Thời gian không ngừng trôi qua cũng đồng nghĩa với việc mùa thu lan sâu vào phần lục địa và khiến cho những cây cổ thụ rụng lá. Đương nhiên không ngoại lệ, cây bàng sau All School từng kiêu hãnh với màu xanh ngắt nay đã trút chiếc lá đỏ au cuối cùng xuống mặt hồ Tây Thủy tĩnh lặng cạnh nó, để trơ ra bộ xương già khẳng khiu.
Vương Thiên Vũ từ cửa sổ lớp thẫn thờ nhìn chiếc lá nhẹ nhàng tiếp nước, mặt hồ lay động một chút rồi lập tức phẳng lặng như ban đầu. Đã hơn một tháng kể từ khi cô phát bệnh lần đầu tiên, Vương Kỳ và Trân Hy cặm cụi cho việc học, Tô Triển Hàn cũng không thấy tăm hơi, tiểu Uy bị bệnh lạ phải tới Hàn Quốc trị liệu một tuần trời không có tin tức. Một mình cô buồn chán không có người nói chuyện, tâm trạng càng tệ hơn.
– Này ồn ào quá đấy.
Tố Quyên tức giận, trợn mắt nhìn Vương Thiên Vũ, khiến cô có chút khó hiểu.
– Gì cơ?
Thiên Vũ ngây thơ hỏi lại.
– Hỏi tôi sao? Điện thoại cậu kêu, ồn ào quá tôi không học được.
– À, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.
Thiên Vũ giờ đây mới để ý tới điện thoại của mình, vội vã nhấn nút nghe:
– Xin lỗi ai vậy ạ?
– Tối nay… em rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn.
– Anh là ai vậy?
Vương Thiên Vũ hỏi lại, giọng nói nam tính kia vẫn chậm dãi như không:
– Em không cần biết tôi là ai, năm giờ tôi sẽ cho người qua đón em.
– Làm ơn cho biết quý danh, nếu không tôi nhất định không chấp nhận.
Đầu bên kia, chàng trai hơi chau mày, một tay bỏ trong túi quần đứng nhìn hàng cây bên đường lòng nặng trĩu không nói lên lời. Anh bước từng bước ở một nơi không người, cô đơn nuốt trọn cơ thể.
– Em không dám? – Giọng nói của anh trầm hơn.
Thiên Vũ mím môi, đây không giống như một lời thách thức mà âm điệu nó giống như lời cầu xin từ một con người đang tuyệt vọng.
– Hứa Nguyên phải không? Anh sao vậy?
Vương Thiên Vũ cất tiếng hỏi. Sau vài giây im lìm, đầu dây bên kia không trả lời lập tức cúp máy.
Đúng năm giờ chiều, chiếc BMW đen đã đứng sừng sững trước cửa nhà Thiên Vũ thu hút khá nhiều cái nhìn của người qua đường.
Hôm nay, Thiên Vũ mặc áo phông xám cùng quần legging đen bó sát tôn đường cong mềm mại. Cô vừa bước gần đến cửa xe, người tài xế đã lên tiếng:
– Vương tiểu thư, thiếu gia đang chờ cô.
Vương Thiên Vũ gật đầ rồi điềm nhiên bước vào trong.
Chiếc xe chuyển bánh, nhanh chóng lao vào dòng người trên phố.
Ánh nắng xế tà chiếu vào khuôn mặt Thiên Vũ, đôi mắt hoàng hôn đang lơ đãng lướt qua phố phường vô vị. Không lâu sau cái đích cũng đến.
Nhà hàng Pháp nổi tiếng của thành phố S.
– Vương tiểu thư mời.
Người đàn ông mở cửa đầu hơi cúi, Vương Thiên Vũ lạnh nhạt bước khỏi chiếc xe lại thấy phục vụ chờ sẵn vui vẻ dẫn đường cho cô.
Tầng ba, phòng vip dành cho hai người.
