhiên có một bảng mật mã. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu liền nhấn vào đó ba chữ số, thực chất từ đêm qua đến này con số này cậu đã thấy rất nhiều lần, chỉ là không nhớ rõ đã thấy ở đâu.
Trong tích tắc cửa mở ra, Nhược Lâm hơi do dự nhưng vì tính tò mò và sự năng động muốn tìm tòi khám phá của mình nên sau một hồi suy nghĩ Nhược Lâm vẫn quyết định bước vào.
Căn phòng tối đen không một chút ánh sáng, cậu mò mẫm tìm công tắc bật đèn, nhưng đáng tiếc căn phòng này cơ bản không có. Hoàng Nhược Lâm nhờ ánh sáng mờ ảo của điện thoại tìm tới bên cửa sổ. Rèm cửa màu đen là loại vải vô cùng dày, kính bên ngoài cũng không phải trong suốt mà hơi màu xanh lam. Cậu kéo mạnh chiếc rèm sang bên cạnh, một góc căn phòng lập tức được nguồn sáng yếu ớt phủ những lớp huỳnh quang nhè nhẹ lên. Hoàng Nhược Lâm đưa đôi mắt nhìn căn phòng trống trải, chính giữa chỉ kê một chiếc giường, ga và gối đều là màu đen. Ở góc trong có một chiếc tủ gỗ ba gian tối màu. Phần tường bên cạnh cửa ra vào treo những tấm ảnh có kích cỡ bằng nhau, mỗi bức đều ghi cùng một ngày tháng chỉ khác năm.
Bức đầu tiên là một gia đình hạnh phúc, người cha cầm chiếc bánh sinh nhật màu hồng vô cùng dễ thương ghi dòng chữ đỏ ‘Tiểu Thiên Thiên tròn một tuổi’. Bên cạnh ông là người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, tay bà ôm một thiên thần nhỏ, ở chính giữa là cô bé thắt bím đuôi xam, chiếc miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùng đáng yêu.
Liên tục như thế những bức ảnh sau đó không thay đổi là mấy, đến bức hình số mười một thì thiếu đi người cha.
Nối tiếp là bức hình một cô bé tay bê chiếc bánh sinh nhật nhưng khuôn mặt và ánh mắt lại vô cùng buồn. Bức ảnh của năm sau xuất hiện thêm một chàng trai tóc màu hạt giẻ, cậu ta cười híp mắt lộ ra chiếc răng khểnh tinh anh, bên cạnh cô bé xinh đẹp chỉ nở nụ cười nhẹ. Sau đó là một khoảng trống không có ảnh, giường như năm đó cô bé không chụp. Tiếp đó hai bức được đặt song song, cô bé nhân vật chính chụp với Vương Kỳ và Trân Hy, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ ngũ quan tinh tế, họ ôm nhau rất thân thiết. Cùng ngày tháng năm đó bức ảnh cô bé kia chụp với hai người khác, Nhược Lâm chưa từng thấy qua.
Tất cả những bức ảnh đã vẽ nên một câu truyện, một cuộc đời. Chỉ không ngờ rằng nó lại là của Vương Thiên Vũ tưởng chừng như không sợ trời không sợ đất. Nhược Lâm cười lạnh, cậu bước ra khỏi căn phòng màu đen tĩnh mịch.
Nhược Lâm vừa đặt chân xuống lầu cũng là lúc Thiên Vũ về tới nhà, cô kêu người đem chiếc đem chiếc Benz xám vào gara và thay nó là chiếc Audi trắng.
Vương Thiên đi tới gần Nhược Lâm, lạnh lùng liếc nhìn cậu, cô không mặc áo choàng nên cả khuôn mặt kiều diễm được phô diễn. Thiên Vũ vốn thông minh và xinh đẹp hơn người, nên cho dù lạnh lùng đến đâu cô vẫn luôn có một loại sức hút khó cưỡng.
Bụp, Hoàng Nhược Lâm chưa kịp định hình liền bị Thiên Vũ một cước đá vào bụng. Cậu ta khụy xuống nền đá lạnh, khuôn mặt không khỏi cau có.
– Đây là cảnh cáo, lần sau còn tự ý vào phòng của tôi, thì tôi không dám chắc cậu sẽ đủ tứ chi để trở về đâu.
Vương Thiên Vũ lạnh lùng nói từng chữ, Nhược Lâm cúi đầu giọng rất nhỏ:
– Xin lỗi.
