Trời có đức của trời! Bởi vậy ai nấy cũng đều phải đứng dưới trời.
Người có luật của người, đôi khi luật người, đức trời lại chẳng hợp nhau.
…
“Ngươi… cuối cùng đã lấy nó ra rồi?” Thuần Lang lạnh lùng.
Thứ làm hắn mong chờ hay thứ mà chúng nhân không thể ngờ tới?
“Đúng thế!”
Cả hai!
Thứ Thuần Lang mong chờ chính là vũ khí của Mã Quang. Thứ mà chúng chân không ngờ là nó lại nhỏ đến thế.
“Từ Phách Long Nha?”
“Đây mà là Tử Phách Long Nha ư?”
“Sao lại thế này?”
Mọi người xôn xao nhìn đến một vật Mã Quang đang cầm trong tay. Nó nhỏ nhắn chưa bằng một ngón tay, chiều dài bằng đúng chiều dài bàn tay Mã Quang.
Tử Phách Long Nha?
“Đây đích thị là Tử Phách Long Nha!” Mã Quang lên tiếng. “Nó là một chiếc trâm cài tóc.”
Câu nói làm cho mọi người thất kinh. Một đồ cái tóc có thể làm thành vũ khí? Phải chăng cao thủ giết người đâu cần thần binh trác tuyệt?
Không! Chính miệng Lư Trường thừa nhận Tử Phách Long Nha là một vũ khí lợi hại. Ông ta không cho phép Mã Quang mang đi đổi lấy Tam Ly châu còn gì?
Chẳng qua là do lần đầu tiên xuất thế nên mọi người ngạc nhiên đấy thôi!
“Được! Để ta đến lĩnh giáo Tử Phách Long Nha của ngươi!” Thuần Lang nói rồi lao đến.
…
Nhiều năm sau, người ta được biết Mã Quang thương nhớ một người mà đem vũ khí của mình chế thành chiếc trâm cài tóc.
…
“Đáng tiếc, từ giờ ngươi không tấn công được đâu!” Mã Quang lạnh lùng.
Lời nói như thể thách thức con sói đang trên đà hăng tiết? Nhưng đúng là sự thật. Thuần Lang tựa hồ muốn lao đến đâu đều bị Tử Phách Long Nha phi đến đó.
“Khốn kiếp!”
“Tử Phách Long Nha dùng để chặn đường di chuyển của đối phương?” Thuần Lang thầm nghĩ.
Hắn liều mình tiến lên ba bước chéo sang bên trái, Mã Quang cũng lập tức dùng vũ khí phóng về hướng đó.
Nhưng lúc trước vũ khí đã ném đi rồi kia mà?
“Hiểu rồi! Tử Phách Long Nha ném đi, sau đó Mã Quang lại dùng nội lực hút nó trở lại để tấn công đợt tiếp theo.”
Huyền cơ đã bị Thuần Lang nhìn rõ, hắn sẽ nhanh chóng tìm ra cách phá giải. Chắc chắn là như thế, Thuần Lang thầm tự tin mình đã nắm được điểm yếu đối thủ.
“Vậy thì…”
Thuần Lang lao nhanh vun vút, hắn dùng tốc độ để vượt qua sự truy cản của Tử Phách Long Nha.
Keng!
Trâm bay đến sát mặt Thuần Lang, hắn lập tức đưa luân lên đỡ. Thời cơ là đây! Mã Quang chưa kịp hút lại ám khí làm sao có thể phòng thủ?
“Nhanh quá!” Mã Quang thốt lên, mọi người cũng căng mắt nhìn lên.
Kì này làm sao chạy thoát? Thuần Lang đã phi thân lên cao chuẩn bị tung ra Khuê Mãnh Lang Trảo. Tay trái Mã Quang đưa ra hút lấy vũ khí, nhưng tốc độ bay của trâm cài không thể sánh bằng tốc độ di chuyển của Thuần Lang.
“Chết…”
Phập!
Người đang định nói chết đi chính là Thuần Lang. Nhưng hắn đâu biết sát chiêu còn đợi phía sau?
“Ngươi không nên hấp tấp như thế?” Mã Quang lên tiếng.
Thuần Lang nhìn sang vai trái của mình, máu đã chảy! Tử Phách Long Nha cắm vào điểm giữa của xương bả vai khiến cho tay hắn vô cùng đau nhức.