Vương Thiên Vũ không gõ cửa mà trực tiếp bước vào. Hứa Nguyên quay lưng với cô, phóng tầm mắt thật xa ngắm nhìn những tòa cao ốc.
Cảm nhận được cái nhìn lạnh lùng, bóng lưng anh hơi cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát dáng vẻ cao ngạo bình thường liền được khôi phục.
– Ngồi đi.
Hứa Nguyên mở lời rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
– Đã lâu không gặp.
Thiên Vũ vẫn giữ nguyên trạng thái của người dưng mà cất tiếng chào hỏi.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu, mờ mịt, thâm quầng của Hứa Nguyên, anh gầy đi rất nhiều. Nụ cười trên môi tỏ ra mệt mỏi. Tóc và trang phục có phần không chỉnh tề. Trong lòng Thiên Vũ chợt cảm thấy xót xa cho người này, quả thật đây đâu phải là vị đại thiếu gia mà cô từng biết.
– Anh…
Hứa Nguyên lại lên tiếng, nhưng lần này liền bị Thiên Vũ cướp lời:
– Nói chuyện chính đi, anh muốn gì?
– Em muốn nghe truyện không?
Không chờ Thiên Vũ trả lời, Hứa Nguyên tiếp tục:
– Năm anh mười tuổi bố và mẹ li thân, để giấu ông ngoại họ vẫn sống chung dưới một nhà. Nhưng đâu có dễ như vậy, ngày nào họ cũng cãi vã vì thế nên bố anh hay đi xa, có khi đến nửa năm không thấy bóng dáng, mẹ anh dần dần có một nhân tình. Và thứ duy nhất sau đó anh nhận được là tiền, rất nhiều tiền.
Hứa Nguyên cười lạnh, anh đan chặt đôi bàn tay, lòng quặn thắt.
– Anh luôn sống trong cô đơn, nhưng anh không muốn người khác biết, và…
Giọng của anh như muốn kéo dài khoảng khắc này, như muốn nhấn chìm toàn bộ nhưng kỷ niệm đau thương khiến cho người nghe cảm thấy phải chăng sau nụ cười chính là bị kịch?
– Anh tự dựng cho mình một vai diễn rồi dùng tiền để diễn xuất đạt hơn.
Hứa Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt hoàng hôn khiến Thiên Vũ chẳng thể lảng tránh.
Cô cảm thấy đau xót thay cho người đối diện, có lẽ cuộc đời chính là một bộ phim và diễn biến biến là do người khác quyết định, nhân vật chính chỉ có thể làm theo vô điều kiện, đúng thật là nghịch lý.
– Thiên Vũ, em từng nói tôi không biết cô đơn là gì. Em đã bị lừa rồi, bởi vì tôi chính là cô đơn.
Hứa Nguyên lại nhắm mắt, ngửa mặt lên trần nhà, anh không muốn nhìn người con gái trước mặt khóc. Hàng lệ trong suốt vô thức chảy trên gương mặt xinh đẹp.
– Xin lỗi.
Vương Thiên Vũ không nói thêm, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Hứa Nguyên nhanh chóng bắt lấy tay cô. Anh đứng đối mặt, bàn tay ấm áp từ từ xóa những giọt nước mắt. Vương Thiên Vũ cảm thấy nóng dần, tim bất chấp loạn nhịp.
– Đừng khóc.
Hứa Nguyên cảm nhận lưng cô đang run, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, dùng chút sức lực còn lại ôm trọn cô.
– Thiên Vũ em biết không, chúng ta đã từng gặp gỡ, từng nói chuyện nhưng em lại không nhớ.
Vương Thiên Vũ đẩy Hứa Nguyên, lùi lại yên vị ở bàn ăn.
– Tiểu Vũ, hãy để anh bảo vệ em, được không?
Hứa Nguyên nhướn mày, dùng hết sự chân thành nói ra thứ mà anh luôn giấu diếm.
– Tôi…
– Anh biết em khó lòng chấp nhận anh, những anh thật sự… Thích em.