Thiên Vũ thở dài đưa bàn tay về phía trước, ý muốn kéo Nhược Lâm dậy. Cô chưa từng làm vậy với ai, cô chỉ muốn cảm ơn tối qua cậu đã giúp, ngoài ra không có ý gì khác.
Hoàng Nhược Lâm thông minh liền nắm lấy tay Thiên Vũ đứng dậy. Đôi mắt cậu liếc nhìn phần cổ tay trắng xanh của cô, ở đó có xăm dãy số mật mã phòng. Vậy là mọi thứ đã được sáng tỏ, khóe môi cậu ta cong lên nói:
– Cảm ơn.
– Không có gì, mau thay đồ chúng ta ra ngoài.
Vương Thiên Vũ lạnh nhạt.
Đây là Huyết Lâm, một khu đô thị xa hoa nhất đất nước, trên thực tế chẳng mấy ai biết đến nó. Kẻ đến đây ở không có tiền thì có quyền, còn nếu không có cả hai thì người như thế tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhược Lâm thành thạo lái chiếc Audi trắng của Thiên Vũ, còn cô ngồi ghế sau hút thuốc, trong xe rất kín nhưng lại chỉ ngửi thấy mùi hương hoa nhài nhè nhẹ, hoàn toàn không có mùi khói.
– Rẽ phải, đi khoảng hai trăm mét sẽ tới.
Vương Thiên Vũ vẫn duy trì thái độ và cách nói lạnh lùng với Nhược Lâm.
Chưa đầy năm phút chiếc xe đã dừng lại, Hoàng Nhược Lâm vội xuống xe mở cửa cho Thiên Vũ, khóe môi cô vô thức cong lên thành nụ cười tuy gượng gạo nhưng rất đẹp.
Nhược Lâm ném chìa khóa xe cho người bảo vệ, sau đó theo sát Thiên Vũ đi vào nhà hàng.
– Tại sao lại đi cửa sau?
Hoàng Nhược Lâm tò mò hỏi.
– Những người hiểu rõ nó sẽ biết nên đi lối nào.
– Ồ.
Vương Thiên Vũ và Hoàng Nhược Lâm lên tới tầng hai, họ dừng lại ở căn phòng cuối dãy.
Thiên Vũ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lên gõ cửa.
Hoàng Nhược Lâm cao hơn cô cả cái đầu, cậu hơi cúi xuống nhìn Thiên Vũ, cô gái này quả nhiên rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt kia thì không phải, nó khá gượng gập đôi lúc lại tạo ra sự xa cách.
– Đừng nhìn tôi như vậy.
Vương Thiên Vũ liếc xéo cậu rồi đẩy cửa bước vào, căn phòng khá tối, chỉ có ánh đèn leg đỏ mờ mờ.
– Bố, con đến rồi.
Thái độ của Vương Thiên Vũ thay đổi nhanh chóng, vài giây trước khi mở cánh cửa cô còn rất chênh vênh về cảm xúc, giờ lại có thể cười hồn nhiên như vậy, thật kì lạ.
– Nào ngồi đi.
Người đàn ông trung liên ngoài mặt khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại toát ra một loại khí chất khác người, lai lịch của ông ta nay quả thật không đơn giản.
– Cháu chào bác, cháu là Hoàng Nhược Lâm, bạn của Thiên Vũ.
– Ừ.
Lâm Điền gật đầu.
– Bố, con sẽ không vòng vo. Cậu ta là người bình thường là con lây bệnh cho cậu ta, con…
Vương Thiên Vũ cảm thấy cứng họng.
– Con muốn giúp cậu ta giống như con từng làm với tiểu Miêu.
Lân Điền không chờ Thiên Vũ nói phần còn lại, vì ông cơ bản rất hiểu đứa con gái này cần gì.
– Không sai, nhưng lần này sẽ là cấp tốc, làm ơn giúp con.
Thiên Vũ khẳng khái, cô không muốn gây thêm đau thương cho bất cứ một ai, mặc dù họ luôn nghĩ cô là ác quỷ.
– Ta mong con suy nghĩ kỹ, nếu là cấp tốc. Cậu ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
– Không sao đâu, quyết định như vậy đi, con xin phép.
Vương Thiên Vũ đứng dậy vội vã bước đi.
Nhược Lâm theo sau cô, mặt cậu trắng bệch, trong đầu suy nghĩ hỗn độn.
