Phong Kiếm Quyển 2: Huyết Nguyệt

Chương 14: Thức tỉnh



Nhận thức! Mọi sự của thế giới ngoài kia sẽ được bộ não con người phản ánh thế nào?



Muốn có được vị thế độc tôn mà không ai có thể sánh bằng, chướng ngại duy nhất của Thuần Lang chính là Mã Quang. Kẻ luôn xuất hiện như một hòn đá tất yếu trên con đường vinh quang của hắn.

Cất công ba năm mới sắp xếp được cục diện như ngày hôm nay. Cưới vợ là giả, nhắm vào Tả ngạn cũng là giả. Mục đích thực sự là muốn tiêu diệt Mã Quang.

Thế nên đừng nói cuộc chiến vừa xong là vì một vài lí do vớ vẩn.

Nó có lí do vô cùng chính đáng!

Một trí một dũng kết hợp với nhau tạo nên vũ khí lợi hại dành cho Man tộc. Nhưng Mã Quang và Thuần Lang, mỗi kẻ để lộ ra ngoài một vẻ, còn lại cất giấu ở sâu trong tim.

Điều đó làm cho bọn chúng tò mò về nhau, nhất định phải tìm hiểu về nhau. Nhận thức được năng lực của nhau, đó là lí do không thể cưỡng lại.

Và khi bọn chúng nhận ra đối phương là kẻ trí dũng song toàn?

Ha ha! Trí dũng song toàn muốn giết trí dũng song toàn!

Dường như bọn chúng đã bị ai đó đưa vào bàn cờ thì phải?

Kẻ đó… chính là ta!

Đàm Vân Thắng bước lên phía trước làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Từng đám mây tan để lộ mặt trời, ánh nắng chiếu đến da thịt của gã vàng ruộm. Cảm giác bùng cháy là đây, cảm giác sung sướng tột độ cũng là đây!

Cái thứ ánh sáng mờ ảo che khuất tầm nhìn của người xung quanh. Bọn họ chỉ còn biết nheo mắt hướng đến thân thể chói lòa của gã.

“Thấy chưa? Làm sao mà âm thầm được, nó vô cùng rực rỡ!” Đàm Vân Thắng thầm cười trong bụng, gã chắc mẩm mọi người sau đây sẽ đến quỳ rạp dưới chân của mình. Dưới một con người độc nhất vô nhị! Đúng thế! Đàm Vân Thắng đi đến đâu, người Man đều nhìn bóng lưng của gã rồi quỳ rạp xuống!

Gã giơ hai tay lên cao, cái cổ ngắc ngắc về phía chân trời.

Sự trở về của…

“Giết đi!” Tiếng nói đáng sợ vang lên.

Đàm Vân Thắng đang muốn cổ vũ một người giết chết một người?

“Ơ cái đéo gì thế này? Ông mày chưa nói gì nhá!” Gã hếch hếch cái mũi ngạc nhiên.

“Tại sao lại không giết?” Thì ra người nói không phải là Đàm Vân Thắng.

Bóng người bước lên phía trước, bởi vì thân hình lực lưỡng của Đàm Vân Thắng mà hắn bị che khuất. Vừa nhìn thấy người này, tất cả bản chủ đều đồng loạt quỳ xuống.

Nỗi sợ hãi bao trùm!

Người trở về có một danh hiệu, hắn ta khiến cho hai kẻ trí dũng song toàn buộc phải kinh tâm động phách. Mã Quang và Thuần Lang quỳ xuống nghênh đón.

Thiên uy vô lượng! Chính là danh hiệu của con người này.

“Tộc trưởng đại nhân!” Tiếng nói làm cho Đàm Vân Thắng ngơ ngác.

