Một cô gái đã bình thường lại tính tình khép mình sẽ rất thiệt thòi! Bắt đầu từ năm 18 tuổi, Trần Minh Hà tôi đã nghĩ như vậy. Tôi hồi còn học sinh là một đứa con gái đầu to mắt cận, khuôn mặt bình thường đến mức cũng chỉ vừa đủ để không coi là xấu. Lại cộng thêm tính tình lười giao tiếp với mọi người xung quanh đã khiến tôi thành công trở thành một mọt sách điển hình. Từ đó tôi lại có thêm năng lực tàng hình. Trên lớp nhiều khi các bạn học quên mất còn có một đứa ngồi cuối lớp là tôi, giáo viên nếu không phải có tên tôi trong danh sách lớp chắc cũng không nhớ ra gọi tôi lên bảng trả bài.
Hàng xóm xung quanh thi thoảng đụng mặt tôi sẽ ngẩn ra một lúc để nhớ xem có gặp qua con bé này chưa. Nhìn vào có vẻ đáng thương nhưng tôi lại rất thoải mái với cuộc sống như vậy vì tôi thích một mình, ngoại trừ chăm sóc em trai tôi không nghĩ mình có lí do gì cần phải liên hệ với cuộc sống bên ngoài. Nhưng khi qua 18 tuổi, không còn được nhận trợ cấp của họ hàng, tôi có ý thức quan trọng về việc kiếm tiền, thật nhiều tiền để nuôi em trai. Vậy nên tôi đành phải từ bỏ cuộc sống làm người tàng hình tươi đẹp kia mà " hòa nhập với xã hội ". Từ khi thi đỗ đại học, bắt đầu học năm nhất đại học tôi đã phải cố thay đổi hoàn toàn để trở thành một người hướng ngoại như người ta nói. Mỗi năm tôi lại khác một chút, ăn nói hoạt bát hơn mấy phần, theo đó gu thời trang cũng bớt quê mùa hơn trước.
Bình luận truyện