Trời vừa hửng sáng, những ngọn núi vẫn còn lặng lẽ chìm trong màn sương, trên đỉnh núi nào đó vọng lại tiếng chuông trầm đục. Tiếng chuông cứ chậm rãi vượt qua ngọn núi vang vọng đến nơi xa, tiếng chuông này tiếp nối tiếng chuông kia khiến cho cả dãy núi vốn đang say ngủ trong tĩnh lặng bỗng dưng bừng tỉnh, những chú chim thức dậy sớm không ngừng ríu rít gọi nhau, đến những giọt sương trên lá biếc cũng trở nên sống động hơn.
Lưng chừng núi có một ngôi chùa cổ đứng sừng sững, dáng vẻ uy nghiêm, công trình kiến trúc loang lổ những dấu vết thời gian, nhưng ở các ngóc ngách vẫn tìm thấy được những nét điêu khắc đặc biệt và sức quyến rũ của nó. Tiếng chuông vừa dứt, toàn bộ ngôi chùa đều nhộn nhịp hẳn lên, các tăng nhân mặc áo cà sa giản dị đang rảo bước qua lại, không một ai chạy, cũng không có một chút tiếng ồn nào.
Chẳng mấy chốc các tăng lữ đã ngồi đầy quảng trường trước chính điện, họ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vẻ mặt bình tĩnh trang nghiêm, ánh mắt nhìn thẳng, không liếc ngang liếc dọc. Phương Trượng ngồi ở hàng đầu, mắt hơi khép, miệng lẩm nhẩm kinh văn, toàn bộ quảng trường chỉ có trưởng viện chưởng quản của Giới Luật Viện Tịnh Chính đang đọc to tên các tăng lữ.
Bình luận truyện