Toàn bộ mọi người quỳ rạp rồi cùng lên tiếng. Bọn họ đang cùng nghênh tiếp tộc trưởng Man tộc. Cho dù ban nãy có bị phân chia, cho dù Tả ngạn, Hữu ngạn gần như xảy ra trận chiến. Sự xuất hiện của người này làm cho mọi thứ thay đổi tất cả. Trên dưới đồng lòng, Man tộc tự dưng trở về thống nhất.

Không lẽ là sự chào đón dành cho Đàm Vân Thắng?

“Hí!” Đàm Vân Thắng vẫn còn chưa chịu quỳ xuống, gã trố mắt liếc qua liếc lại.

Hổ đã mở mắt thức tỉnh! Lư Trường đã trở về!



Tất cả mọi sự mường tượng chói lòa của Đàm Vân Thắng đều dành cho một người khác. Gã nhận ra ngay với cái mắt báo nhìn rất hung tợn. Và gã cũng sực nhớ ra ngay tên này còn định giết gã trước kia.

Đàm Vân Thắng nhanh chóng quỳ xuống trước khi làm cho Lư Trường nhận ra. Đối phương còn đang mải mê với mớ chiến tích của mình.

Vốn dĩ Man tộc chỉ cần một kẻ trí dũng song toàn nhưng với cá tính của hắn, cá tính có phần ngạo nghễ của Lư Trường, hắn ta lựa chọn giữ lại cả hai. Mã Quang và Thuần Lang, bỏ bất kì ai cũng đều tiếc cả. Cho nên trong thời gian đi vắng, Lư Trường chia nửa quyền bính giao cho mỗi bên. Để xem chúng định làm gì?

Và chúng không làm Lư Trường thất vọng. Ván cờ rối rắm độc nhất vô nhị này làm cho hai tên thuộc hạ của hắn bộc lộ bản chất. Kẻ nào cũng có tham vọng thống trị, kẻ nào cũng muốn được làm bá chủ.

Nhưng chúng nên biết để làm được thế… phải vượt qua hắn trước đã!

Một kẻ khống chế hai kẻ trí dũng song toàn há chẳng đáng sợ gấp muôn vạn lần?

Lư Trường nắm tay hai kẻ thuộc hạ rồi giơ lên cao:

“Man tộc… có hai nhân vật trí dũng song toàn. Không phải là đáng chúng mừng hay sao? Hả!”

Lời nói mà như tiếng quát khiến cho ai nấy đều phải im bặt. Lư Trường nhìn thấy bộ dạng co rúm của các bản chủ thì vô cùng đắc ý.

“Xưa này chỉ có trưởng lão không chế bản chủ chứ làm gì có chuyện bản chủ điều khiển trưởng lão làm việc cho mình? Một đám ngu si không biết lượng sức?”

Mã Quang lúc này đang định lên tiếng thì Lư Trường gạt đi:

“Xem ra hai ngươi cũng phải xem lại cách trị cái bọn người dưới của mình.”

Đúng là từ bản chủ đến trưởng lão, năng lực cách nhau quá xa. Còn như đến tộc trưởng, cảm giác khó hơn lên trời.

Nhưng ai là người dưới Mã Quang? Ai là thuộc hạ của Thuần Lang? Lư Trường đều không cần biết, chỉ cần bọn chúng lựa chọn về một trong hai trưởng lão là được.

Nói đi cũng phải nói lại, chính vì cái việc chọn chủ mà khiến hai kẻ Lư Trường ưu ái đánh nhau thừa sống thiếu chết. Đến lúc phải ra tay an ủi một chút!

“Chẳng phải một đứa con gái chứ gì? Hai ngươi cùng đến đòi vợ mà lại không hỏi con cái người ta lấy được một tiếng? Không có quy tắc!”

Lư Trường chỉ vào Mã Quang và Thuần Lang rồi cười nham hiểm.

“Thế này đi!” Lư Trường tiếp tục. “Hỏi xem người đó thích ai thì gả về nhà nấy, tộc trưởng ta đứng ra làm mối. Thế nào?”

