Kẻ trí có thể ngồi ở hiên nhà đoán định việc thiên hạ. Người dũng thì lấy danh tiếng chiến trường uy hiếp thiên hạ.
Kế định xong rồi mà không có kẻ dũng xua quân đánh lấy, kế chẳng thành. Việc chưa quyết được mà không có người trí bày mưu, việc không xong.
…
Phép thử của trưởng lão!
“Ngươi nói sao?” Lam kì Phan Liên ngạc nhiên hỏi.
“Việc điều Lam kì trung đẳng đến Tây thành tra án là một phép thử của Hữu trưởng lão.” Chử Minh nói.
“Đối với Lam kì ư?”
Chử Minh nhìn ánh nến đung đưa mà trong lòng đầy mâu thuẫn.
“Đúng thế! Thử xem lòng trung thành của toàn bộ Lam kì!”
Câu nói vừa dứt, Phan Liên hoàn toàn chấn động.
“Ba năm trước, Lam kì còn chịu dưới sự sai khiến của Ngưu Quảng. Ba năm sau, Lam kì dường như muốn thoát ly khỏi sợi dây ấy. Để trung thành với tộc trưởng hay để tự lập?”
“Tinh anh!” Chử Minh đứng lên trong đêm tối, hắn chắp tay trước ngực rồi cúi đầu. “Nàng có thực sự muốn điều tra án này hay không?”
Lam kì có thực sự điều tra án này hay không?
“Điều tra ngọn ngành thì chứng tỏ vẫn còn chịu nghe lời tộc trưởng. Hùa theo Ngưu gia chứng tỏ có lòng phản trắc.” Phan Liên trả lời. “Chử Minh nói xem Lam kì phải làm thế nào?”
“Đề bài đã khó tự nhiên lời giải sẽ rất độc đáo. Điều đó phụ thuộc vào bề trên của nàng đấy thôi!” Chử Minh vẫn giữ tư thế.
Bất chợt, Phan Liên tiến lại nắm lấy cổ tay Chử Minh, nàng hạ cánh tay của hắn xuống thấp. Làm gì mà phải kính cẩn nghiêm trọng đến thế đối với nàng? Chử Minh đâu phải là người Lam kì?
“Sai Chử Minh đi cùng, một mặt là để điều tra, một mặt là muốn do thám Lam kì đúng không?” Phan Liên hỏi.
“Không sai! Tra không được án sẽ bị kết tội, do thám không được Lam kì cũng sẽ thành tội.”
“Cho nên…”
“Chử Minh khuyên tinh anh. Án này phải điều tra thật sự rõ ràng, nếu không, cả hai sẽ cùng dắt nhau đến chỗ tuyệt lộ.”
Lời nói của Chử Minh làm cho Phan Liên hiểu ra. Nếu nàng cứ phớt lờ vụ án, Chử Minh báo về Lam kì có ý tự lập. Chỉ có điều tra ngọn ngành Chử Minh mới có thể báo cáo Lam kì một lòng vì tộc trưởng.
Hợp tác với Chử Minh, đó là cách tốt nhất. Chỉ có cách đó cả hai mới cùng có lợi.
Suy nghĩ của người trẻ chỉ đến thế mà thôi, hoặc giả Chử Minh chỉ được phép nói như thế mà thôi.
“Nước đi này của Kinh Dậu quả nhiên lợi hại.” Phan Liên thầm nhủ. “Một bàn cờ mới đã được bày ra, người chơi một bên là Kinh Dậu, bên còn lại…”
…
Cũng là ba năm trước, Thuần Lang nằng nặc đòi đến Ngọc bản hỏi vợ. Cho đến hôm nay, thiếu một bước nữa là có thể tiêu diệt Ngọc bản, tiêu diệt Tả ngạn.
Kẻ cản bước cuối cùng, chướng ngại cuối cùng chính là…
Rầm!
Chằng cần nói nhiều nữa! Âm thanh chói tai vang lên, bụi cát tung mù mịt.
Khung cảnh hiện ra trước mắt mọi người là đài cao đổ sập, toán người vừa mới hùng hổ ban nãy đã phải lùi xa. Lùi xa không phải là vì sợ hãi.
