“Phụng Dương đến đấy à?”
“Dạ vâng!”
Tuệ Cơ đi ra trước cửa đón một người con gái. Từ lâu bà đã xem Phụng Dương như con cái trong nhà vậy. Thậm chí về phần lễ nghĩa và thông hiểu phép tắc, Phụng Dương chắc chắn hơn hẳn Mỹ An.
“Mời Tuệ Cơ! Mỵ nương dùng trà.”
Nam Xuân bưng ra khay trà trong khi bên hông vẫn luôn đeo kiếm. Cô là người cận vệ duy nhất của Tuệ Cơ. Mời trà xong, Nam Xuân lùi lại ba bước rồi nghiêm nghị.
Thời gian càng trôi, mối liên hệ giữa cô và những người cùng trong Hắc kì càng xa dần. Phụng Dương đối với Nam Xuân bây giờ chỉ như một vị trưởng lão, không hơn, không kém. Không thể là bạn như trước được nữa.
“Mẹ ta dạo này vẫn khỏe đấy chứ?” Tuệ Cơ hỏi thăm tình hình của lão phu nhân.
“Dạ vâng, bà vẫn khỏe. Chỉ là gần đây trong tộc xảy ra một số dị sự cho nên con… cho nên không có thời gian chăm sóc cho bà.”
“Vất cả cho ngươi rồi! Dị sự mà ngươi nói đến, phải chăng là…” Tuệ Cơ ngập ngừng.
Chuyện lạ xảy ra trong Tiên tộc lúc nào chẳng có, chẳng qua là sự tình trọng đại nên mới phải có trưởng lão ra tay. Kinh Dậu mấy ngày hôm nay chắc hẳn bận rộn không kém.
“Chuyện này… có một việc tiểu nhân muốn thông báo cho Tuệ Cơ.”
Phụng Dương nói xong thì liếc mắt, có lẽ hệ trọng đến mức không thể cho người thứ ba biết được.
Chuyện Hà Lạc hầu qua đời chẳng phải đã nói cho Hữu trưởng lão biết rồi hay sao? Vậy thì Phụng Dương muốn nói chuyện khác?
“Đợi ta một lát!”
Tuệ Cơ đứng dậy đi vào buồng trong, trên tay bà bưng ra một dúm lá nhỏ.
“Cầm lấy, một chút bánh ta mới làm sáng nay, ngươi đem ra mời mọi người cùng ăn.”
Nam Xuân nhận lấy bánh và đi ra đóng cửa. Bên ngoài vẫn còn hai người đứng đấy, bọn họ là những người hầu của Phụng Dương.
“Tuệ Cơ mời các ngươi ăn bánh. Này! Cầm lấy đi!”
Nắm lá giơ ra trước mặt khiến người hầu nữ ái ngại. Cô ta nhận lấy một gói.
“Đa tạ Tuệ Cơ, ngươi là…”
“Nam Xuân, cận vệ của Tuệ Cơ, còn ngươi?”
“À, ta là Thu!”
“Chỉ một chữ Thu thôi à?” Nam Xuân hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chỉ một chữ Thu mà thôi.”
“Còn ngươi, có muốn ăn hay không?” Nam Xuân giơ một gói lá trước mặt người đàn ông bên cạnh người hầu tên Thu.
Đột nhiên, cô thấy cổ tay của mình hơi đau.
“Cẩn thận cánh tay của ngươi!” Người đàn ông lên tiếng lạnh lùng.
Hắn ta giơ thanh kiếm lên đỡ lấy cổ tay Nam Xuân, giống như một lời cảnh báo, hắn không ăn bánh, cùng đừng cố ý tiến lại gần hắn.
“A, vị này là Thường Lịch, người cận vệ của Tả trưởng lão.” Thu nói rồi kéo tay Nam Xuân ra một góc, dường như không muốn để cho Thường Lịch nghe thấy.