Ý của Lư Trường ai dám cãi lại?

“Xin tộc trưởng định đoạt!”

Lư Trường đi đến một kẻ đang quỳ, bàn tay của hắn vẫn còn run lên cầm cập.

“Thế nào… Ngọc Nguyên Đãng?”

Đáng đời chưa? Ban đầu thì nghĩ mình sẽ làm chủ cuộc chơi, ai dè tàn cuộc lại bị người khác đem ra lợi dụng?

“Xin… xin tộc trưởng định đoạt!” Ngọc Nguyên Đãng toát mồ hôi hột, lúc này Lư Trường đòi đưa người lên khác nào là chặn đường sống của Ngọc bản?

“Được, đưa Ngọc Tà lên, để xem ai trong số hai vị trưởng lão của ta có phúc làm rể Ngọc bản?”

Ngọc Tà! Ngọc Tà! Mấy tiếng kêu cứ thể vang lên trong đầu của Ngọc Nguyên Đãng. Làm sao bây giờ?

“Ngọc Tà… ra mắt tộc trưởng, ra mắt các vị trưởng lão!”

Thanh âm như chuông kêu đáy giếng, một người con gái từ từ bước lên khiến cho chúng nhân sửng sốt.

Ngay cả những người Ngọc bản cũng vô cùng sửng sốt. Bởi vì…

“Cuối cùng nàng đã bước ra để ngắm nhìn thế gian?” Mã Quang âm thầm dõi theo hình bóng của Ngọc Tà.

Thuần Lang xung động trong lòng. Con gái Ngọc Nguyên Đãng mỗi người một vẻ, hôm nay dường như là ngày để cho Ngọc Nương, Ngọc Tà so kè nhan sắc?

Không! Nhan sắc Ngọc Nương mọi người đã được nhìn thấy rất nhiều lần. Còn với Ngọc Tà là lần đầu tiên. Bởi vì Ngọc Tà chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước.

“Nàng…” Thuần Lang khẽ nói. Suýt nữa hắn đã sai người giết nàng đấy ư?

Lư Trường lúc này đã ngồi xuống ghế được người Ngọc bản đem ra, hắn gọi Ngọc Nguyên Đãng lại gần.

“Ngọc bản chủ!”

“Dạ dạ dạ, tộc trưởng có gì sai bảo?” Ngọc Nguyên Đãng khúm núm nhưng trong tâm ông ta vui mừng khôn xiết. Chẳng biết Ngọc Tà từ đâu quay về? Về được là may lắm rồi.

“Trông ngươi xấu xí như thế?” Lư Trường tạm ngưng một nhịp. “Mà lại sinh ra hai đứa con gái vô cùng xinh đẹp. Há chẳng vô lí hay sao? Ha ha…”

Lư Trường nói xong thì cười châm biếm.

Ngọc bản giàu sang có tiếng, nhưng hai người còn gái mới là tài sản lớn nhất của Ngọc Nguyên Đãng. Hai viên minh châu, một viên năng động hoạt bát, một viên còn lại?

Diễm mỹ tuyệt luân!

Chính vì xinh đẹp tuyệt trần như thế, Ngọc Nguyên Đãng mới không cho phép Ngọc Tà xuất hiện trước bất cứ ai, Ngọc Tà cũng không buồn bước ra một bước khỏi cửa.

Minh châu lấp lánh mà bị một vài tấm liếp che đi, há chẳng đáng tiếc? Hôm nay mọi người mới được chiêm ngưỡng cái thứ ánh sáng đa sắc của minh châu.

Hôm nay… là ngày minh châu có chủ.



Minh châu thì biết chọn ngày mà tỏ, đá xám cũng biết chọn chỗ mà nằm.

Vì đá không được long lanh đẹp đẽ như minh châu, nên đành làm càn õng ẹo trên tay người khác, mặc kệ người ta thỏa sức mân mê.