Lùi xa để nhường chỗ cho hai cao thủ.
Thuần Lang lao lên tung ra một quyền, Mã Quang thấy vậy cũng chỉ đưa tay lên đỡ. Kình lực của hai người chạm nhau tạo ra áp lực làm cho đào cao đổ sập.
Chỉ một quyền thôi đã làm mọi người kinh hãi.
“Các người đừng nhúng tay vào!” Mã Quang nói với các vị bản chủ.
“Ô hô! Ta cũng muốn đích thân đánh bại ngươi!” Thuần Lang lạnh lùng.
Lời cảnh báo này của hai vị trưởng lão tạo ra một làn ranh giới ngăn cách giữa hai người họ và chúng nhân.
Bên ngoài thì lặng lẽ quan sát, bên trong thì… quyết đấu!
Thuần Lang tiếp tục vung quyền đánh tới, Mã Quang lập tức cúi người né tránh.
“Không xong!” Vừa mới né chiêu nhưng Mã Quang đã phải thất kinh.
Nhanh như cắt, Thuần Lang dùng tay còn lại đấm mạnh vào mạn sườn đối thủ.
“Hôm nay nếu ngươi không thể đứng vững, ta nhất định sẽ tiêu diệt Tả ngạn.” Thuần Lang gằn giọng trong khi đối thủ của hắn vừa mới bị đánh ngã xuống đất.
“Được thôi!”
Âm thanh vừa dứt, Mã Quang liền lao tới, hắn ta chủ động tấn công. Thuần Lang dùng quyền tay phải phản kích nhưng Mã Quang đã đoán trước được. Hắn lấy tay phải đỡ lấy, liền lúc, Mã Quang xoay người để cho Thuần Lang áp sát vào trên lưng hắn.
Tư thế này…
Củi chỏ tay trái Mã Quang thúc mạnh vào sườn Thuần Lang, kế đó hai tay nắm chặt tay phải đối phương.
Bịch!
Một mạch, Mã Quang vận lực quật ngã thân hình to lớn của đối thủ khiến cho mọi người thán phục.
“Khá lắm!” Ngay cả Thuần Lang cũng thán phục?
Trí giả đâu chỉ luận bàn luyên thuyên, hắn ta thân thủ cũng chẳng tầm thường!
“Hừ!”
Thuần Lang nhếch mép. Hắn đã cố chờ, giây phút chiếm được phần thắng, giây phút được mọi người khen ngợi sẽ khiến đối phương… chủ quan!
Bốp!
Một thân ảnh bay lên phía trước, Mã Quang chưa kịp định thần đã bị một cước trúng ngực. “Đúng là chủ quan!” Mã Quang thầm nghĩ. Thuần Lang vừa đáp xuống đất đã vội hét lớn.
“Như thế mà đòi…”
Rắc!
Khí thế của kẻ dũng giả tạo ra có thể trở thành vũ khí.
“Ngăn cản được ta?”
Cổ họng khô rát, mọi lời nói ra đều như tiếng thét bên tai. Thét cho toàn bộ phải im bặt, thét cho gã chân yếu tay mềm kia tỉnh giấc.
Im bặt! Tất cả chỉ còn nghe một tiếng lốc cốc của cành gỗ bị vứt xuống sân.
Thuần Lang vừa nãy đã dùng mảnh vỡ của đài cao nhân lúc đáp xuống mà ra đòn. Một cú đánh mạnh thẳng đầu đối thủ.
Mạnh đến nỗi thanh gỗ to bằng cánh tay cũng phải gẫy đôi!
…
Dũng sĩ thì lấy khí thế áp đặt trận đấu, mưu sĩ sẽ lấy gì đây?
Lách tách!
Một dòng nóng ấm chảy từ trên đầu rồi xuống hai má. Chúng nhỏ từng giọt rơi trên mặt đất.
Máu ta đã chảy!
Xem ra, Mã Quang chỉ giỏi bày mưu tính kế mà thôi!
“Chết đi!”
Pặc!
Thuần Lang lao đến, ánh mắt của hắn đã lộ ba phần hung tợn. Cũng giống như Lư Trường khi xưa, vũ khí của hắn quay tít trong không trung. Cuối cùng nó đã xuất thế.
Tử Thần luân!
Chiếc luân hai bản lưỡi màu xám sắc lạnh làm chấn động nhân tâm. Nó đang nhắm đến cổ họng một người!
Chỉ cần đến đích, trận đấu sẽ kết thúc, chỉ cần trúng đích, một người sẽ vong mạng.
“Trưởng lão!” Ngọc Nương muôn phần lo lắng, đương nhiên là lo lắng cho người mà nàng muốn trao thân gửi phận.
“Dừng rồi!” Mọi người xôn xao.
Dừng rồi ư?
Sát chiêu làm sao có thể dừng? Ý chí chiến đấu làm sao có thể nén lại?
Thuần Lang luôn muốn giết chết Mã Quang ngay lập tức, ngặt nỗi. Chân hắn không thể cử động!
Tử Thần luân bay đến kề sát cổ họng đối phương thì cũng không thể nhích thêm được nữa. Thuần Lang lúc này mới nhìn xuống chân, hai chân của hắn đang bị quấn chặt bởi các cây gỗ. Một bước cuối cùng đã không thể thực hiện.
“Kì Hồ Dị Ngoặc! Thân thủ hay lắm!” Mông Phúc lên tiếng khen, Ngọc Nguyên Đãng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây ông ta không cổ vũ cho Mã Quang thì cổ vũ cho ai, Mã Quang mà chết, Ngọc bản cũng sẽ tan thành mấy khói.
“Bọn chó con lúc nào mà chẳng quanh quẩn bên người có thể cho chúng nắm xương.” Thuần Lang chẳng thèm để ý, hắn vẫn giữ nguyên tư thế chờ đợi đối thủ.
“Đây chính là vũ khí của ngươi ư?” Đối thủ của hắn cuối cùng đã có thể đứng dậy.
“Ý nghĩa cái tên là gì?” Mã Quang hỏi.
Tử Thần luân dường như không có gì đặc biệt. Chỉ là một đống kim loại đúc thành rồi mài sắc hai đầu. Đích thị là không có gì đặc biệt?
Ý nghĩa của cái tên!
“Mỗi lần xuất thế, nhất định phải lấy đi… một mạng người!”
Cổ họng vẫn khô không khốc! Nhưng là cổ họng của lũ người bên dưới.
Luân không có gì đặc biệt, nhưng nhìn thấy luân như nhìn thấy tử thần. Nhìn thấy người cầm luân như nhìn thấy đường đi vào cõi chết.
Đó chính là ý nghĩa của cái tên. Tử Thần luân!
“Xem ra hôm nay ta được diện kiến tử thần?” Mã Quang vẫn giữ phong thái ung dung. Hắn không ồn ã, cũng không khí thế ngợp trời như đối thủ. Hắn chỉ bình tĩnh suy xét.
Phải rồi! Trí giả không thể đấu sức với kẻ dũng giả. Phải dùng mưu gian kế hiểm?
Bốp!
Một cú đá xoáy bằng chân phải từ dưới lên trên nhằm đúng xương hàm Thuần Lang mà đá.
Kì Hồ Dị Ngoặc bật tung, thân người cũng bật tung. Một cú đá này là để trả đũa cho đòn vào đầu ban nãy.
Hai bên đều đã chảy máu. Nhưng có hề gì?
“Ngươi sợ rồi!” Thuần Lang lau đi vết máu trên miệng, bây giờ mắt hắn có năm phần hung bạo. “Ngươi sợ Kì Hồ Dị Ngoặc không giữ nổi ta nên mới quyết định tung đòn đúng không?”
Dũng giả không thể bày mưu kế toàn cục liên quan đến vô số người. Nhưng trong chiến đấu, hắn cũng đâu phải là kẻ ngu ngốc?
Thời gian thi triển của Kì Hồ Dị Ngoặc đã được Thuần Lang đếm xong, bây giờ thì…
“Đừng tưởng…”
Khí thế lúc nào cũng tràn ngập, khí thế áp đảo ngay cả lời nói!