“Tên này à, là một tên khó gần, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng. Ngươi tốt nhất đừng nên lại gần hắn ta.”
Thường Lịch đã ngoài bốn mươi tuổi, cho nên Nam Xuân đối với hắn chỉ như con nít mới lớn. Hắn ta không có điểm gì đặc biệt ngoại trừ một nhánh tóc bạc ở bên tai trái.
“Người của Nguyệt viên lại có phần đáng sợ vậy ư?”
Nam Xuân vừa nghĩ vừa nhìn vào nhành tóc bạc ấy mà không biết có người cũng nhìn vào tóc của cô.
“Sợi dây buộc tóc này… nhìn qua rất đẹp?” Thu vừa nói vừa định với tay sau lưng Nam Xuân để sờ vào dây buộc tóc của cô.
Nó không có gì đặc biệt, chỉ là do bốn sợi chỉ khác nhau bện thành. Mỗi sợi có một màu sắc riêng biệt bao gồm xanh, đỏ, trắng, đen. Trong bốn sợi chỉ, có một sợi chỉ kích thước to hơn số sợi còn lại.
Của Nam Xuân, đó là một sợi màu xanh.
“Đừng có động vào!” Nam Xuân cũng học theo cách của Thường Lịch, cô đưa kiếm lên đỡ lấy cổ tay của Thu.
Giờ này không biết Phụng Dương đã nói xong chuyện cơ mật hay chưa?
“Sao… ngươi nói sao?”
Tuệ Cơ hai tay run run, bà nắm chặt tay Phụng Dương để hỏi lại cho rõ. Nàng nhìn vào mắt bà thì thấy một đôi hàng lệ bắt đầu tuôn rơi.
Ngươi phụ nữ này cũng thật dễ bật khóc.
“Không sai, tung tích của Đằng Long, đã tìm được rồi!”
Lúc nào chẳng vậy, bà luôn thương nhớ Đằng Long cho nên khi nghe tin y thì liền không thể cầm nổi nước mắt.
“Mau, cho người đưa Đằng Long về đây. Mau đưa nó về đây cho ta.”
Đằng Long đã sát hại nhiều người trong Tiên tộc, đã giết chết một vị tân nhiệm tộc trưởng của Tiên tộc, cho dù ông ta không được công nhận. Tội trạng lớn như thế, Tuệ Cơ vẫn muốn đưa y trở về?
E rằng còn có ẩn tình gì đây?
“Đây cũng là việc mà tiểu nhân muốn thương lượng với Tuệ Cơ. Tuệ Cơ… thực sự muốn y trở về ư?”
“Muốn, ta đương nhiên là muốn!”
“Hiện tại, Chử Minh đang làm nhiệm vụ ở Tây thành, tất nhiên sẽ không thể gọi hắn về. Người của Hồng kì không nên tin dùng, ngoài ra…”
“Vậy theo mỵ nương thì ai mới là người thích hợp?” Tuệ Cơ sốt sắng.
“Tiểu nhân không thể ra khỏi Phong thành nhưng có một người có thể. Đó là mỵ nương Mỹ An.”
“Mỹ An?” Tuệ Cơ e dè.
Để Mỹ An đi đón Đằng Long? Hai người họ xưa nay vốn có hiềm khích, sắp đặt này của Phụng Dương e rằng không ổn.
“Tuệ Cơ không cần lo lắng, tiểu nhânđã có sắp xếp cả rồi. Mỵ nương sẽ được Phan Hương của Lục kì bảo vệ. Chuyện còn lại, chỉ mong Tuệ Cơ có thể thuyết phục được mỵ nương.”
Nếu Phụng Dương đã sắp xếp, Tuệ Cơ có thể yên tâm. Vả lại, chuyện này Tuệ Cơ cũng chẳng nhờ vả ai được.
…
Cộc!
Tiếng bổ củi vang lên, Đằng Long đang làm công việc quen thuộc của mình suốt ba năm qua. Tay trái của y cầm một chiếc rìu cùn, cứ thế, cứ thế bổ xuống từng khúc.