“Lạc hầu, sao ngài cứ mãi uống rượu của ả thế kia. Mau uống của ta đây này…”

“Không, ngài phải uống của ta, mặc kể ả! Đáng ghét…”

Thiệu Bình loay hoay giữa hai cốc rượu chẳng biết nên uống cốc nào? Hắn đã say mèm hay chưa?

Say trong rượu làm cho người ta túy lúy, mắt mờ chân chậm, chẳng thể thấy đầu là hư đâu là thực. Say trong tình khiến cho khoái lạc, đam mê chói lòa, chẳng thoát ra khỏi vòng tay trắng nõn.

Uỳnh!

Tiếng đạp cửa bước vào khiến cho hai ả đàn bà hoảng hốt, cứ tưởng chuyện gì to tát lắm cơ. Ai dè, vẫn là lão già Lý Kiệt với bộ mặt nhăn nhó.

“Ối, Lạc hầu, người ta không muốn cho ngài uống rượu nữa kìa!”

A! Vẫn là cái lão đáng ghét ấy ư? Hay không phải nhỉ?

Thiệu Bình mắt lúc trong lúc đục, chẳng thể nhận biết ai vừa đạp cửa xông vào. Hắn cũng chẳng cần biết, chỉ được uống rượu ngon, chỉ cần được ôm đàn bà. Thế là sung sướng!

Thế là quá đủ! Lý Kiệt với một chân tập tễnh sấn sổ tiến đến. Ông ta túm lấy manh áo đang phanh cả ngực của thằng con rể.

“Ngươi đúng là đồ vô dụng! Cha ngươi hiển hách bao nhiêu, ngươi thì vô dụng bấy nhiêu. Suốt ngày ở đây chè chén? Ngươi xem ngươi đã biến thành người như thế nào rồi hả?”

Lý Kiệt không nhịn được nữa, ông ta nói hết những lời mà mình kìm nén suốt mấy năm qua.

Bốn mắt nhìn nhau trong sự bĩu môi của hai ả đàn bà. Thiệu Bình cứ vẫn lờ đờ thiếu đi sức sống, rồi bất chợt…

Thiệu Bình phun ra ngụm rượu trong miệng, hắn nhổ thẳng vào mặt lão già đang túm cổ hắn.

“Vô dụng như thế nào? Hả lão già?” Thiệu Bình sờ tai Lý Kiệt rồi cười phá lên.

Bốp!

Một cái tát trời giáng vào mặt Thiệu Bình khiến hắn ta ngã dúi dụi úp mặt xuống bàn. Dường như đó là những gì kìm nén ở trong Lý Kiệt, thế nên cú đánh làm cho đối phương phải hộc máu miệng.

“Lão già, ngươi dám?”

“Lạc hầu, Lạc hầu, ngài không sao chứ?”

Hai ả đàn bà hét toáng lên về cách hành xử bất ngờ của Lý Kiệt. Ông ta dám đánh chủ nhân của mình hay sao?

“Sao ta lại không dám? Một kẻ vô dụng như thế có xứng làm chủ Ngưu gia hay không? Ngưu Quảng đại nhân hiển hách bao nhiêu, ấy thế mà lại sinh ra một đứa vô dụng?

“Đúng là ông trời không có mắt!” Lý Kiệt than thở, ông ta nhớ đến thời kì huy hoàng của Ngưu gia khi còn Ngưu Quảng chủ sự.

Hiện tại thì…

“Trời mà có mắt, lão ta đã chẳng chết nhảm như thế?”

“Ngươi nói cái gì?”

Quá lắm rồi, quả thực là quá lắm rồi. Thiệu Bình dám thốt ra những lời này ư? Lý Kiệt định vung gậy lên dạy cho tên khốn này một bài học nhưng khi gậy mới đến đầu, tiếng nói lại vang lên.