“Tộc trưởng chỉ dạy cho mỗi mình ngươi!”
Kì Hồ Dị Ngoặc dạy cho một người, vậy thì…
Gầm!
Khói bụi bay vun vút, toàn bộ đống đổ nát của đài cao bật ra tứ tung, chúng bị đánh bật ra khỏi trung tâm chiêu thức, nhương chỗ cho…
“Trấn Yêu Hống!”
Chiêu khác cũng được dạy cho người khác.
“Cái gì?”
“Cẩn thận!”
Mọi người hò nhau, ai nấy đều che mắt vì bụi bay gió thổi. Những mảnh gỗ của đài cao rơi xuống đầu chúng nhân loảng choảng.
Rơi vào đầu thì cũng đau đấy, nhưng sao đau bằng kẻ ở trong kia?
“Cả người đau rát!” Mã Quang thầm nhủ. Hắn ta bị Trấn Yêu Hống đánh trúng, đầu hổ ngoạm lấy thân người thanh thoát của hắn.
Áp lực chiêu số cường đại làm cho cả người đau rát.
Hộc!
Mã Quang thở dốc, vừa trúng hiểm chiêu hắn đã không thể chống cự cho được.
Mỗi người một chiêu, xem ra Lư Trường chẳng thiên vị ai. Ông ta cũng lựa chọn rất đúng. Vì sự thanh thoát nhẹ nhàng nên dạy Mã Quang Kì Hồ Dị Ngoặc, bởi cái khí thế hung tợn nên chỉ Thuần Lang một Trấn Yêu Hống.
Một bên mưu tính trước sau, một bên áp đảo chiêu số!
Phần thắng sẽ thuộc về ai?
…
Trở lại với quán trọ phương bắc. Hôm nay Đằng Long không ra ngoài chẻ củi nên Diệp Thanh không phải đưa cơm cho y. Nhưng việc đưa cơm vẫn còn tiếp tục.
Diệp Thanh bưng khay cơm đi lên lầu hai, cơn gió mùa đông khiên cô hơi lạnh. Mỗi lần đưa cơm cho người này cô đều thấy lạnh. Bước đi những bước nhỏ nhẹ về phía cuối hành lang, Diệp Thanh lúc này đứng trước một ô cửa son.
“Quan khách! Cơm của ngài đã được chuẩn bị xong.”
Không dám gõ cửa, Diệp Thanh chỉ đứng bên ngoài nói vọng vào. Ngay cả điều này cũng làm cô bực mình.
“Quan khách…”
“Mời vào!”
Biết ngay mà, phải gọi đến lần thứ hai cái tên cổ quái này mới chịu thưa. Diệp Thanh bực mình là vì chuyện đó.
Khẽ đẩy cánh cửa, Diệp Thanh đi vào bên trong. Căn phòng ấm hơn ở ngoài rất nhiều. Kẻ có thể trọ ở đây lâu dài chứng tỏ tiền bạc đối với hắn không thành vấn đề. Huống chi là căn phòng duy nhất ở trong khu trọ mà từng bữa ăn người hầu phải mang lên tận nơi.
Hắn cứ trọ ở đây mãi thế?
Người khách đan nằm trên giường, hắn mặc cái áo trắng toát, dường như toàn thân đều là màu trắng.
“Cơm của ngài đã để trên bàn, mời ngài dùng bữa!” Diệp Thanh để cả khay cơm ở chiếc bàn màu nâu, sau đó ngước lên nhìn hắn lần nữa.
Chưa lần nào người khách quay ra cho Diệp Thanh nhìn. Hắn ta luồn nằm trên giường, luôn quay mặt về phía trong tường khiến cho người bước vào chỉ nhìn thấy lưng hắn.
Một tay hắn để gối đầu, tay kia thì đang duỗi thẳng ngang hông. Có điều kì lạ là…
Diệp Thanh đã để ý từ lâu, ngón tay trỏ của hắn, dường như không bao giờ ngừng cử động. Ngay cả lúc tay đang duỗi thế kia, ngón trỏ của hắn vẫn gõ đều đều xuống đùi.
