Ranh giới!
Là một thực thể được trừu tượng hóa. Ý nghĩa của ranh giới là đánh dấu sự tiếp nối liền kề giữa bên này và bên kia, đánh dấu sự khác biệt giữa bên này và bên kia.
Ranh giới là phân định, đánh dấu và chia cắt!
Vậy giữa tả ngạn và hữu ngạn có gì để phân biệt?
Bất kì dòng sông con suối đều có đôi bờ, và như một định luật tự nhiên, dòng nước ấy vô tình chia cắt không gian trở thành bờ bên này và bờ bên kia. Bờ bên trái và bờ bên phải?
Tả ngạn và Hữu ngạn!
Không biết tự bao giờ, có chăng là từ lúc thủy tổ khai phá. Man tộc đã có một sự chia cắt như thế. Bên ngoài nhìn vào thì thấy Man tộc là một thực thể thống nhất chặt chẽ giữa các sơn bản của vùng rừng núi. Nhưng bên trong, Man tộc có vô vàn vết cắt phân định đâu là Tả ngạn, đâu là Hữu ngạn. Từng con sông, từng dòng suối chảy xuyên núi rừng, dòng nước sắc lẹm ấy vô tình tạo ra một mạng lưới ranh giới trong lòng Man tộc.
Tả ngạn và Hữu ngạn, người của bên này, nhà của bên này không bao giờ được xâm phạm đến bờ bên kia.
Bởi vì Tả ngạn và Hữu ngạn là những nhóm người khác nhau của Man tộc. Khác nhau từ phong tục, tập quán cho đến khác nhau từ thức ăn thức uống.
Đó là một quy tắc được ngầm ước định, bờ bên này là người Tả ngạn thì chắc chắn bờ bên kia sẽ được chiếm cứ bởi người Hữu ngạn.
…
Những người Tả ngạn bao gồm…
Mã Quang từ từ tiến lên phía trước sau câu nói của Ngọc Nương, cao nhân trong nhà Ngọc bản đã đánh cược đúng.
Ngọc Nguyên Đãng mừng rỡ, cuối cùng ông ta xoay chuyển tình thế trở thành cục diện giao tranh giữa hai trưởng lão. Tình thế này giúp cho Ngọc bản tránh được tổn thất nặng nề nhất.
“Ngọc Nguyên Đãng, ông nên nhớ…” Hôm nay mọi người mới được chứng kiến Thuần Lang nói nhiều đến thế.
“Mã Quang… là người Hữu ngạn!”
Tiếng nói như tiếng sét đánh bên tai, Ngọc Nguyên Đãng tự tin đến mức ngu muội rồi ư? Hay chính Ngọc Tà đã đặt bản thân vào ô cửa tử?
Mã Quang đúng là tiến lên, nhưng hắn lập tức quay về phía đối diện Ngọc Nguyên Đãng. Hắn đứng bên cạnh Thuần Lang giống như những người còn lại.
Những người Hữu Ngạn!
“Nuôi ong tay áo rồi ư?” Ngọc Nguyên Đãng hoảng sợ.
Ông ta nuôi nấng Mã Quang từ nhỏ nhưng hắn chẳng thèm để ý đến chút ân huệ trời ban ấy. Hắn vong ân bội nghĩa mà dám hùa theo Thuần Lang?
“Người Hữu ngạn lại dám cả gan làm loạn trên đất Tả ngạn ư?”
Tiếng nói cất lên, bọn Thuần Lang nếu đã kéo bè kéo cánh thì cũng đến lúc Tả ngạn tụ tập. Mông Phúc, Chu Tuấn dẫn theo đám thuộc hạ tề tựu đông đủ.
Cho dù bên nào cũng bị chia ra thành các Sơn bản nhưng khi nhắc đến Tả ngạn và Hữu ngạn, bọn họ tự nhiên lại xích gần nhau. Sợi dây liên kết buộc chặt tất cả, bởi lẽ nếu như kẻ nào thoát ra khỏi sự trói buộc ấy… tất bị bên kia tiêu diệt.
Đoàn kết lại sẽ giúp Tả ngạn đủ sức đối đầu Hữu ngạn và ngược lại.
Đoàn kết nửa vời thế này sẽ giúp Man tộc chia đôi!
Đứng trước sân rộng là hai nhóm người sắp sửa đối đầu với nhau. Nhưng sự đối đầu này nhìn qua đã biết là không cân sức.
Một bên năm, một bên ba. Một bên có tới hai vị trưởng lão, bên kia chỉ toàn bản chủ.