“Đánh đi! Đánh chết ta luôn! Chẳng phải ngươi muốn làm thế còn gì?” Thiệu Bình buông lời thách thức. “Một chủ vô dụng thì phải giết đi rồi lên thay, huống chi ngươi có cháu ngoại làm vật che chắn. Giết ta, rồi cho con ta trở thành thiếu chủ, như thế há chẳng ngươi sẽ thoải mái lộng hành hay sao?”

Thiệu Bình vẫn đang úp mặt xuống bàn, hắn ta cười lên từng hồi, nhưng là những tiếng thâm trầm khó tả. Những tiếng như thế… làm cho Lý Kiệt thấy sợ.

“Nói!” Vút, lưỡi kiếm được rút từ dưới gầm bàn một mạch chém đến cổ họng Lý Kiệt. “Ngươi có giết hay không giết?”

Lưỡi kiếm đã cứa vào da, cổ họng Lý Kiệt rơm rớm dòng máu.

Ánh mắt này…

Không còn lờ đờ vì men say rượu. Nhưng vì có rượu nên mắt lấm tấm những tia đỏ ngầu. Ánh mắt nhìn vào Lý Kiệt không chút mảy may thương tiếc.

Đường kiếm vừa rồi là cũng thẳng tay chém đến không hề thương tiếc.

“Ngươi!” Lý Kiệt khựng lại không nói nên lời nhưng trong thâm tâm hình như đang nhe nhóm một tia hi vọng.

“Ngươi dám nói với chủ nhân của mình thế ư?”

Thức tỉnh! Một người vô dụng đã mở mắt sau giấc ngủ dài. Hoặc là Thiệu Bình vừa mới tỉnh rượu.

Có phải cú đánh trời giáng đem lại tác dụng? Chính bản thân Lý Kiệt còn đang thắc mắc.

“Lạc hầu thứ tội! Ta…” Lý Kiệt quỳ xuống.

“Đứng lên!” Thiệu Bình thu về lưỡi kiếm rồi vội đỡ lấy người đang quỳ gối.

Hắn nói lúc này vẫn tỏa ra mùi nồng nặc nhưng tựa hồ vô cùng tỉnh táo. Điều mà hai ả đàn bà cũng chưa từng thấy.

“Cha! Để người vất vả gánh vác Hồng kì suốt ba năm qua.” Thừa lúc Lý Kiệt vừa mới đứng dậy Thiệu Bình liền quỳ ngay xuống.

“Xin người tha tội!”

Lời nói như sét đánh bên tai khiến cho Lý Kiệt sững sờ. Thiệu Bình đang gọi ông ta là cha, đang xin ông ta thứ tội. Chuyện gì đã xảy ra thế này?

“Ôi, Lạc hầu, ngài việc gì phải làm vậy với lão già đó?” Tiếng nói lẳng lơ vang lên. Hai ả đàn bà vẫn còn tròn mắt chưa hiểu chuyện gì.

“Nếu người không tha tội, Thiệu Bình nhất định sẽ không đứng lên!”

Nói năng quả quyết, Thiệu Bình dường như đã biến thành một người khác.

“Đứng lên! Mau đứng lên đã…” Lý Kiệt chỉ còn biết nói như thế. “Thế này là…”

“Ta đã lừa dối ông lâu nay. Đã đến lúc ta cho ông biết được sự thật.”

Thiệu Bình lạnh lùng nói, cách xưng hô cũng thay đổi hẳn.

“Vô dụng! Ông mắng đúng lắm, là ta cố tình vô dụng cho mọi người xem.”

Thoáng chốc địa vị quay về chủ tớ, Lý Kiệt cuối cùng đã chợt nhận ra. Thiệu Bình ăn chơi đổ đốn chẳng qua là một màn kịch. Màn kịch kéo dài trong suốt ba năm mà ngay cả Lý Kiệt cũng bị qua mắt?