Từng nhịp, từng nhịp một.
Diệp Thanh mau chóng ra ngoài, cô không chịu nổi cái mùi hương mà hắn đang đốt trong phòng. Lúc nào cũng đốt hương mà phòng thì đóng kín.
Hắn không sợ ngạt chết à?
Vừa lúc cô chủ quán trọ đi xuống dưới lầu thì cũng là lúc người khách dần dần tỉnh dậy.
Hắn từ tốn ăn cơm với thứ thức ăn đạm bạc, ăn cũng rất ít. Chưa lần nào Diệp Thanh lên xu khay cơm mà không còn cơm thừa trên đó. Hắn luôn bỏ chứa.
Ăn được một lúc, người khách bèn bê bát cơm và tất cả những thứ khác để lên trên bàn. Miễn là khay đựng cơm của hắn trở nên trống trơn, không có bất cứ vật gì đang đè lên nó.
Người khách đứng dậy đi về phía tủ, hắn lấy ra một chiếc áo khác. Phải chẳng trong phòng còn lạnh quá chăng? Chỉ biết hắn mặc thêm chiếc áo ấy, màu đen bao phủ lên tấm áo trắng. Vừa vặn đến nỗi như hắn cảm tưởng mới nhuộm đen chiếc áo của mình.
Toàn thân hắn biến thành màu đen. Nhưng cần một thứ nữa để trở nên hoàn hảo. Gã thần bí này thò tay xuống đáy tủ, sờ soạng một chút thì cũng lấy được vật đó lên.
Vật đó có nhiều màu lẫn lộn, nhưng phải đúng quy tắc. Gần hai hốc mắt thì tô màu đen, trên trán thì tô màu đỏ. Vòng xuống hai má, đó là những dải ba màu đen, trắng, đỏ xen kẽ nhau. Ở miệng vật đó, những chiếc răng nanh xổ ra trắng muốt, xen kẽ với nó là chiếc lưỡi dài, lưỡi đương nhiên được tô màu đỏ. Chiếc mũi đen tuyền có gắn một chiếc khuyên trắng.
Hoàn hảo!
Người khách giơ vật đó lên, từ từ áp vào mặt mình. Bây giờ thì hắn cũng đã trở thành hoàn hảo giống như chiếc mặt nạ của hắn vậy.
Một con quỷ giữa ban ngày?
Áo đen và mặt nạ quỷ, cuối cùng chúng ta cũng biết được hắn là ai. Nhưng định danh hắn thì thật khó.
Hắc Dạ hay là các thành viên khác trong Ám Dạ?
Thôi! Cứ tạm gọi hắn là Ám Dạ đi!
…
Quả là một tạo vật hoàn hảo! Hay chí ít hắn tự coi mình trong bộ dạng này là hoàn hảo. Ám Dạ từ từ ngồi xuống bàn ăn, nhưng đeo mặt nạ rồi thì làm sao tiếp tục ăn được.
Hắn đặt hai tay nhè nhẹ lên giữa khay cơm.
Tách!
Khay cơm có chứa cơ quan, trong lòng nó tách đôi ra tạo thành một cái hõm sâu. Quả là nơi tốt để đặt tin tức.
Bên trong cái hõm ấy đặt một số cuộn vải với màu khác nhau. Mỗi cuộn đương nhiên lại chứa thông tin khác nhau.
Ám Dạ đọc thông tin rồi ghi chép cẩn thận, tương ứng với cuộn vải màu nào, hắn bèn trả lời vào một cuộn khác với màu tương ứng. Sau đó đặt các cuộn mới vào hõm trong khay.
Là một câu hỏi, tên một người hay là một mệnh lệnh? Ai mà biết Ám Dạ đang nghĩ những gì.
Vẫn còn một cuộn màu đen cuối cùng, cái này không phải dành cho người ngoài. Là cho một thành viên trong Ám Dạ, khi nãy đọc thông tin trong cuộn màu đen, hắn đã hơi tức giận nhưng sau đó có chút hài lòng.
“Hừ!”