“Đằng Long, ăn cơm đi!”
Diệp Thanh – Con gái ông chủ Kim đem cơm cho y, cứ mỗi sự tình như thế lại khiến Đằng Long nhớ lại một người. Những khi miệt mài luyện kiếm, người con gái ấy xuất hiện, người mà Đằng Long vẫn chưa thể quên, người mà vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.
Ba năm cầm rìu, không biết cầm kiếm thì sẽ ra sao?
Vút vút!
Diệp Thanh đang tiến bước thì có âm thanh vang lên, một thứ gì đó đang lao nhanh như tên bắn.
Chính xác thì đó là tên bắn!
“Cẩn thận!” Diệp Thanh cảnh báo Đằng Long, kế đó cô liền xoay người né tránh mũi tên đang bắn vào mình.
Nhanh như cắt, Diệp Thanh tiếp tục với tay xuống đất cầm lấy hòn đá.
Cạch!
Mũi tên hướng vào Đằng Long bị viên đá tác động liền bay đi chỗ khác. Trong thoáng chốc, nguy hiểm của cô và Đằng Long đều bị hóa giải.
“Kẻ nào?” Diệp Thanh quát lớn, cô vô cùng cảnh giác, đôi mắt đảo qua đảo lại quan sát xung quanh.
“Thân thủ khá lắm!” Tiếng nói vang lên ở đâu đó trên cao.
Phải rồi, trên cao mới dễ ngắm bắn. Nhất là lúc đối phương còn đang hoang mang chưa biết vị trí của mình ở đâu.
“Nếu cô gái đó không tránh được mũi tên, nhà ngươi sẽ ra tay chứ?”
Cộc!
Đằng Long vẫn tiếp tục bổ củi.
“Thì ra là hắn!” Cuối cùng Diệp Thanh cũng biết vị trí đối phương. “Là tên thợ săn đã trọ ở đây mấy hôm.”
Tên thợ săn ấy hiện tại đang đu người trên một cành cây, bảo sao Diệp Thanh ngó nhìn bốn hướng mà không thấy.
“Ngươi đang giở trò gì vậy?” Diệp Thanh lên tiếng hỏi.
Bịch! Người thợ săn nhảy xuống đất, hắn đứng ngay trước mặt Diệp Thanh.
“Xin chào, con gái ông chủ quán trọ. Ta là Thục Hàn!”
Diệp Thanh chẳng thèm quan tâm đến lời chào hỏi. Cái mà cô để ý là bề ngoài của Thục Hàn.
Ban đầu Diệp Thanh cứ nghĩ tên này là quỷ hay thứ gì đó đại loại thế. Vì da mặt của hắn rất trắng, vô cùng trắng. Trắng đến nỗi nhợt nhạt.
Chính vì nhợt nhạt mới nghĩ đối phương là quỷ.
Thục Hàn có mái tóc bạc, lông mày lông mi cũng bạc khó trách người ta nhận lầm.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi định làm gì? Tại sao bắn lén bọn ta?” Diệp Thanh nghiêm mặt.
Thục Hàn chớp mắt hai lần rồi nói:
“Ta cũng đang hỏi…” Hình như câu hỏi không dành cho Diệp Thanh? “Nếu như cô gái Diệp Thanh này không đỡ được mũi tên, ngươi sẽ ra tay chứ?”
Quả nhiên câu hỏi là hướng về phía Đằng Long. Và mũi tên cũng hướng theo ánh mắt.
Mũi tên bạc sau vai được Thục Hàn lấy ra, hắn giương sẵn trên cung, dây cung căng ra chuẩn bị sắp đứt. Chỉ cần thả tay cho mũi tên bắn đi, dây cung sẽ lập tức thoát khỏi sự tra tấn này.
Chỉ cần mũi tên bắn đi, lập tức mục tiêu sẽ vong mạng?