Bây giờ ám khí mới về tay trái. “Hiểu rồi!” Thuần Lang thẫn thờ. “Tay phải của ngươi cũng có Tử Phách Long Nha đúng không?”
“Quá khen!”
Vì quá chú ý đến Tử Phách Long Nha ở trên mặt đất mà Thuần Lang không hề biết được Mã Quang đã thủ sẵn vũ khí ở bên tay phải.
Như vậy… không chỉ có một Tử Phách Long Nha?
“Không chỉ là chặn đường tấn công đơn thuần. Tử Phách Long Nha dùng để đánh trúng yếu điểm của đối phương. Như… tay trái của ta chẳng hạn?”
Cánh tay trái đau nhức khôn cùng làm cho Thuần Lang chẳng thể cử động.
“Ngươi nhìn ra rồi?” Mã Quang hỏi.
“Đúng thế!”
Mọi người cứ nghĩ Thuần Lang nhìn ra Tử Phách Long Nha là có hai cái. Mã Quang cứ nghĩ đối phương nhìn ra mục đích chặn đường tấn công là giả, đánh vào điểm yếu đối phương mới là thật.
Nhưng Thuần Lang lại nghĩ…
“Ở cự li gần thế này…” Thuần Lang mỉm cười nham hiểm.
Sát khí!
Gần thế này, tội gì không vung luân lên mà chém vào cổ?
Phập!
Mã Quang nhanh chóng phi nốt vũ khí ở bên tay trái. Tử Phách Long Nha tiếp tục tìm đến điểm giữa của xương bả vai.
Không thể cử động! Thuần Lang không thể cử động cánh tay bởi vì dường như khí huyết đã bị chặn đứng.
“Cuối cùng đã chặn được rồi!” Chu Tuấn lên tiếng.
Đúng là đã chặn được hiểm chiêu của Thuần Lang, thế nhưng…
“Ta đã nói là ở cự li gần cơ mà? A…”
Bốp!
Đằng sau hiểm chiêu vẫn còn hiểm chiêu. Tay không dùng được nhưng chân dùng được. Thuần Lang vận lực mạnh mẽ đá thẳng vào cằm Mã Quang khiến hắn bay người ra xa.
Người bay đi, máu cũng bay theo. Mã Quang phun ra một ngụm máu đỏ.
…
“Nói cho ngươi biết, Tử Phách Long Nha có đến hai cái ta đã đoán trước được rồi!”
Thuần Lang tự nhiên thấy vết ngứa ở cổ. Đúng hơn là hai vết thương khi trước, hắn bị thứ gì đó sắc nhọn ném đến đồng thời tấn công vào hai bên cổ. Cho dù không thể định hình được nó là gì nhưng hắn đoán chắc đó phải là hai thứ.
Và khi Mã Quang lấy ra vũ khí, Thuần Lang có thể khẳng định, Tử Phách Long Nha sẽ là hai cái. Mặc dù đau nhức khôn cùng nhưng Thuần Lang vẫn đang cố gắng. Hắn cố đưa cả hai tay lên, từ từ, từ từ.
Một mạch Thuần Lang đã rút hai ám khí đang cắm trên vai rồi vứt về phía Mã Quang. Điều này làm cho Mã Quang trở nên kinh sợ.
Cưỡng lại cơn đau để tiếp tục tham gia trận chiến. Đó chính là bản năng của một con thú. Tên có một chữ “thuần” nhưng bản tính thì không hề thuần.
Thuần hóa là điều tối kị của loài ác thú. Để cho loài người thuần hóa cũng chính là mất đi bản năng sinh tồn.
Phụ thuộc vào loài người và làm thú nuôi cho loài người.
Nhưng Thuần Lang là người? Và không bao giờ kìm hãm tính thú trong người.
“Ta muốn ngươi… phải chết!”
Thuần Lang hét lên, trên tay vẫn cầm chiếc luân đang quay vòng vòng. Tử thần đến rồi!
Mã Quang đang nằm dưới đất không thể nhúc nhích. Chỉ cần chiếc luân kia đến chặt vào cổ, Mã Quang lập tức vong mạng.
Vút! Vút!