Về tới nhà Vương Thiên Vũ lập tức lên phòng, để Nhược Lâm thẫn thờ giữa phòng khách với những suy nghĩ mơ hồ. Thật ra đây là nơi nào? Họ nói gì sao cậu không hiểu, chết tiệt, không thể bán mạng ở đây được. Hoàng Nhược Lâm chạy lên phòng Vương Thiên Vũ. Tự ý nhập mật mã rồi đạp cửa xông vào, lớn tiếng:
– Nói cho tôi biết, ý cậu là sao?
Hoàng Nhược Lâm nhìn Vương Thiên Vũ, bàn tay cậu bóp chặt chiếc cổ trắng của cô.
– Cậu vội cái gì chứ, đóng cửa lại.
Hoàng Nhược Lâm gia tăng lực ở tay nhưng mặt Thiên Vũ vẫn không biến sắc, đôi mắt đen sâu tựa như vực thẳm vô đáy nhìn thẳng cậu.
Nhược Lâm bỏ tay, xoay người đóng cửa. Giọng nói trùng xuống:
– Xin lỗi.
– Hầu hết những con người ở Huyết Lâm đều bị bệnh, một loại đột biến gen phức tạp nào đó, vừa sinh ra họ đã đặc biệt thích máu. Trong một thời gian dài không sử dụng chắc chắn sẽ chết, còn ngược lại nếu sử dụng điều độ họ sẽ sống lâu hơn.
Vương Thiên Vũ không biểu cảm như đang nói điều rất hiển nhiên.
– Nhưng nếu như một con người bình thường bị lây nhiễm thì sau một vài năm nó sẽ tạo ra những di chứng, cậu nhớ tôi của tối hôm trước không, chính là như vậy, đau đớn không có giải thoát.
Nói đến đây Vương Thiên Vũ dừng lại, tiến gần chạm vào da mặt Nhược Lâm, kiễng chân thì thầm vào tai cậu:
– Cậu sợ không?
– Vậy còn cái cấp tốc gì đó?
Hoàng Nhược Lâm bình tĩnh hơn bao giờ hết.
– À, cái đó đơn giản là cho cậu đi tập huấn một thời gian, sau đó về đây làm việc cho tôi. Quên mất… Tôi nên giới thiệu một chút, trên đất Huyết Lâm này tôi được biết đến với địa vị của Vương thị: Vương tổng.
Nhược Lâm nhăn mày dò hỏi:
– Nếu mình không đồng ý.
– Vậy thì cậu nhanh chóng cút khỏi đây, đừng bao giờ để tôi thấy cậu nếu không tôi sẽ cho cậu biến mất mãi mãi. Và nên nhớ đừng bao giờ đến bệnh viên của người bình thường, họ sẽ tìm ra căn bệnh cậu đang mắc và sử dụng cậu như một con chuột bạch. Không tiễn.
Vương Thiên Vũ quay người đôi mắt nhìn ra phía ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ.
– Cậu tàn nhẫn quá rồi.
Ha… ha Vương Thiên Vũ cười điên dại, câu nói của Nhược Lâm quả là dư thừa. Cô từ từ ngả người lên chiếc giường một màu đen, giọng nói không thay đổi:
– Tàn nhẫn? Tôi để cậu đi đã là quá nhân từ rồi, không phải lúc đó cậu giúp tôi thì không có ân huệ này đâu. Hay… nghĩ lại đi, làm việc cho tôi, tôi nhất định không bạc đãi cậu.
– Mình…
Hoàng Nhược Lâm do dự, cậu thật sự muốn trải nghiệm thứ gì đó, nhưng lại lo sợ.
– Suy nghĩ kỹ đi, ở cạnh tôi thật sự là lựa chọn khôn ngoan.
– Được.
Nhược Lâm thẳng thắn, nếu đã lỡ bước vào con đường này thì đi đến cuối cùng xem cái kết đó là gì.
Vương Thiên Vũ cười như không:
– Thông minh lắm, việc ở trường của cậu tôi sẽ giải quyết, bây giờ mau dọn đồ và chuyển bị bay.
– Luôn sao?
Hoàng Nhược Lâm hơi bất ngờ.
– Chuyến bay ba giờ chiều, cậu sẽ tới Mỹ, bên đó bố tôi sẽ lo cho cậu. Dù thế nào cũng đừng từ bỏ, người ở bên cạnh tôi nhất định phải là xuất sắc trong xuất sắc.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hoàng Nhược Lâm bước ra khỏi căn phòng, cậu trở về trường thu dọn đồ đạc và lên chuyến bay.