“Mã Quang! Ngươi… ngươi…” Ngọc Nguyên Đãng chẳng nói nên lời.
Mã Quang vẫn im lặng!
“Ân tình và Hữu ngạn, hai cái đó chẳng thể so sánh với nhau! Ân tình của ngươi chẳng là cái thá gì so với gốc rễ Hữu ngạn của hắn. Bắt Mã Quang chống lại Hữu ngạn ư? Ngọc Nguyên Đãng ngươi đừng có mơ!”
Thuần Lang tiếp túc xoáy sâu vào sai lầm của Ngọc Nguyên Đãng.
“Ngọc Tà ơi, con chọn sai rồi!” Có lẽ đã sai thật, nhưng nàng sẽ chọn ai khi biết cả hai cùng đứng chung một phía?
“Ngươi muốn lợi dụng việc Mã Quang từng ở nhà ngươi ư? Đừng quên, hắn chỉ ở đó đến năm mười hai tuổi. Trong quãng thời gian ấy ngươi đối xử với hắn chẳng khác gì kẻ hầu người hạ. Đúng không?”
“Cũng may, Mã Quang đã sớm bộc lộ tài năng. Mười hai tuổi trở thành đội trưởng cấm vệ, mười lăm tuổi được phong trưởng lão. Nếu không, ngươi còn hành hạ hắn đến bao giờ? Hả?”
Những lời này được chính miệng Thuần Lang nói ra khiến cho ai nấy cũng đều kinh sợ.
Mọi người đều biết Mã Quang được Lư Trường gọi bằng trưởng lão khi hắn vừa tròn mười tám. Không ngờ, thực chất Mã Quang đã được phong cái chức ấy từ ba năm trước.
Mã Quang con người này tài năng đến đâu? Tài trí hơn người đương nhiên trưởng thành cũng trước người.
“Lợi hại!” Đàm Vân Thắng nghe đến đây thì dừng một nhịp. Nhưng gã đâu thể dừng mãi? Phải tiếp tục cho thức ăn vào mồm!
Sắp có kịch hay để xem thế nên Đàm Vân Thắng cố ăn cho no. Ăn no lấy sức mà xem! Gã là người Tả ngạn hay Hữu ngạn?
…
“Cháu đã nói hết những gì cháu điều tra được. Bây giờ xin ông cho cháu ra khỏi Phong thành!”
Phụng Dương quỳ xuống trong một căn phong bí mật được nàng và Hữu trưởng lão dựng lên. Nàng đang cầu xin để được ra khỏi Phong thành?
“Nếu cháu đã quyết định như vậy thì ta cũng không thể nào từ chối cho được. Ta chỉ có một điều muốn hỏi… là việc của riêng cháu hay việc trong tộc?”
“Là việc của riêng cháu!” Phụng Dương thẳng thắn đáp.
“Vậy được, mọi việc quan trọng để ta thay cháu lo liệu. Nhưng cháu cũng phải nhanh chóng trở về, vì ta đoán… chuyện lớn sắp xảy ra rồi!”
“Vâng! Cháu xin cáo từ!”
Phụng Dương nói rồi thì liền bước ra khỏi cửa. Nàng bỏ mặc Hữu trưởng lão trong căn phòng kín cùng một cái xác!
Kinh Dậu bước đến từ từ vén lên tấm vải bao phủ cái xác. Mùi của xác chết đương nhiên là không chịu nổi nhưng ông ta vẫn cố nhìn cho rõ khuôn mặt của người đang nằm bất động.
“Hà Lạc hầu ơi là Hà Lạc hầu! Ông đã chết như thế sao?” Kinh Dậu nói một mình, hay chăng đang tâm sự với chính người chết.
“Ông chết đơn giản như vậy sao?”
Một đời oanh liệt cuối cùng đã nằm xuống, một thân trác tuyệt nay đã không còn. Xuân thu đi qua, đời người cũng đi qua. Than ôi!
Đặt câu hỏi mà tựa hồ như than thở. Kinh Dậu liếc nhìn xuống ngực của Hà Lạc hầu. Một mũi tên được cắm xuyên qua từ sau ra trước.
Cũng chỉ có một vết thương chí mạng! Nhưng Phụng Dương đã phát hiện ra những điều khác biệt.
Trước khi chết, Hà Lạc hầu đã dùng tay trái bẻ gãy mũi tên. Mục đích của ông ta sau đấy là để rút được mũi tên ấy ra. Đáng tiếc… ông ta đã chết trước khi làm được điều đó.