Luân đưa đến cách cổ một thốn thì dừng lại. Bởi vì Thuần Lang nghe rõ được tiếng ám khí đang bay đằng sau. Nhắm thẳng đến gáy của hắn mà bay. Lại một lần nữa lỡ hẹn để đưa Mã Quang về với tử thần?
“Ta…” Thuần Lang túm lấy Mã Quang rồi gằn giọng. “Thừa biết cái kiểu tấn công vào lúc cuối cùng của ngươi rồi!”
Thuần Lang sát khí đằng đằng. Hắn nhấc bổng Mã Quang rồi một mạch ném đối phương về sau.
Phập! Phập!
Vũ khí của Mã Quang cắm vào chính cơ thể của Mã Quang. Cơ thể hắn… làm bia đỡ cho con ác thú.
Sau lưng có hai điểm đang đau nhức khôn cùng khiến cho Mã Quang phải thở dốc. Chân quỳ rồi hai tay chống đất, trên miệng Mã Quang vẫn luôn chảy máu không thôi.
Lúc này Đàm Vân Thắng đã trở lại sân trước, hắn ta ngồi vào chỗ cũ rồi có ý uống vài bát rượu. Tuy thế, gã nhìn lên trên chiến trường. Một kẻ đang đứng sừng sững hiên ngang, kẻ kia phải quỳ dưới đất.
“Ha! Lần nào cũng bị đánh cho tơi tả? Mày còn muốn đánh đến bao giờ đây?”
Dựa vào tình hình thì Mã Quang thua chắc. Nhưng liệu hai tên trưởng lão có cần thiết phải đánh nhau tới chết?
Mã Quang có lí do của Mã Quang. Một lí do vớ vẩn. Chỉ vì đứng ra đảm bảo Man tộc không sinh loạn, hắn bắt buộc phải ngăn chặn Thuần Lang tàn sát Tả ngạn.
Thuần Lang có mục đích của Thuần Lang. Một mục đích vớ vẩn. Đòi vợ là một cái cớ, tiêu diệt một nửa dân số Man tộc mới là mục tiêu.
Ngọc bản? Nực cười thật, vẫn cứ tự cho mình là trung tâm của mọi mâu thuẫn?
Chẳng qua! Chúng cũng chỉ là cánh chim nho nhỏ bay trong vòng xoáy Man tộc mà thôi!
“Nhưng ngươi lại không biết được lúc nào mới là cuối cùng!”
…
Ta… chưa bao giờ tưởng tượng một tên chân yếu tay mềm lại có thể bùng lên sát khí thế này.
Ánh mắt của hắn vô hồn nhưng lại tràn đầy quyết tâm. Hắn cũng muốn giết ta đấy ư? Hay chỉ là ý chí chiến đấu dâng trào của hắn khiến ta cảm tưởng như thế?
Ta sai rồi!
Mã Quang ơi ta sai thật rồi! Ngươi ngoài mưu trí bao trùm thiên hạ cũng lại là phường dũng mãnh vô song.
Chưa bao giờ… nhưng hôm nay ta đã phải sợ ngươi.
Ta sợ rằng ngươi có thể giết chết ta bất cứ lúc nào!
…
Vút! Vút! Vút!
Tất cả Tử Phách Long Nha chỉ có đích ngắm duy nhất. Đó chính là kẻ đang hiên ngang sừng sững ở kia. Hắn đâu thể ngờ, đằng sau sát chước vẫn còn sát chước.
Tử Phách Long Nha phân ảnh ra thành ngàn cái, xuất hiện ngợp khắp không gian. Đâu chỉ một hướng đối mặt với Thuần Lang? Kể cả hai bên trái phải, kể cả đằng sau cũng đều xuất hiện.
Những cây trâm đang treo lơ lửng ở trong không gian, chỉ chờ có một tín hiệu là sẽ vút đi.
“Thì ra, Tử Phách Long Nha chỉ có một cái, những cái còn lại là do Mã Quang dùng chân khí mô phỏng mà thành.” Ngọc Nguyên Đãng thầm nghĩ.
Thuần Lang đã đoán sai ngay từ đầu!
“Đại nhân, mau tránh!” Đinh Cùng quát lên.
Nhưng đã quá muộn, hai chân Thuần Lang bị trói bởi Kì Hồ Dị Ngoặc. Mục tiêu cố định chẳng phải hết sức dễ dàng cho việc phóng ám khí hay sao?