Xào xạc!
Đằng Long ngừng việc bổ củi, y nhìn xuống dưới chân của mình. Từng chiếc lá khô bắt đầu lay động, lá khô tung bay tạo nên âm thanh xào xạc.
Lá bay vì gió mà bay! Gió bỗng nổi lên ầm ầm!
“Này! Ngươi quá đáng vừa thôi, Đằng Long làm sao có thể tránh nổi mũi tên của ngươi. Đừng có mà bắt nạt một người tàn tật…”
Diệp Thanh mạnh miệng nhưng sau đó nhận ra đã lỡ lời vì nói đến Đằng Long là người tàn tật.
Y đúng là phế nhân thật mà? Thân mình chẳng mang một chút tuyệt kĩ, cũng không có khả năng gì đặc biệt. Chắc hẳn ông chủ Kim thương hại một kẻ tật nguyền nên mới thu nhận đó thôi.
Cũng may Đằng Long làm việc rất chăm chỉ, chứ nếu không chẳng thể ở lại khu trọ của ông chủ Kim.
“Ta sẽ không bao giờ bắn đi mũi tên này đâu! Cô chủ cứ yên tâm!”
Thục Hàn nói xong thì thu cung lại, mũi tên cũng gác sau lưng như cũ.
“Ngươi ở đây bắt nạt người khác, ta nhất định sẽ báo lại với cha. Ngươi không còn ở đây được bao lâu nữa đâu!” Diệp Thanh đe dọa.
“Cô chủ yên tâm, Thục Hàn cũng không có ý định ở lại. Chẳng qua có việc phải đi qua đây, tiện đường nên vào hỏi thăm một người.”
“Hỏi thăm một người?” Diệp Thanh tò mò.
“Chính xác là gửi lời chào thay một người.”
Trong lúc còn đang mơ hồ thì Diệp Thanh nghe được tiếng nói vang lên.
“Hắn cũng đang có việc?” Là âm thanh thâm trầm phát ra từ cổ họng Đằng Long.
Điều này làm cho Diệp Thanh vô cùng ngạc nhiên, thường ngày Đằng Long chẳng muốn giao tiếp với ai bao giờ.
“Không, nhưng khi biết ta đi qua vùng này. Nó nhất định nhờ ta đến đây gặp ngươi. Để gửi lời chào!”
“Đa tạ!”
Đằng Long nói xong thì lại tiếp tục bổ củi trong khi Thục Hàn đã quay lưng.
“Vậy… đến lúc tạm biệt rồi!” Lời nói vừa dứt, thân ảnh Thục Hàn đã biến mất trong không trung.
“Ngươi quen hắn ta ư?” Không nhịn được trí tò mò, Diệp Thanh đành lên tiếng hỏi.
“Việc này… mong cô chủ không nói lại với ông chủ. Cứ coi như Đằng Long cầu xin người một ân huệ.”
Chưa từng nghe thấy Đằng Long mở mồm cầu xin, thậm chí cả với cha cô. Hôm nay Đằng Long lại cầu xin Diệp Thanh một việc. Chắc hẳn là vô cùng quan trọng?
“Được, ta sẽ không nói đâu! Cơm của ngươi đây!”
Diệp Thanh không tiện hỏi nhiều, từ trước đến nay cô rất khó giao tiếp với kẻ lạnh lùng ít nói như Đằng Long. Rất khó bắt chuyện với y.
Cứ coi như là bí mật nho nhỏ giữa cô và y, để tránh Đằng Long bị đuổi.
“Ta đi đây!”
Diệp Thanh ngoái lại nhìn hình bóng nhỏ nhắn vẫn đang một tay chặt củi. Ánh nắng lạ thướng chiếu xuống mặt đất.
Nắng vàng ở buổi chiều tà khiến cho cái bóng Đằng Long kéo dài, thật dài.
“Y và tên Thục Hàn đó, chắc hẳn là có ẩn tình gì chăng?” Diệp Thanh thở dài nghĩ ngợi.