Đầu mũi tên bạc vẫn nắm trong lòng bàn tay của Hà Lạc hầu, tuy nhiên tay phải ông ta lại tự đưa lên bóp cổ. Một hành động tự sát?
“Không phải tự sát, mà là tự vệ?” Kinh Dậu nhớ lại lời nói của Phụng Dương.
“Hà Lạc hầu tử vong cũng không phải là do vết thương ở ngực gây nên.”
“Không phải ư?”
“Là do khí độc, ông nhìn xem!” Phụng Dương chỉ vào thân mũi tên bị Hà Lạc hầu bẻ gãy.
Kinh Dậu quan sát mũi tên lần nữa, thân của nó được làm rỗng. Rỗng là để có thể chứa đựng sát cơ bên trong.
Hà Lạc hầu trúng tiễn, phản ứng tự nhiên sẽ là dùng tay bẻ gãy đầu mũi tên để từ đó rút nó ra ở phía sau lưng. Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, sát thủ đã lợi dụng suy nghĩ này của ông.
Hắn đổ chất độc vào trong thân của mũi tên, khi đầu mũi tên bị bẻ gãy, chất độc trào ra ngoài và bốc hơi biến thành khí độc.
Điều đó giải thích vì sao tay phải Hà Lạc hầu đưa lên bóp cổ. Chắc hẳn chất độc làm cho ông ta không thể thở nổi. Đưa tay lên bóp cổ cũng là phản ứng tự nhiên mà thôi!
“Không hổ danh là đệ nhất danh y Tiên tộc!” Kinh Dậu thầm khen Phụng Dương.
Nguyên nhân cái chết của Hà Lạc hầu đã được Phụng Dương làm rõ. Nàng cũng bất đắc dĩ lợi dụng việc này mà xin ra khỏi Phong thành.
“Phụng Dương bí mật đưa được xác Hà Lạc hầu về Phong thành?” Lại thêm một điểm khúc mắc mà Kinh Dậu chưa có được lời giải đáp.
“Tiễn thủ?” Nỗi lo sợ bắt đầu nổi lên trong lòng Kinh Dậu. “Hỏng rồi! Phụng Dương đang đi lên phía bắc?”
Phụng Dương đi lên phía bắc là đi đến Bắc thành, nơi đóng quân của Hoàng kì thượng đẳng. Hay là đi hẳn ra khỏi Bắc thành?
Dù nàng đi đâu thì với thân phận trưởng lão Tiên tộc…
“Sát thủ nhắm vào cao thủ của Tiên tộc?”
Kinh Dậu đóng sập cửa lại, ông ta tức tốc đi đến một nơi.
…
Sau hôm phát hiện ra mình đang bị theo dõi, Đằng Long được ông chủ Kim dẫn đi nơi khác. Một nơi xa xôi ở sâu trong núi. Vẫn là địa hình hiểm trở, nơi này nằm giữa hai ngọn núi cao che chắn.
Ông chủ Kim và Đằng Long mang đến nơi này những đồ tiếp tế.
“Ông chủ!” Một ông già đứng ra chào hỏi.
“Đây là một ít gạo cùng với đồ ăn. Ông mau phân phát cho mỗi nhà một phần.”
Đằng Long định đẩy xe gạo đi tiếp thì ông chủ Kim gọi lại.
“Không cần đâu! Ngươi biết tại sao ta lại dẫn ngươi đến đây không?”
Nhìn bề ngoài thì đây là một ngôi làng hẻo lánh, nhưng do tiếp xúc với Ám Dạ khá nhiều Đằng Long luôn có cảm giác nơi nào cũng luôn ẩn chứa bí mật.
“Ngươi đang bị người ta truy tìm đúng không?” Ông chủ Kim hỏi.
“Vâng!”
Không có việc gì có thể qua mắt được ông chủ Kim.
“Ta không cần biết ngươi đã đắc tội với ai, nhưng chỉ cần ngươi lên tiếng. Ta nhất định sẽ thay ngươi giải quyết.”
“Cảm ơn ông chủ, nhưng tôi có thể tự mình lo được.” Đằng Long từ chối, việc được ông chủ cho mình ở nhờ đã là một ân huệ với y.
Ngưu gia rồi lại Mỹ An tìm đến, chắc chắn là do thân phận đặc biệt của y. Đằng Long đột nhiên nghĩ ngợi.
“Ta… hôm đó đã giết bao nhiêu người?”