Đây chính là tín hiệu! Mã Quang đưa tay lên miệng niệm ấn.
“Mạn Thiên Hoa Vũ!”
Keng Keng!
Chỉ còn biết giơ Tử Thần luân lên đỡ. Bốn bề đều là ám khí, Thuần Lang chẳng còn chạy đi đâu được. Tử Thần luân che chở được phần nào khuôn mặt và cổ họng. Phần còn lại của hắn thì không có gì để che.
Hay cho cái tên Mạn Thiên Hoa Vũ!
Hoa nở đầy trời! Trâm cài như hoa nhảy múa giữa trời. Mềm mại nhưng vô cùng hung hiểm.
Tử Thần luân bị chân khí làm cho vỡ nát, thân hình Thuần Lang chi chít toàn những lỗ thủng. Không sai, chân khí tan đi, Tử Phách Long Nha tan đi bỏ lại những cái hố sâu hằn lên da thịt.
…
Một mình ta đứng giữa đất trời, tưởng như chẳng còn sức lực. Ngươi đã tung ra một chiêu người khác không thể né tránh.
Cuối cùng… ta đã hiểu vì sao ngươi không giao đấu. Ngươi sợ Mạn Thiên Hoa Vũ sẽ lấy đi mạng người.
Nó cũng sắp lấy mạng ta rồi ư?
Tử Phách Long Nha cũng là cái thứ, xuất hiện phải lấy đi một mạng người!
Loại người như ngươi há chẳng đáng sợ hay sao?
“Tử Thần luân của ta đã bị ngươi phá hủy mất rồi!” Thuần Lang khó nhọc.
“Nhưng ngươi không biết đó là chiếc luân tầm thường ta mới làm ra đấy thôi.”
Câu nói làm cho mọi người vô cùng sửng sốt. Tử Thần luân là một thứ vũ khí tầm thường?
“Làm thế để cho mọi người biết được ta cũng có một vũ khí giống ngươi.” Thuần Lang tiếp tục. “Chứ thực chất…”
“Tử Thần mới là xưng hiệu của ngươi phải không?” Mã Quang định thần.
“Đúng!”
Ta chẳng có vũ khí, nhưng ta được bọn chúng tôn làm tử thần. Bởi vì mỗi khi chúng đến gặp ta…
Gặp phải tử thần là đi vào chỗ chết!
Ấy thế? Ngươi lại dám đùa giỡn với tử thần là ta?
Mã Quang ơi là Mã Quang! Ta là tử thần, liệu ngươi có thoát khỏi ta không?
…
“Liệu ngươi có thoát nổi không?” Thuần Lang gào lên dũng mãnh. Cổ họng của hắn thực sự đã trở nên đau rát khôn tả.
Là sự khô hạn do sát khí tạo ra.
“Thủy Bích Trận!”
Thuần Lang bất chợt sát khí đằng đằng, ánh mắt của hắn đã đủ mười phần hung tợn. Thủy Bích dựng lên bao bọc thân thể Mã Quang, trước lúc bức tường nước trên đầu chuẩn bị ập xuống hắn vẫn còn đủ nhãn lực quan sát. Hắn nhìn thấy rõ có một bóng đen nhảy vào bên trong Thủy Bích cùng hắn.
Hung tợn đủ mười phần, màu mắt cũng biến đổi. Người hóa thành thú!
Thuần Lang ở trong Thủy Bích hai tay bóp chặt cổ họng Mã Quang. Đôi mắt trừng trừng nhìn vào đối thủ.
Hai mắt Thuần Lang biến thành xanh lơ rồi từ từ bốc khói. Lúc này con thú được hiện nguyên hình. Mã Quang bất lực, hắn thấy hình ảnh con sói hiện về. Đúng hơn là cái cái đầu sói trùm lên trên đầu Thuần Lang.
Bốn mắt trừng trừng, màu xanh lơ lan tỏa không gian ở trong thủy bích. Bên ngoài không thể biết được bên trong, bên trong chẳng thể thoát được ra ngoài.
“Đây…” Mã Quang hít thở đã khó nhọc vì bị hai tay Thuần Lang kìm kẹp. “Là Độc Vụ phải không?”