Người lúc này đã về lối cũ, bất chợt, cái điệu nhếch mép ấy, có phải Ngưu Quảng vừa mới hiện về hay không?

“Đóng cửa lại!” Thiệu Bình ra lệnh.

Trong phòng chỉ còn lập lòe ánh nến. Thiệu Bình hướng mắt vào hai ả đàn bà đang đứng một góc. Nếu như hắn muốn tiếp tục diễn kịch, phải chăng Lý Kiệt nên ra khỏi đây? Nhìn thấy hai ả đàn bà quấn trên mình những chiếc vải mỏng che chẳng ra che khiến cho ông chướng mắt.

“Lạc hầu…” Giọng nói lẳng lơ tục tĩu vang lên.

“Lại đây, muốn uống rượu hay là muốn ăn thịt bọn ta đây hả?”

Thiệu Bình đang cầm trên tay thanh kiếm!

“Muốn giết các ngươi!”

Xoẹt! Xoẹt! Hai lần vung kiếm, hai mạng người. Lý Kiệt may mắn vẫn kịp nhắm mắt trước khi cảnh này diễn ra.

“Đối phương xuất động con cờ!”

Lúc này Lý Kiệt sởn hết gai ốc. Ông ta nhìn về phía góc tường còn loang lổ máu. Hai ả đàn bà vẫn đang trợn mắt. Người mà hai ả vừa mới đầu gối tay ấp đã tiễn hai ả đi xuống suối vàng chỉ trong chớp mắt.

Thân thể lõa lồ không còn mảnh vải che thân, quá đỗi thảm hại!

Xèo!

Là tiếng chất lỏng bị lửa đun sôi. Giữa chốn ánh sáng mờ ảo, Lý Kiệt nhìn thấy một người đang hơ thanh kiếm ở trên ngọn lửa.

Máu trên kiếm đang dần bốc khói, Lý Kiệt tự nhủ máu sôi thì có mùi gì?

“Chúng ta cũng phải đành hạ một nước!”

Nước cờ này là Thiệu Bình thức tỉnh hay còn gì khác?

Điểm khác giữa minh châu và đá xám, đó là minh châu được người nâng niu, đá xám thì bị ném đi không hề thương tiếc.



Một người tỉnh giấc vào buổi ban sáng tự nhiên sẽ thấy mặt trời rất đẹp. Còn như tỉnh giấc giữa bầu trời đêm?

Ánh trăng cũng rất đẹp! Nhưng đó là mùa hè kia, đây là đang giữa mùa đông. Cảnh sắc bầu trời chẳng có gì khác toàn là một màu đen kịt.

“Nhưng ta đã tỉnh giấc rồi!”

Kiếm khách đang ngồi trên mái ngói tư lự. Hắn ta đội chiếc nón lá khiến cho khuôn mặt bị che khuất chẳng nhìn thấy rõ.

Một mình khoanh chân trên mái và nhìn xuống đường đi, tựa hồ người này đang chờ đợi điều gì xuất hiện?

“Ta đang chờ một người… Người đó nhất định sẽ đi qua con đường cũ này.”

Xuyết! Xuyết!

Kiếm khách vừa đợi vừa dùng đá mài sắc lưỡi kiếm. Người đó chưa đến hắn ta sẽ tiếp tục mài. Chờ cho người đó đi đến.

Kiên nhẫn là thứ kiếm khách vẫn đang sử dụng! Không gian tĩnh lặng, lòng người cũng tĩnh lặng. Đó là một sự thanh thản ở trong đêm tối. Một sự thanh thản đáng sợ.

“Nhiệm vụ Nguyệt chủ giao phó! Ta đang thực hiện!”

Đùng đoàng! Thanh âm xuất hiện từ sau ánh chớp, thứ ánh sáng lóe lên trong giây lát nhưng cũng làm cho vòng tròn màu đỏ sau áo kiếm khách hằn rõ.

“Sau đây… có thể một người sẽ chết!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv