Mục đích đương nhiên sẽ được nói ra từ đầu, nhưng mục đích chân chính cuối cùng có khi chỉ nằm trong bụng của kẻ tính kế.
…
Quay trở lại buổi chiều hôm trước, khi mà lễ Nhất Đẳng vẫn còn đang diễn ra. Mọi người xung quanh thắc mắc vì đã quá một vòng nhưng Mã Quang chưa hề mở miệng trả giá. Cứ đà này thì bọn chúng ứng phó làm sao?
E rằng lúc này chính Mã Quang cũng không biết sẽ ứng phó thế nào, bởi lẽ hắn chưa từng trả giá trong một ngày nhất đẳng.
“Vòng này ta trả sáu vò rượu ngô!” Mông Phúc cuối cùng đã lên tiếng.
Lúc này bất chợt một người hầu đi lên ghé tai vào Ngọc Nguyên Đãng mà thì thầm. Ông ta nghe xong thì có phần đắc chí.
“Thì ra vòng này Mã Quang đại nhân trả một nương lúa ư? Hân hạnh, hân hạnh!” Ngọc Nguyên Đãng đưa tay mời Mã Quang uống rượu.
Người hầu kia là thay Mã Quang lên tiếng, vậy sao hắn phải nói riêng với Ngọc bản chủ?
“Được, ta cũng sẽ theo đại nhân, ta trả…”
Mã Quang quá đỗi bất ngờ, hắn chẳng còn tâm trí đâu để ý đến những cái giá mà bọn người kia đưa ra sau đó. Trong đầu hắn chỉ nổi lên thắc mắc…
“Ngọc Nguyên Đãng thay ta trả giá? Chuyện này là như thế nào?”
Người hầu kia là của Ngọc bản, hắn nghe theo sự sắp xếp của bản chủ mà trả giá thay cho Mã Quang chứ chẳng phải người hầu của Mã Quang.
Nếu Mã Quang vòng nào cũng không trả giá thì những bản chủ khác khó mà đồng ý cho được. Thế nên, Ngọc Nguyên Đãng đã dự phòng khả năng này từ trước. Ông ta làm vậy, chẳng phải là giúp đỡ Mã Quang thì là gì?
Nhưng mục đích thật sự của ông ta? Mã Quang trong thời gian ngắn vẫn chưa có chút manh mối.
Quách Viễn Hùng nhìn ra điều ấy và hắn bắt đầu mừng thầm.
“Thì ra Mã Quang là người mà lão đã chọn từ trước? Thảo nào…”
Nghĩ rồi Quách Viễn Hùng liền gật đầu ra hiệu cho Đinh Cùng được biết, hàm ý của tín hiệu là gì thì chẳng ai biết được.
Một trưởng lão và bốn bản chủ vẫn tiếp tục ra giá cho thứ đồ vật mà bọn họ thậm chí còn chưa được nhìn tận mắt. Cứ mỗi vòng trôi qua rượu trong chum lại cạn dần, rượu trong bụng ngày một đầy lên.
Mã Quang thấy bụng mình hơi căng, da mặt cũng đỏ hây hây vì uống nhiều rượu. Liệu hắn có phải đã sắp say mèm?
“Để xem ngươi trụ được thêm bao lâu?” Đinh Cùng thầm nghĩ. “Ta và Quách bản chủ tiếp tục trả giá quanh co, để xem các ngươi còn trụ vững đến bao giờ?”
“Vòng này ta… ta…”
Bịch! Một người đã gục xuống bàn, hắn ta say rượu đến nỗi chẳng còn đứng vững được nữa.
“Xem ra Chu bản chủ không muốn lấy y phục cực phẩm rồi!” Ngọc Nguyên Đãng thở dài sau đó sai người nhà dìu Chu Tuấn về trước.
Một kẻ say rượu không thể trả giá, kẻ đó chính thức bị loại khỏi cuộc chơi. Ánh mắt có phần đắc chí của Quách Viễn Hùng đã nói lên nhiều điều.
“Ta hiểu rồi!” Mã Quang nhận ra huyền cơ. “Những cái giá được trả chẳng có giá trị gì hết, rượu mới thực sự là thứ quyết định tất cả.”
Rượu ư?
Mỗi vòng đều phải uống rượu, càng qua nhiều vòng rượu uống càng nhiều. Rượu, chỉ làm người ta thêm say mà thôi.
Kẻ say thì sẽ bị loại!
“Xem ra, Quách bản chủ và Đinh bản chủ, hai người trả giá quanh co là muốn Mã Quang ta đây phải say mềm, không thể tham gia nhất đẳng được nữa?”
Biết được mưu kế đối phương, Mã Quang liệu có cách nào hóa giải?
…
Sau vài ngày lặn lội, cuối cùng thì Lam kì trung đẳng cũng đến được Tây thành.
“Lý Kiệt đại nhân!” Phan Liên đứng trước công thành lễ phép, cho dù địa vị của nàng lúc này chẳng kém Lý Kiệt.
“Tinh anh đến tận Tây thành, chắc hẳn là vì tra án mà đến?” Lý Kiệt đi vào thẳng vấn đề.
“Không sai, tộc trưởng cử ta đến chính là việc này.”
Không cử Huyết Đồ mà lại cử Lam kì, có phải Hữu trưởng lão đã quá hồ đồ?
“Xem ra, Kinh Dậu đại nhân rất xem trọng ngươi!” Lý Kiệt tán thưởng.
“Đại nhân!”
Vừa mới nhắc đến Huyết Đồ, Lý Kiệt nhận ra ngay một thành viên cũ của Huyết Đồ. Chử Minh tiến lại cúi chào như xưa, hắn ta vẫn có một vẻ bề ngoài bắt mắt.
Nhưng không biết… năng lực của Huyết Đồ có còn giữ được?
“Nếu ngươi muốn xem hiện trường, ta có thể dẫn đi.” Lý Kiệt nói với Phan Liên.
Hắn chắc mẩm Phan Liên muốn tới hiện trường vụ án trước. Kẻ nào điều tra mà chẳng như thế? Quan trọng, Phan Liên thì có biết điều tra gì đâu?
“Kinh Dậu đúng là hồ đồ!”
“Tôi muốn khám nhiệm tử thi trước!” Phan Liên khẳng định, điều này làm cho Lý Kiệt vô cùng bất ngờ.
Nhưng là bất ngờ trong thoáng chốc thôi, trên đường đi cùng Phan Liên vào thành Lý Kiệt đã thầm dằn mặt đối phương.
“Tinh anh, ngươi phải nhớ kĩ, Ngưu gia chắc chắn không thể liên quan đến vụ án được.”
Giết chết một tinh anh của Hoàng kì là tội danh không nhỏ, những Lạc hầu khác đâu thể để yên chuyện này?
Lý Kiệt lo lắng chính là không biết Thiệu Bình có nhúng tay vào hay không? Hắn ta suốt ngày tửu sắc thì còn tâm trí đâu mà làm việc khác?
“Khám cái gì mà khám, hắn ta bị giết chẳng có liên quan gì đến Hồng kì. Mau cút đi, cút hết để ông đây còn đi uống rượu!”
Phan Liên và Chử Minh đứng trước nhà xác thì có một kẻ say khướt đang bám vai ả đào chửi rủa.
Vừa nhìn mọi người đã nhận ra ngay là ai.
“Lạc hầu đại nhân!” Phan Liên đáp lễ nhưng ngay lập tức phải nghe tiếp những lời nàng chẳng muốn nghe.
“Ranh con! Ngươi có cút khỏi đây không thì bảo? Ba năm trước vẫn là con chó con quấn quýt bên cạnh cha ta. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn làm phản hả?”
“Xin Lạc hầu cẩn trọng lời nói!” Chử Minh khó chịu.
“Im miệng!” Thiệu Bình chỉ thẳng vào mặt Chử Minh mà quát. “Một tên bị đuổi ra khỏi Huyết Đồ, Hắc kì của ngươi cũng bị giải tán, ngươi lấy tư cách gì, tư cách gì mà mở mồm với ta? Hả?”
Không chỉ Chử Minh tức giận, mấy người trong Lam kì dưới trướng của Phan Liên cũng bắt đầu nổi nóng. Họ chỉ trực xông tới Thiệu Bình, may thay tinh anh của họ vẫn kịp thời ngăn cản.