Độc Vụ! Làn khói màu xanh ở trong thủy bích chính là khói độc. Chiêu thức này trước đây đã hạ gục Mã Quang một lần.
“Để xem ngươi chịu được trong bao lâu?” Thuần Lang buông tay mặc kệ Mã Quang phải quỳ gối.
Khí độc không thoát ra ngoài, khí độc chỉ có thể hít vào trong phổi.
Hụ hụ!
Mã Quang thấy mình bắt đầu đau nhức!
“Ta sắp chết!”
Mã Quang nhận thức điều gì đang đến. Tử thần đã ở trước mặt, con đường đi vào cõi chết tràn ngập xanh lơ.
Hắn ta sẽ chết, chắc chắn như thế. Nhưng cái chết lúc này liệu có ý nghĩa gì không?
Hụ! Chân tay bắt đầu cứng đờ, cơ quan trong cơ thể cũng đã trúng độc cả rồi. Khí huyết ứ đọng làm cho thân thể của hắn bất động. Mã Quang ban đầu nghĩ thế! Nghĩ rằng cơ thể của mình đang bị cứ thứ khói độc khốn kiếp kia kìm kẹp. Bị một con sói kìm kẹp?
Hình như… sự áp chế đến từ suy nghĩ mới làm Mã Quang khốn khổ cùng cực.
…
Đứng trên cao rất khó phải không? Huống chi cùng đứng với mình còn có kẻ khác? Áp lực từ việc đứng trên đỉnh cao danh vọng sẽ khiến con người khó thở. Chính là ý này…
Trên cao không thể có hai người cùng đứng! Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Lư Trường và Hùng Vũ nhất định một mất một còn.
Ta và ngươi! Một sống một chết?
Thuần Lang ơi, ta đã từng nghĩ ngươi chỉ dựa vào một thân võ công mà làm nên đại sự.
Ta sai rồi!
Ta cũng đã sai thật rồi! Ngươi ngoài võ công uy chấn thiên hạ thì cũng thuộc hạng thâm sâu khó lường.
Chưa bao giờ… nhưng hôm nay ta nghĩ sẽ chết vì ngươi.
Ta thực sự nghĩ rằng sẽ chết về tay tử thần!
…
“Ta có một câu luôn muốn hỏi ngươi!” Mã Quang thở dốc. “Đàm Vân Thắng, vì sao ngươi lại giết hắn?”
Đây là câu hỏi Mã Quang ấp ủ bấy lâu. Hắn đã từng nghĩ Thuần Lang vì muốn phục tùng mệnh lệnh nên mới hạ sát Đàm Vân Thắng. Nhưng hôm nay, hắn đã công nhận Thuần Lang là kẻ thâm sâu khó lường. Tự nhiên suy nghĩ lại khác!
“Vì nó là đứa chỉ lực kinh nhân! Không sớm giết đi, lẽ nào để nó đứng lên cùng ta và ngươi?”
Thuần Lang lạnh lùng đáp.
“Đàm Vân Thắng chẳng qua sức lực hơn người một chút, cho dù có luyện thành võ công cũng chỉ là kẻ ngô nghê khờ khạo mà thôi!” Mã Quang than thở.
“Ngươi và ta… ai mà không hiểu? Ngô nghê khờ khạo không phải tự nhiên mà có!”
Đối phó với một kẻ là không dễ dàng. Thế nên tốt nhất đừng có cho thêm bất cứ kẻ nào cơ hội chen chân.
Mọi người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nói vọng ra. Nhưng chúng chẳng hiểu, lôi một người chết về để nói chuyện có mục đích gì?
“Ồ?” Đàm Vân Thắng vẫn ngồi rung chân.
…
Ta đang quỳ sát mặt đất! Thứ mà ta ngửi thấy đâu chỉ mùi độc vụ của ngươi?
Ta ngửi thấy mùi đất xộc lên.
Hay cho cái danh hiệu tử thần. Người nào tìm đến, chắc chắn người đó phải chết đúng không?
Ta cũng đang sắp chết!
Lấy vẻ bề ngoài võ biền làm vật che chắn. Ẩn sâu bên trong lại là mưu kế thâm hiểm.
Loại người như ngươi há chẳng càng đáng sợ hơn hay sao?