Vương Thiên Vũ cảm nhận khuôn mặt cô đang biến thành trái cà chua chín, môi hơi mím lại muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể cất thành lời. Trong đầu cô hiện lên vô vàn câu hỏi, phải chăng đó chỉ là sự thương xót, sự đồng cảm ngu ngốc mà cô từng biết đến? Vương Thiên Vũ chưa từng yêu, cũng chưa từng biết tình yêu là loại cảm xúc như thế nào.
– Em là một cô gái mạnh mẽ.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng từng chữ, bàn tay anh vuốt ve mái tóc Thiên Vũ.
Mùa thu vội vàng đi qua, nhường chỗ cho mùa đông lạnh giá.
Hôm nay là ngày thứ bảy đầu tiên của tháng mười một, Vương Thiên Vũ rảo bước trên con đường vắng, cô đang thực hiện một thói quen mới.
– Bác Hà, con chào bác.
Vương Thiên Vũ cởi bỏ giầy tự nhiên bước vào nhà, bác Hà thấy vậy liền đi ra ngoài để lại khoảng riêng tư cho hai người.
Hứa Nguyên lười biếng nằm dài trên chiếc sofa cười cười, cất giọng:
– Cuối tuần muốn đi chơi không?
– Đi đâu chứ? Sắp tới thi học kì rồi em còn phải ôn tập.
Hứa Nguyên kéo tay ôm cô vào lòng, cơ thể anh ấm áp như những tia nắng bao phủ lên cơ thể Thiên Vũ, cô thở dài, mỉm cười nói:
– Được rồi.
Một buổi chiều cách đó vài ngày, khi Vương Thiên Vũ đang ngồi tự học bên cạnh hồ Tây Thủy sau trường, Uy Uy nhẹ nghiêng đầu dựa vào vai Thiên Vũ, cô cười như không, thì thầm:
– Tiểu Vũ, những tấm ảnh đó có thật không?
Thiên Vũ hơi chau mày, trong lòng dậy sóng đầy khó chịu. Ngày cô đi du lịch cùng Hứa Nguyên đã có người chụp lại những khoảng khắc họ thân mật. Nên bây giờ đến đâu cũng đều có ánh mắt căm phẫn nhìn Thiên Vũ.
– Mình…
Vương Thiên Vũ chưa kịp nói lời, Uy Uy liền lên tiếng:
– Đừng, mình không muốn nghe câu trả lời nữa.
Uy Uy cười lạnh, đôi mắt đỏ bừng, sống mũi cay cay, tâm trạng vô cùng tệ hại lạnh lùng đứng dậy bước đi.
Phố đã lên đèn, Vương Thiên Vũ mới chậm rãi từ trường đi về, cô vẫn luôn suy nghĩ tới biểu cảm của Uy Uy chiều này, phải chăng cô lại làm một điều gì đó sai lầm.
Bước từng bước đi qua con hẻm nhỏ, cô bất ngờ bị một cánh tay kéo vào góc khuất. Lúc đầu có vẻ hơi lo ngại nhưng nhanh chóng Thiên Vũ lấy lại vẻ lạnh lùng và ngang tàng nhìn ba tên lưu manh:
– Mấy người muốn gì?
Vương Thiên Vũ mạnh miệng, thấy vậy một tên xăm trổ đầy mình tiến gần về phía cô. Hắn đưa khuôn mặt xấu xí cùng đôi mắt trợn tròn dữ tợn nhìn cô:
– Cô em xinh đẹp như này, bọn anh cũng không lỡ ra tay. Nhưng vì tiền, nên mong cô em đừng trách tụi anh.
Hắn vừa nói lời vừa đưa bàn tay thô ráp chai sạn siết chặt cổ tay cô.
Vương Thiên Vũ trợn mắt nhìn, tên cặn bã này dám chạm bàn tay dơ bẩn vào cô, khốn kiếp.
Bịch, một cú đá ngang bụng khiến tên cầm đầu đau đớn nằm gục xuống đất.
– Em không sao chứ?
Người con trai đó bất ngờ xuất hiện, ánh mắt đầy lo lắng quan tâm cô.
– Em không sao.
Vương Thiên Vũ lần đầu thấy Hứa Nguyên đánh người, cơ thể anh nhanh nhẹn, nội lực lại vô cùng thâm hậu. So với mấy cú đá của cô ở sân thể chất có thể xem như trên trời dưới đất.
Thiên Vũ nhất thời không kìm được mà quan sát kĩ từng lần ra đòn của anh. Nhưng rồi đôi mắt hoàng hôn xinh đẹp lại dừng trên khuôn mặt thanh tú. Đôi mày rậm, chiếc mũi dọc dừa, đôi khuyên tai thoắt ẩn thoắt hiện trong thứ ánh sáng yếu ớt của con hẻm, đôi môi mỏng kết hợp với chiếc lúm đồng tiền bên trái tạo thành nụ cười đẹp hoàn mĩ.
Chưa đầy một phút hai tên còn lại đã được Hứa Nguyên xử đẹp. Sau vài tiếng kêu ca, bọn họ lồm cồm bò dậy nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Hứa Nguyên một lần nữa quay sang dùng khuôn mặt lo lắng hỏi han Thiên Vũ:
– Em có sao không?
Thiên Vũ nhàm chán đáp lại hai từ “Không sao”. Hứa Nguyên không tin, anh cúi mặt sát gần Thiên Vũ.
– Anh làm gì vậy?
Vương Thiên Vũ bối rối cúi mặt, nhưng không ngờ lại bị bàn tay cứng của Hứa Nguyên giữ chặt cằm. Một vài giây trôi qua, không khí trở lên căng thẳng, Hứa Nguyên thở dốc, anh một lần nữa cúi gần…
Mà chẳng biết rằng, phía đầu con hẻm một ai đó đang đứng nhìn, lòng quặn thắt, nụ cười hững hờ thoáng qua trên môi rồi vụt tắt. Bóng lưng cô đơn quay lại với những ánh đèn vô cảm, họ hạnh phúc như vậy, tôi nên thấy vui hay buồn?
– Đừng…
Vương Thiên Vũ như hét lên rồi đẩy mạnh Hứa Nguyên. Anh hơi chau mày thở dài rồi quay mặt đá chân vào đám cỏ dại bên bờ tường bê tông cũ, lúc sau bất ngờ cất tiếng:
– Uy Uy, cô ra đây cho tôi.
Một câu nói tưởng trừng như bình thường nhưng lại khiến cho người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
Vương Thiên Vũ bất ngờ nhăn mặt khó hiểu.
Uy Uy từ trong một góc khất khác đi ra, trên môi còn giữ nụ cười lạnh.
– Anh đã biết em ở đó, mà vẫn còn muốn diễn kịch yêu đương?
– Chuyện này là sao?
Thiên Vũ bất động trong mớ suy nghĩ rối ren.
– Thiên Vũ cậu còn định giả ngu đến bao giờ. Có cần tôi nói rõ là mình thuê ba tên lưu manh dạy dỗ cậu không? Cậu diễn xuất rất tốt, những đáng tiếc đây không là một bộ phim.
Uy Uy lắc đầu, cười như điên đại.
Hứa Nguyên tức giận kéo Thiên Vũ đang ‘chết đứng’ vào lòng. Ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Uy Uy.
– Cô im miệng, tốt nhất là từ ngày mai cút khỏi All School, nếu không tôi sẽ khiến cô và gia đình sống không bằng chết.
Một tia sợ hãi thoáng qua mắt Uy Uy.
Vương Thiên Vũ ở trong lòng Hứa Nguyên bây giờ có chút động đậy:
– Hứa Nguyên, em muốn nói chuyện riêng với tiểu Uy.
– Nhưng…
– Em không sao.
Hứa Nguyên chưa kịp nói nửa lời người con gái kia đã lên tiếng. Đành vậy, ai bảo Vương Thiên Vũ chính là báu vật mà anh nâng niu nhất.
Hứa Nguyên vừa khuất bóng Uy Uy liền lên tiếng phá tan sự im lặng giả dối này.
– Tiểu Uy? Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không còn thân thiết tới mức đó.
– Tại sao vậy?
Vương Thiên Vũ đau đớn trong lòng, ngoài gia đình họ Vương, Uy Uy chính là người thân cuối cùng của cô, nhưng đến bây giờ thì sao? Chính cô cũng chẳng thể ngờ được.
– Cậu biết tôi thích Hứa Nguyên tại sao còn qua lại với anh ấy, cậu mau nói cho tôi nghe. Mau nói đi.
Uy Uy nói lớn, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Vũ.
– Thích? Từ bao giờ mình không biết.
Vương Thiên Vũ ngồi sụp xuống đất, đôi mắt nhắm lại ngăn hai dòng lệ sắp tuôn trào.
– Cậu hỏi tôi, được tôi nói cho cậu biết. Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã thích anh ấy. Cậu là không thấy hay cố tình không để ý tới. Mỗi lần nhắc đến anh ấy tôi đều thay đổi thái độ, ngay cả khi nhìn anh ấy cũng khác. Cậu thật sự không biết sao? Giả dối!
Uy Uy vừa nói vừa cười, có khi nước mắt lại rơi xuống. Phải chăng cô hối hận rồi?
– Vì thứ tình cảm đó mà vất bỏ tình bạn bảy năm của chúng ta ư? Cậu nghĩ có đáng không? Nếu như cậu nói mình nhất định sẽ tránh xa Hứa Nguyên… Vì… vì mình luôn tôn trọng cậu. Tiểu Uy cậu chính là người thân, là người thân duy nhất còn lại của mình.
Vương Thiên Vũ nhíu mày, đôi mắt đượm buồn trùng xuống, từng giọt nước mắt ấm nóng chảy trên khuôn mặt, đôi môi cô mím chặt, bàn tay vò đầu tóc như một người điên.
– Muộn rồi Thiên Vũ, tình yêu thì không thể chia sẻ… Tôi thua rồi! Không, phải là lại thua rồi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thắng cậu.
Ánh mắt Uy Uy mờ đi, cô khụy gối trước Thiên Vũ, giật mạnh chiếc dây chuyền bạc trên cổ. Đây là chứng minh tình bạn của Thiên Vũ và Uy Uy, đeo nó trên người thì tình bạn của họ sẽ luôn tồn tại, còn nếu như một người tháo nó ra mọi thứ sẽ coi như chấm dứt.
Vương Thiên Vũ hoảng loạn nhìn sợi dây trong lòng bản tay. Bảy năm rồi, nhưng nó còn rất mới, chắc chắn Uy Uy đã vô cùng trân trọng nó.
– Tiểu Uy cậu muốn gì? Mình sẽ không giận cậu mau đeo nó vào.
– Không, mình không xứng đáng với tình cảm của cậu. Ba mẹ quyết định sẽ đưa mình tới Singapore, nếu có duyên sau này mình sẽ tới lấy, lúc đó chúng lại làm bạn… được không?
Uy Uy ngượng ngùng, cố cười một cách chân thật nhất.
Vương Thiên Vũ híp đôi mắt đỏ mọng của mình lao tới ôm Uy Uy, người mà cô cho là tri kỷ.
Những ngày tháng lại nối tiếp nhau đi qua, Vương Thiên Vũ và Uy Uy cũng dần lãng quên chuyện đó, tuy không thân thiết như trước nhưng mỗi lần hỏi thăm nhau trên facebook họ cũng không bị sự ngại ngùng ngăn cách.
Thiên Vũ tưởng chừng như có thể thở dài bỏ qua mọi chuyện và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cô chẳng thể ngờ, tất cả mới chỉ là… khởi đầu cho sự lột xác.