“Lạc hầu chắc đã mệt rồi, tôi thiết nghĩ ngài hãy về nghỉ ngơi thì hơn!”
Lúc này Lý Kiệt mới ra hiệu cho những người hầu đem Thiệu Bình trở về, hắn ta ở trong trạng thái say khướt vẫn cố nhổ thêm bãi nước bọt trước mặt Phan Liên.
Một kẻ say ăn nói xằng bậy thì chẳng ai chấp làm gì? Nhưng lời xằng bậy của hắn lại được kẻ khác lợi dụng. Lý Kiệt không đưa Thiệu Bình đi ngay là muốn dùng những lời lẽ chửi rủa của hắn để làm phép thử đối với các vị tân khách.
Chử Minh nổi giận tức là không đứng về phía Hồng kì, nhưng hắn dường như là kẻ không có đất dụng võ. Ngưu gia có thể chiêu dụ?
Còn Phan Liên? Nàng ta không có phản ứng đặc biệt, thế nên Lý Kiệt cũng chẳng thể nào đoán được điều gì quan trọng.
“Làm phiền đại nhân đã đưa đến đây!”
Phan Liên nói với Lý Kiệt làm cho ông ta hiểu ý, ở đây chẳng còn nhiệm vụ dành cho ông nữa. Lam kì là muốn điều tra độc lập.
“Được, tinh anh ngươi cứ tự nhiên!” Lý Kiệt nói rồi có ý cất bước rời khỏi, bỏ lại Phan Liên và Chử Minh trong phòng để xác.
“Đại nhân…” Lý Kiệt vừa mới quay đi thì Chử Minh liền gọi, hắn không đợi đối phương ngoảnh đầu mà đã vội vàng lên tiếng.
“Bị giết… là ý gì?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có đủ sức nặng đè lên đôi vai Lý Kiệt. Ngay khi ông ta quay lại thì thấy một người thanh niên đang cúi chào mình, gương mặt vô cùng tuấn tú. Chử Minh ngẩng lên và nhìn đối phương, cho dù có rất nhiều điểm cuốn hút, Lý Kiệt chẳng để tâm. Ông ta một mực chú ý vào ánh mắt đó. Ánh mắt vô cùng sắc sảo và tự tin.
“Ta đi được rồi chứ?” Lý Kiệt tránh né câu hỏi.
“Tại hạ… không tiễn!”
Phan Liên gật đầu ra lệnh, lập tức những người Lam kì bắt đầu rào trong rào ngoài nhà xác. Ở giữa căn nhà là một chiếc chõng tre, có tấm vải trắng phủ lên thân thể của một người đã khuất.
“Tinh anh, mời xem!” Nói rồi, Chử Minh tiến đến lật tấm vải lên.
Mùi hôi thối bốc ra khiến Phan Liên suýt nữa nôn mửa. Nàng ta lấy ngay khăn tay bịt miệng rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Ngươi tự mình xem đi rồi báo lại cho ta!”
Quả nhiên, Phan Liên chẳng thể điều tra án này.
“Tuân lệnh!” Chử Minh trả lời.
“Bất kì dấu hiệu nào để lại trên thân thể người chết đều là manh mối. Để tìm ra… hung thủ là ai.”
Vết thương đầu tiên và hiện rõ trước mặt Chử Minh là vết cứa ở cổ. Một đường kiếm duy nhất khiến da thịt ở cổ họng nứt đôi. Chính từ đây mà nạn nhân mất máu đến chết, đại khái chỉ trong một vài khoảnh khắc mà thôi.
Một kiếm đoạt mạng?
“Nếu cứ lấy Lý Kiệt làm tiêu chuẩn thì một tinh anh sẽ có năng lực rất lợi hại. Ngay cả Hà Phương của Hoàng kì cũng đã rất lợi hại. Vậy mà vị tinh anh này chỉ trúng một chiêu kiếm đã vong mạng?”
Chử Minh ghé sát vào mặt của cái xác mà nhìn. Người chết được vài ngày tự nhiên sẽ bốc mùi hôi thối, màu da cũng sạm hẳn đi. Trên mặt còn có vô số vết kiếm chém lên.
“So với đường kiếm chí mạng ở cổ thì đây là những vết kiếm hoàn toàn khác lạ.”
Khác hẳn về trình độ dùng kiếm?
Ánh mắt đi từ khuôn mặt xuống đến ngực áo. Một vệt dài đen thẫm trên nền áo màu vàng, chắc chắn đó là vết máu chảy từ vết thương trên cổ.
Chử Minh sờ vào chiếc áo, hắn muốn tìm gì ở trên vết máu này chứ? Chiếc áo có một chi tiết nhỏ mà không phải ai cũng để ý được. Có một vài lỗ nhỏ li ti ở trên ngực áo, Chử Minh là muốn tìm xem nguyên nhân của những lỗ thủng ấy là gì?
Là kim châm? Ám khí?
Hắn cuối cùng đã đoán được rồi!
…
Đàm Vân Thắng thì lại không đoán ngay được kẻ thù của hắn đang ở sau lưng. Trước khi tin vui bay đến, Quách Viễn Tầm buộc phải trừ khử kẻ này cái đã. Bàn tay của hắn đã gần tiến lại sau gáy đối phương.
Chỉ cần một trảo là có thể…
“Ối giời ơi!” Đối phương bất chợt cúi xuống khiến trảo vừa rồi bị hụt.
“Tại sao chúng mày lại bám theo tao thế hả? Tao có làm gì đâu?”
Cả bọn vẫn trố mắt không hiểu Đàm Vân Thắng đang nói điều gì thì bất chợt một đàn hổ sáu bảy con bước vào cửa hang.
Lớn có bé có nhưng tất thảy ánh mắt đều hướng đến Đàm Vân Thắng.
“Bỏ mẹ rồi! Tao đã bảo mà, thể nào chúng nó cũng tìm đến tao. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ hả?”
Đàm Vân Thắng núp sau vai Quách Viễn Tầm hỏi gấp.
“Bản chủ, hình như chúng chỉ muốn ăn thịt tên này.”
Không sai, Quách Viễn Tầm đã nhận ra, hổ dữ muốn làm thịt kẻ này. Cho dù không hiểu lý do là gì nhưng đây sẽ là cơ hội cho hắn và đám người thuộc hạ.
“Đi!” Quách Viễn Tầm ra lệnh.
Nếu không đi ngay, chẳng ai có đủ khả năng đối đầu với hổ. Thú dữ của Man tộc tốt nhất chớ nên động vào.
“Này này, bỏ tao ở lại đấy à. Mẹ nó, chúng mày giết mấy con hổ kia đi!”
Đàm Vân Thắng lên tiếng nhưng người của Quách Viễn Tầm vẫn lần lượt rời bỏ hang sâu. Một tên đang vác bao vải thì bị hổ vồ, hắn lập tức chết ngay, bao vải cũng rơi xuống đất.
Đúng là không nên giỡn mặt với oai linh núi rừng.
“Chạy! Chạy mau!” Bọn người Quách Viễn Tầm bỏ mặc mọi thứ, chúng chỉ mong thoát khỏi nanh vuốt của bầy hổ.
Chỉ còn lại Đàm Vân Thắng và bao vải…
“Chúng mày… định làm gì?”
Hổ đâu có hiểu tiếng người? Bầy hổ lao đến đè ngửa Đàm Vân Thắng xuống nền đất trống.
Hổ là loài đi săn đơn độc!
Tại sao ở đây xuất hiện cả bầy thế này? Phải chăng con mồi Đàm Vân Thắng là vô cùng hấp dẫn?
Nhiệm vụ của Quách Viễn Tầm vẫn chưa hoàn thành nhưng hắn khẳng định có thể hoàn thành. Đại nhân dặn hắn phải làm cho thứ ở trong túi vải biến mất.
Bị hổ ăn thịt chẳng phải là biến mất mãi mãi đó sao?
…
Trở lại với Mã Quang, tất cả dường như chẳng còn đứng vững được nữa.
“Tại sao hắn vẫn chưa gục, tại sao? Lẽ nào tửu lượng của hắn…”
Đinh Cùng suy nghĩ trong mông lung. Cả hắn và Quách Viễn Hùng, nếu uống thêm nữa chỉ e gục mất.
“Trưởng lão, ngài có muốn tham gia vòng kế hay không?” Ngọc Nguyên Đãng hỏi.
Vòng này là vòng bao nhiêu rồi? Mã Quang chả nhớ nữa, nhưng đã đi đến đây rồi thì phải đi tiếp.
“Bản chủ, mời!”
Mã Quang bưng lên bát rượu và uống cạn. Lúc này đầu hắn đã đau nhức khôn tả, cảm giác y như lúc đó…
“Vậy còn các vị bản chủ?”
“Được, bọn ta sẽ…”
Hai người Đinh Cùng và Quách Viễn Hùng đều loạng choạng cầm lấy bát rượu. Một kẻ vừa mới nhấp môi đã gục xuống, kẻ còn lại uống được hai phần thì nôn ra hết.
Cả hai đều đã bị loại.
Bọn chúng không biết trước kia Mã Quang vẫn thường uống rượu cùng Đàm Vân Thắng đó sao?
Đàm Vân Thắng hình như chẳng say bao giờ, vậy thì Mã Quang…
Hắn ta bây giờ mới đau đầu như búa bổ, đau hệt như lúc uống cùng người bạn thân cũ.
Vẫn còn Mông Phúc? Ngọc Nguyên Đãng chỉ liếc nhìn một cái, hắn ta lập tức ngã gục.
Vậy là…
“Ha ha!” Ngọc Nguyên Đãng cao hứng. “Người thắng cuộc năm nay, thật là vinh hạnh cho Ngọc bản chúng tôi, chính là Mã Quang đại nhân!”
“Mã Quang đại nhân!”
Ngọc Nguyên Đãng nắm chặt bàn tay Mã Quang trong khi tất thảy người hầu, quan khách của Ngọc bản đều quỳ xuống hô to.
Người nhà thì còn tỉnh táo, chứ quan khách có khi cũng say mềm cả rồi. Ai thắng ai thua, sáng mai hỏi lại chẳng ai biết được cho mà xem.
“Ôi!” Ngọc bản chủ liêu xiêu, ông ta cũng suýt thì ngã. “Trước tiên xin trưởng lão hãy nghỉ ngơi, y phục ngày mai hẵng lấy, vẫn chưa muộn? Vẫn chưa muộn, hả?”
Ngọc Nguyên Đãng vui vẻ, Mã Quang cũng vui theo. Hắn ta được nhiều người hầu chuẩn bị cho giường chiếu đầy đủ. Say thế này chắc hẳn sẽ ngủ thiếp đi cho mà xem.
Bịch bịch!
Lúc này đã quá nửa đêm, tiếng chân ai đó dù cố gắng nhỏ nhẹ nhưng cũng không thoát khỏi tai người nằm trên giường.
“A!” Bàn tay vừa định hướng đến khuôn mặt Mã Quang thì bị bắt lại, người có bàn tay cũng vì thế mà hét lên.
“Là nàng ư?”
Mã Quang ngồi dậy, một tay vẫn nắm chặt tay đối phương, không hề có ý định buông bỏ.
“Cha… cha dặn Ngọc Nương đến đây hầu hạ trưởng lão.”
“Nửa đêm rồi, ta cũng ngủ rồi thì cần ai phải hầu hạ?” Mã Quang tiến đến chậu củi và tiến hành đốt lửa.
Hầu hạ với nghĩa khác ấy!
Mã Quang quay lại ngồi trên giường trong khi Ngọc Nương vẫn quỳ rạp xuống đất.
“Có phải mục đích chân chính của Ngọc bản chính là việc này? Chuốc cho ta say rồi dùng Ngọc Nương trói buộc Mã Quang vào Ngọc bản?”
“Dạ thưa…”
Ngọc Nương ấp úng, nàng đâu thể nói thêm lời nào nữa? Một khi Mã Quang đã đoán ra được sự thật?
“Mời những bản chủ khác đến chỉ là cái cớ, trong lễ Nhất Đẳng đưa ra quy tắc uống rượu cũng là mục đích làm cho ta say phải không? Nhưng nhỡ đâu ta lại say trước các bản chủ khác thì sao?”
Một loạt câu hỏi được Mã Quang nêu ra dồn dập khiến Ngọc Nương hoảng sợ. Nàng đâu còn tâm trí để mà hồi đáp.
Nàng không hồi đáp thì để Mã Quang tự mình hồi đáp.
“Thế nên Ngọc bản chủ mới chuẩn bị sẵn cho ta những bình rượu nhẹ hơn, cả Mông Phúc e rằng cũng đã theo về Ngọc bản đúng không? Ông ta trong lễ Nhất Đẳng chỉ có nhiệm vụ hạ gục những vị bản chủ còn lại. Một khi nhiệm vụ hoàn thành, Mông Phúc sẽ tự động giả vờ say?”
Hèn gì, chỉ cần Ngọc Nguyên Đãng đưa mắt Mông Phúc đã gục ngay xuống bàn rượu.
Như thế Mã Quang mới đường đường chính chính thắng cuộc, mới được ngủ lại đêm nay ở Ngọc bản. Và… Ngọc Nương mới có cái cớ nửa đêm đến đây hầu hạ.
Đối phương vẫn cúi mình. “Xem ra suy đoán của ta là đúng. Nếu giữa ta và Ngọc Nương đêm nay xảy ra chuyện thì Ngọc Nguyên Đãng nhất định trói buộc ta với Ngọc bản. Ta sẽ từ một trưởng lão biến thành con cờ trong tay Ngọc Nguyên Đãng?”
“Nàng mau đứng lên đi.” Mã Quang tiến lại đỡ Ngọc Nương dậy, dìu nàng ngồi xuống trên giường bên cạnh hắn.
Ngay lúc này đây, người mà Ngọc Nương vẫn thầm mong ước đang ở trước mặt. Cảm xúc của nàng thật khó tả, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Nàng nghe trái tim mình đập loạn nhịp, đến nỗi đôi tay nàng run run.
Run là bởi ánh mắt ai kia đang nhìn nàng, chằm chằm.
“Nàng biết chuyện này đúng không? Nàng biết sự sắp xếp của cha nàng đúng không?”
“Dạ!” Ngọc Nương e thẹn.
“Hừ, dùng cả con gái của mình vào mục đích riêng!” Mã Quang cau mày, hắn có phần tức giận.
“Không đâu! Ngọc Nương là con của cha Ngọc Nương, cha bảo sao thì Ngọc Nương làm vậy. Ngọc Nương hoàn toàn tự nguyện, là tự nguyện thưa trưởng lão.”
Thường ngày, người trong Ngọc bản đều rất e sợ tính cách đanh đá của Ngọc Nương. Nhưng khi đối mặt với Mã Quang nàng lại vô cùng hiệu dịu, điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất.
Mã Quang thì chẳng để tâm đến điều ấy đâu.
“Kẻ bày ra việc này đã dùng đến quỷ kế, vậy thì chứng tỏ Ngọc bản đã chuẩn bị kĩ càng.”
“Hừ! Âm thầm gây dựng thế lực ư? Ta nhất định sẽ không để Ngọc bản trở thành Ngưu gia thứ hai.”
“Không cần xin ngày tháng sinh, không cần bà mối, không cần thầy mo cúng bái tổ tiên. Như thế nàng cũng đồng ý tự nguyện được ư?”
Mã Quang chớp mắt hỏi thẳng Ngọc Nương.
“Ta đồng ý, chỉ cần ở bên cạnh trưởng lão, ta nhất định đồng ý!” Ngọc Nương tròn xoe đôi mắt trả lời.
Mã Quang thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi ra phía cửa. Hắn nhìn vào cánh cửa mà tựa như nhìn vào núi rừng Man tộc.
“Nhưng ta sẽ không đồng ý đâu!”
…
Tất cả mê cung trong đầu Mã Quang đã được phá giải.
“Ngọc bản vội vã trói buộc trưởng lão Man tộc. Lẽ nào bọn chúng cần có năng lực của một trưởng lão?”
“Năng lực đó… dùng để chống lại ai đây?”