Lạ thay, lúc này lại có thứ gì trào dâng trong ta. Lý do ngươi cứ một mực giết ta, cuối cùng ta đã hiểu được. Nhưng lý do ấy, ta cũng lấy làm của ta!
Ngươi là tử thần, còn ta chẳng sợ tử thần!
Thuần Lang ơi là Thuần Lang! Ta luôn biết có ngày ý chí ấy sẽ xuất hiện rõ rệt ở trong đầu ta.
Ta muốn đối đầu tử thần!
…
“Ngươi không nên giết chết người bạn thân nhất của ta!” Mã Quang hét lên.
Một luồng da cam xuất hiện ở trong thủy bích.
Sát khí!
Thuần Lang bỗng thấy hoảng sợ. Hắn chưa bao giờ chứng kiến sát khí bạo phát như thế. Mặc dù hôm nay hắn đã công nhận Mã Quang là phường dũng mãnh.
Gầm!
Tiếng gầm của dã thú!
Chân khí bao trùm toàn bộ thân thể Mã Quang. Nó đánh bật toàn bộ thủy bích, đánh bật cả độc vụ.
Tiếng gió rít lên từng hồi không ngớt. Bọn người bên ngoài hoa mắt chóng mặt, chúng chưa thể nhận định chuyện gì xảy ra. Chúng chỉ biết nhắm mắt né tránh, chỉ biết bịt tai câm lặng.
“Nộ Sư Loạn Vũ!”
Tiếng gầm là của mãnh sư, sức công phá cường đại cũng là từ đó! Thật không ngờ Mã Quang còn có chiêu thức bá đạo như vậy.
Mọi người nhìn rõ chân khí da cam bao trùm thân thể, Mã Quang lúc này chẳng khác gì một con sư tử đang lên cơn cuồng nộ.
Hộc!
Mã Quang thở dốc, hắn đã kiệt sức mất rồi! Vừa bị trúng độc, chân khí còn lại gom hết vào chiêu Nộ Sư Loạn Vũ.
Nhưng đối thủ của hắn cũng chẳng khá hơn. Bị sát chiêu bạo phát bất ngờ, toàn bộ thân thể Thuần Lang đều bị nứt toác. Máu đỏ trên người của hắn đang liên tục chảy.
So trí so dũng hai bên đều hòa, nhưng có một thứ Mã Quang không hơn. Thể trạng!
Thuần Lang là một con thú vô cùng khỏe mạnh, cho nên có cạn chân khí thì hắn vẫn còn dùng được cơ bắp. Thuần Lang cố gắng tập tễnh bước đến Mã Quang.
“Chết đi!” Thuần Lang bóp vào cổ họng đối thủ.
Mã Quang đã từng giao đấu với Thuần Lang một lần, hắn đã thua một lần bởi vì thể trạng.
Thế nên lần này cũng đừng mong hắn sẽ giành phần thắng.
…
Mã Quang và Thuần Lang! Đừng mãi chìm vào suy nghĩ của hai người họ!
Sau đây sẽ là suy nghĩ của kẻ thứ ba!
Đàm Vân Thắng đứng dậy tiến về phía trước. Tiến đến đấu trường giả tưởng.
Giết đi!
Giết hắn đi! Và ngươi sẽ không còn bị trở ngại!
Mã Quang chết, chẳng ai có thể đứng ra ngăn cản nhà ngươi tiêu diệt Tả ngạn. Sẽ chẳng còn ai cản ngươi tiến thêm một bước.
Cũng giết hắn đi! Và ngươi không còn đối thủ!
Thuần Lang chết, tất cả kế sách của ngươi sẽ được thực thi. Chẳng ai ngăn cản ngươi một lòng vì Man tộc nữa.
Ngươi và ngươi!
Ta đặt hai ngươi ở thế đối lập chính là muốn được nhìn thấy cảnh này. Ta sẽ phải chọn, mộ trong hai ư? Hay là cả hai?
Hoặc giả sẽ không ai cả!
Kết cục ta mong chờ nhất!
Đàm Vân Thắng bước đi từng bước một! Cái tướng lừng lững của hắn che mờ hết tầm mắt chúng nhân.
Tất cả… chỉ còn mình tao tỏa sáng!
Tao… bùng cháy!
…
Dù đứng dưới trời nhưng vẫn luôn muốn được vươn tới trời!
Luật người có lúc đức trời phải thua!