Ám Dạ phân vân, liệu y đã sẵn sàng? Từ lúc nào hắn lại do dự đến thế? Bệnh lây của tên này rồi ư?
Rồng mãi ở dưới nước là rồng ẩn thiên hạ. Gió mãi lặng khác nào gió mùa thu?
Y sống trong lòng thiên hạ, lẽ nào lại không có chí vì thiên hạ? Đến ta còn không dám có ý nghĩ ấy nữa là?
Ám Dạ mâu thuẫn.
Một kẻ đã không còn động lực để sống sót, tại sao lại vẫn sống sót?
Điều đó chỉ có ý nghĩa duy nhất, cách giải thích duy nhất! Kẻ đó vẫn chưa đi hết con đường của mình, cho dù y đã dừng chân, nhưng rồi ngọn gió sẽ lại thúc đẩy gót mòn của y.
Một bước rồi một bước, thêm một bước nữa! Y sống sót để đi tìm tại sao mình lại sống sót.
Tất cả thiên hạ này của y đã được hội tụ toàn bộ trong người Như Tranh rồi kia mà? Như Tranh chết, y cũng muốn chết. Nhưng người này đã chết được ba năm, còn y đã sống thêm được ba năm?
Người chết sẽ không bao giờ quay về, kẻ sống vẫn sẽ tiếp tục phải sống!
…
Mục đích sống của y lúc này là gì?
“Quan khách, tôi đến để lấy khay cơm.”
Đã không còn thời gian để trả lời câu hỏi. Ám Dạ quay trở lại chiếc giường của mình, bộ dạng như cũ, bát cơm vơi đi một ít mà thôi.
Diệp Thanh lấy xong khay cơm thì đi xuống lầu một, ngay lối vào cửa sau đã có một kẻ ngấp nghé đợi cô. Kẻ này xem chứng rất sốt ruột.
“Tên kia, lại đây!” Có tiếng gọi của những người khách. “Nói ngươi đấy, tên cụt tay, lại đây!”
Gọi người chẻ củi hay gọi tử thần?
“Cầm đống bát này đi cho ta?”
Là cố tình đánh thức ngạ quỷ! Bọn chúng cố ý xếp lên một chồng bát cao rồi bắt người còn một tay bưng lấy.
Thật là quá đáng!
“Để đấy ta cầm cho!” Diệp Thanh chạy tới đặt lên tay Đằng Long khay cơm mà cô vừa mang xuống.
Vì khay cơm nhẹ hơn, Diệp Thanh sẽ là người tiến lại đón lấy chồng bát. Đằng Long thừa biết bọn người giở trò này là ai rồi. Chỉ tiếc là cô chủ của y lại không nhận ra mà thôi.
Bọn Ngưu gia này…
Khay cơm vừa đặt vào chính giữa bàn tay, Đằng Long đã thấy có gì không ổn. Chẳng phải vì bọn Ngưu gia làm loạn, mà là vì…
Những rãnh nhỏ tạo thành hình vuông, có kẻ nào đó đã khoét khay cơm để thành cái hõm thế này? Bên trên nhất định có thể mở ra được!
Chỉ tiếc là đã không còn tay nào để mở? Diệp Thanh ơi! Cô chủ đã quá sơ suất rồi thì phải?
Hoặc là…
“Để đấy cho ta!”
Là hắn!
“Nhà ngươi không có việc gì làm thì đừng chạy lung tung nữa, phiền đến cả cô chủ!”
Người hầu tên Quý lao vội đến, hắn giằng ngay khay cơm trên tay của Đằng Long. Cũng chẳng việc gì phải phản ứng, tự dẫn xác đến xu dọn cũng tốt. Xu dọn dù sao không phải là việc của Đằng Long.
“Nhưng ta chẳng thấy phiền chút nào cả?” Diệp Thanh vừa bê chồng bát vừa nói. Cô còn quay sang mỉm cười với Đằng Long nữa.
Cũng quay sang Đằng Long, nhưng không phải là một ánh nhìn thiện cảm. Đôi mắt gã tên Quý này dường như có gì đó rất hung hiểm.