Bóng càng dài, quá khứ càng nhiều uẩn khúc. Hơn nữa, đó lại là quá khứ vô cùng đau buồn.
…
Đằng Long bổ củi cho đến tối mịt, tựa hồ như y chẳng còn quan tâm đến thời gian? Buổi tối trời đông tất nhiên là có gió lạnh. Nhưng từ một phía có thứ gì đó còn lạnh hơn?
“Thục Hàn xuất hiện rồi biến mất, e rằng có một người vừa mới nằm xuống?”
Người đeo mặt nạ đứng tựa gốc cây, hắn ta nói với Đằng Long nhưng chẳng hề hướng mắt vào y.
“Hắc Dạ?”
“Ngươi dám nói với chủ nhân của mình như thế này sao? Nếu là kẻ khác, chắc chắn ta đã giết rồi!”
“Vậy thì tại sao ngươi không giết ta?” Đằng Long hỏi.
“Vì ngươi sống… giá trị hơn khi ngươi chết. Đúng không?”
“Ngươi muốn gì đây?” Đằng Long có vẻ sốt ruột.
“Khi đã ở trong Ám Dạ, ngươi không nên hỏi chủ nhân của ngươi muốn gì. Ngươi phải tự hỏi, ta sẽ giao nhiệm vụ gì cho ngươi.”
Đằng Long tiến lại gốc cây, trên tay của y vẫn lăm le cây rìu bổ củi.
“Ba năm qua ngươi muốn ta ở trong quán trọ này, nhiệm vụ chẳng phải là để thu thập thông tin hay sao? Ngươi muốn thông tin từ ai trong quán trọ đây?”
“Hừ, dạo gần đây suy luận của ngươi cũng khá lắm. Nhưng ta khuyên ngươi không nên suy đoán ý nghĩ của chủ nhân mình. Một việc mà kết cục sẽ chẳng có gì tốt đẹp!”
Nói xong, Hắc Dạ quay người đối mặt với chính Đằng Long. Kẻ đeo mặt nạ phủ kín đôi mắt, người để tóc dài che ngang hàng mi.
“Quán trọ đang xuất hiện một toán người lạ, ta chỉ đến thông báo, để ngươi cẩn thận hơn. Làm lộ bí mật của Ám Dạ… chắc chắn sẽ chết!”
Nói xong, Hắc Dạ niệm ấn trước khi rời khỏi, vẫn như thường lệ, thân ảnh hòa vào với đêm tối. Đằng Long chẳng thể đoán biết được hướng nào?
Nhân lúc Hắc Dạ niệm ấn, Đằng Long đã nhắm chặt mắt. Y muốn điều tra cả Hắc Dạ?
Cho dù đối phương có biến đi đâu thì thân ảnh cũng sẽ tác động lên gió!
Đằng Long bám theo tiếng gió, y chính là đang săn đuổi bóng hình Hắc Dạ.
Nhưng… bóng hình tan biến, cuộc săn đuổi cũng đã kết thúc.
“Lần nào cũng đến đây là mất dấu!” Đằng Long thầm nghĩ.
“Đằng Long? Sao ngươi lại ở đây?” Tiếng nói vang lên.
Xuất hiện trước mặt Đằng Long là cô chủ quán trọ, người vừa ra mở cửa.
“Cô chủ!”
“Ngươi chưa từng đi vào cửa sau của quán trọn bao giờ? Có chuyện gì thế?”
Diệp Thanh thắc mắc, lúc này cô cũng không thấy trên vai của y có vác bó củi.
“Ta…” Phải nhanh chóng nghĩ ta lý do để bao biện. “Củi hôm nay hơi nhiều, ta muốn quay về tìm người giúp đỡ.”
“Hôm nay khách đến rất đông, người làm còn không hết việc, ngươi chẳng thể nhờ ai được đâu!”