Một chút ân hận nổi lên trong tâm trí hỗn loạn của y hay chăng?
“Chúng đáng chết!”
“Ngươi yên tâm! Người của quán trọ không phải nói bắt là bắt!”
Ông chủ Kim vỗ vai Đằng Long để đánh thức y khỏi cơn mộng mị.
“Có biết tại sao ta lại dựng làng cách xa quán trọ không?”
“Tôi không biết! Nhưng chỉ ngạc nhiên là nơi hẻo lánh vẫn còn làng xóm.”
“Về thôi!”
Hai người quay bước men theo một con đường mòn. Đi được một lúc, ông ta lại phải ngồi trên phiến đá nghỉ ngơi.
“Già rồi, không thể đi nhanh như các ngươi được!”
Kì thực ông ta quá béo nên chân không còn đủ lực kéo theo cái bụng mỡ đấy thôi.
“Thiên hạ phân tranh, trời đất cũng chia định rõ ràng. Nào là Tiên tộc, Man tộc. Nào là Thủy tộc, Hoàng tộc.”
“Còn cả Hoàng tộc nữa ư?” Đằng Long thắc mắc.
“Thế ngươi cho rằng ở trên phía bắc là đất hoang sao?” Ông chủ Kim thở dài.
“Phân tranh, chia rẽ, rồi lại quy cho người này không giống người kia. Người Tiên tộc thì không được vào đất Man tộc. Thế cho nên mới có những kẻ tha phương cầu thực đấy thôi.”
Có phải những người nhiều tuổi thì thích nói chuyện cao siêu?
“Ông chủ cho rằng chính sự phân chia làm cho con người ly tán?”
“Không, không! Chính vì các tộc chối bỏ con dân của bản thân họ. Như ngươi chẳng hạn.”
Đúng thế, vì bị nơi mình sinh ra chối bỏ nên mới phải đi tha phương, mới phải tìm đến vùng đất hẻo lánh này để ẩn nấp.
“Ta hiểu cảm giác của mấy người các ngươi. Ta cũng thế, cho nên, lão Kim này lập ra quán trọ, xây nên ngôi làng.”
Quán trọ dành cho lữ khách không còn chỗ nghỉ chân, ngôi làng dành cho những người đã bị chối bỏ.
“Nhưng cũng có thể là do người ta từ bỏ quê hương của mình!”
Đằng Long phản bác lại lời lão Kim. Lấy y làm một ví dụ điển hình chẳng hạn. Chính y từ bỏ Tiên tộc chứ không phải Tiên tộc có thể chối bỏ y. Quê hương, hai từ này chẳng có nghĩa lý gì hết.
Đáng lẽ y đã có thể chết đi, vì ngay cả thiên hạ này cũng không còn nghĩa lý gì.
Đằng Long dùng tay đỡ ông chủ Kim đứng dậy. Hai người họ tiếp tục cuộc hành trình.
“Ngươi vẫn chưa bao giờ nói chuyện về cánh tay kia?” Ông chủ Kim chỉ vào tay phải Đằng Long.
“Một câu chuyện dài.” Y lên tiếng. “Không có gì để hối hận cả!”
Mất đi cánh tay thì không hối hận, nhưng mất đi một người thì chẳng bao giờ có thể nguôi ngoai?
“Tiên tộc cũng có một câu chuyện.” Ông chủ Kim quả thực có ánh mắt rất tinh đời. “Và việc đám người Tiên tộc đang lũ lượt kéo nhau đến đây. Ta có thể khẳng định…”
Cái kim trong bọc đâu thể giấu mãi cho được?
“Tôi có thể rời đi!” Đằng Long quả quyết.
Ông chủ Kim quay sang nhìn vào ánh mắt của y, một đôi mắt đen lúc nào cũng hằn sâu. Quả thực đáng sợ?
“Mặc kệ ngươi là Đằng Long của hiện tại hay Đằng Long trước kia. Nếu ngươi muốn thì đều có thể ở lại. Ngươi không bộc lộ kiếm pháp là để đảm bảo an toàn cho quán trọ phải không?”
“Thôi! Nhanh lên, bụng ta đói lắm rồi! Ha ha!”
“Tiếng tăm của ngươi cũng là một thứ mà ngươi không kiểm soát được!”
…
Người Tả ngạn đang lép vế trước người Hữu ngạn. Tình thế nguy hiểm này sẽ chẳng còn ai có thể cứu vãn cho được.
