“Ta… hủy diệt Tiên tộc!” Kẻ nào cảm gan bước lên đối đầu với hắn? Hôm ấy có một thiếu niên hiên ngang như thế. Một thân hình nhỏ bé đứng trên đài cao và phóng tầm mắt vào chúng nhân. Hắn không nói không rằng, hắn chỉ nhìn thôi. Nhìn thôi cũng đủ làm cho mọi người trở nên khiếp đảm. Trước đây có một bầu trời mở ra với hắn, hiện tại hắn dùng chính hai con mắt của mình đóng sập nó lại. Đôi mắt đen tuyền lan tỏa Hắc khí.
Bây giờ là ngày hay đêm? Là ngày… là đêm cũng chẳng có gì quan trọng! Ánh sáng mặt trời không thể tài nào chiếu xuống xuyên qua tấm màn che phủ bởi Hắc khí. Và tấm màn ấy chỉ do duy nhất một người tạo ra. Hắn… tự đóng bầu trời của mình. Hắn đã chấp nhận đi vào trong tối. “Kẻ nào bước lên để ngăn cản ta?” Câu nói liên tục vang vọng trong đầu hay chăng chính là một lời thách thức Đằng Long dành tặng chúng nhân?
Thiếu niên chuyển kiếm sang tay phải. Cánh tay đứt rồi, nhưng có hề gì, Hắc khí vẫn giúp Đằng Long cầm chắc Tàn kiếm. Hôm nay một kẻ dám ngăn cản y bước tới tế đàn. Một kẻ ngạo mạn dám đâm lén y từ phía sau lưng. Hai kẻ đó đều đã chết! Rõ ràng! Kẻ nào ngăn cản Đằng Long, kẻ đó phải chết! Tiếp theo một ngày sẽ là gì? Xoẹt xoẹt! Thân ảnh vút đi trong không gian trong khi chúng nhân chẳng thể nhìn thấy gì hết. Bọn người Tiên tộc vẫn đang loay hoay tìm đường thoát khỏi kết giới Hắc khí tạo ra.
Bình luận truyện