Một người đàn ông lên tiếng, hắn ta chính là người hầu tên Quý của ông chủ Kim.
“Không sao, ngươi đi theo ta!” Diệp Thanh bỏ mặc lời nói của Quý, cô dẫn Đằng Long vào bên trong khu trọ. “Chúng ta đi nhờ khách giúp.”
Đằng Long và Diệp Thanh đi vào khu trọ từ cửa sau, họ đến bên một bàn rượu ngay đó. Bàn này là gần cửa sau nhất!
“Các vị có thể giúp chúng tôi một việc được chăng?” Diệp Thanh nói.
“Cút đi, để cho các ông uống rượu!”
Một tên gằn giọng, ngồi cùng bàn với hắn là năm sáu người đàn ông, già trẻ đều có.
“Đồ ăn của quý khách đến rồi!” Quý đi từ cửa sau, băng qua nhà bếp và bưng thức ăn lên.
Đáng lẽ chỉ cần đi từ nhà bếp, tại sao phải vòng xuống cửa sau? Đằng Long khẽ nhìn một chiếc là còn vương sau lưng của tên người hầu.
Khu trọ hoàn toàn kín gió? Lẽ nào tên Quý này chính là…
Hắn vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn vừa mời nhanh nhảu. Tuy nhiên đôi mắt lại vô cùng sắc bén, đôi mắt chẳng hề động đậy lấy một chút nào.
Tất cả đều không qua được mắt Đằng Long.
“Đây chẳng phải là con gái ông chủ quán đó sao? Nếu đã có lời, chúng ta cũng nên giúp đỡ.” Người già nhất trong bàn rượu lên tiếng. Ông ta lo sợ nếu không giúp cô chủ thì bọn họ chẳng còn được ở đây nữa.
“Đằng Long, người ta chịu giúp rồi kìa!” Diệp Thanh thúc giục.
“Được, chúng ta đi nào!”
Nhóm người lạ đứng dậy đi thẳng về phía nhà bếp. Hướng này là đi về phía cửa sau cơ mà? Khách trọ đâu thể đi bằng cửa này?
“Các vị…” Đằng Long gọi lại.
“Lại còn chuyện gì nữa thế?” Một người lên tiếng tỏ ra khó chịu.
“Đường này!” Đằng Long giơ tay hướng về cửa trước khiến bọn người kia ngỡ ngàng.
Đoàn người đi qua khoảng sân bày các bàn ăn khiến cho ai ai cũng phải chủ ý.
Lão Vương quan sát nãy giờ ở góc đối diện. Hắn ta đã nhận ra điểm bất thường. “Hai ba toán người mới đến, không phải ngẫu nhiên mà đến?”
Một lát sau, khi mà những người kia bê hộ gẫn hết các bó củi, Đằng Long là người đi vào sau cùng, tách biệt hẳn với những người trong đoàn.
Đi vào sau cùng rất dễ bị người ta chú ý.
“Là y?” Ở trên lầu hai, Mỹ An đã quan sát thấy một người bị cụt cánh tay.
Cô toan đứng dậy tiến về phía Đằng Long nhưng Phan Hương ngăn cản.
“Mỵ nương, không nên!”
“Chính là kẻ đó!” Thạch Kiều đang ngồi ở bàn ngay cửa ra vào thầm nhủ.
Hồng kì đã săn đuổi kẻ này suốt ba năm qua, cuối cùng thì…
Một kẻ manh động định tiến lên bắt giữ Đằng Long nhưng Thạch Kiều quắc mắt khiến hắn không dám tiếp tục.
Người của Tiên tộc đã tìm đến đây, xem ra điều mà Hắc Dạ cảnh báo hoàn toàn chính xác.
Người của Tiên tộc? Hừ…
Đằng Long nhận ra ngay từ lúc bước vào kia. Đi ra ngoài Tiên tộc mà vẫn dám đem theo lệnh bài của Tiên tộc?
Đến đây để tìm cái chết?