Điều không ngờ tới nhất, Mã Quang vì một cái gốc Hữu ngạn mà phủi sạch toàn bộ ân tình Ngọc bản dành cho hắn.
Chán chưa?
“Giống như Thuần Lang nói, Hữu ngạn và ân tình không thể so sánh cùng nhau. Cho nên Mã Quang ta chọn Hữu ngạn, tuy nhiên…”
Ngọc Nguyên Đãng, ông ta đã chửi chán chưa?
“Hữu ngạn và Man tộc cũng không thể so sánh cùng nhau. Thuần Lang ngươi muốn tiêu diệt Tả ngạn, điều này làm nguy hại đến Man tộc. Cho nên Mã Quang ta chọn Man tộc.” Mã Quang nói rồi đứng ra giữa nhưng ở phía đối đầu với chính Thuần Lang.
Biết ngay!
“Quả nhiên! Tên khốn này vẫn là lựa chọn trái ý của ta.” Thuần Lang nở nụ cười.
Tiêu diệt Tả ngạn Man tộc sẽ quy về một mối, điều này là tốt cho Man tộc. Nhưng với tính cách của Thuần Lang, hắn đương nhiên sẽ diệt cỏ tận gốc, diệt tận một nửa dân số Man tộc. Điều này vô cùng nguy hại.
Dân chúng thì có làm gì nên tội mà phải bị giết?
Man tộc chia cắt rồi sẽ lại giống Tiên tộc như chơi. Sóng giói nổi lên, binh khí cũng cầm lên. Đến lúc nào thì mưa máu gió tanh mới chịu ngừng lại?
Đây là quyết định của Mã Quang. Tả ngạn hay Hữu ngạn, hắn chẳng chọn bên nào hết. Hắn chọn cái đại thể lớn hơn rất nhiều.
Chính nghĩa này thật lớn lao!
“Ta biết ngay mà, hắn chọn Man tộc và hắn chọn chúng sinh. Hừ!” Thuần Lang tự nhủ. “Nhưng hắn không biết nặng nhẹ, không biết nhận tiếng xấu nhỏ để làm việc lớn?”
Cái gì cũng không dám làm? Giết đi một nửa rồi một nửa còn lại không biết đẻ thêm cho ngươi một nửa hay sao?
Hắc ám này thật vĩ đại!
…
Hô!
Hai trưởng lão đối đầu với Tả ngạn, như thế còn gì là kịch hay? Đàm Vân Thắng bỏ bát và cũng ngừng luôn việc ăn.
Như này mới là kịch hay?
Gã không để ý đến hai tên trưởng lão, mưu kế của họ gã có nhìn thấu hay không? Đàm Vân Thắng chú ý đến điệu bộ của Ngọc Nguyên Đãng.
Nhưng gã chẳng biết những con người này, chúng nó đang nghĩ gì nhỉ?
“Đánh nhau thì đánh nhau mẹ luôn, không đánh thì ai về nhà nấy. Đứng đây mà cãi nhau à?”
Lợi nhỏ thì tham, lợi lớn không màng đến. Ngay cả con gái ruột cũng mang đi bán để thu lợi.
Lợi ích cá nhân thì dễ kiếm nhưng khi đụng chạm đến lợi ích Man tộc thì coi chừng. Hừ, chết lúc nào không biết?
Hai kẻ vai vế trên kia đâu phải nghĩ đến tư lợi cá nhân? Bọn chúng đều nghĩ cho Man tộc, tuy rằng phương pháp khác nhau, hình thức cũng khác nhau.
Cho nên, Thuần Lang chẳng coi Ngọc Nguyên Đãng vào mắt. Mã Quang thì cho ông ta là kẻ tài nhỏ, không xứng là người mưu trí.
Mọi việc Ngọc Nguyên Đãng làm ra đều do Ngọc Tà sắp xếp. Nàng ta đã chọn Mã Quang, tuy rằng hắn không vung tay cứu giúp Ngọc bản nhưng lại xuất thủ đối đầu Thuần Lang. Xem như là nàng chọn đúng.
Người này tài hay không tài, còn phải xem xét?
“Cuối cùng thì cũng chờ được!” Thuần Lang mừng thầm.
Cuối cùng Mã Quang cũng chịu đứng ra đối đầu với hắn. Đây mới là điều Thuần Lang mong chờ lâu nhất.
Mã Quang trí không phải xét, dũng phải xét. Thuần Lang dũng không phải xét, trí phải xét.
Người nào là hữu dũng vô mưu? Kẻ nào là ăn tục nói phét?