Cho dù đang cõng một bé trai trên lưng nhưng cũng không thể khiến thuộc tính mù đường của em gái Tịnh Trần ẩn giấu đi chút nào. Bé tiếp tục không hề kiêng dè mà lạc bước trên đường đời. Chỉ là thế giới dưới vách núi rõ ràng không nguy hiểm như trong rừng rậm, bên ven đường ngoại trừ những hòn đá kỳ quái lởm chởm kia ra thì chỉ có vài bụi cây thấp bé. Đương nhiên những lùm cây thấp bé này vẫn rất cao so với nhóc con của chúng ta.
Khó khăn lắm mới lê bước ra khỏi thung lũng dưới vách núi, trước mắt bỗng nhiên rộng mở, những ngọn núi xa xa ẩn hiện trong rặng mây, mặt nước hồ xanh biếc yên ả không một gợn sóng giống như một khối ngọc bích đẹp đẽ nhất được khảm ở giữa dãy núi và thung lũng. Thỉnh thoảng có một số chú chim không biết tên bay lên bay xuống, rót thêm sức sống mạnh mẽ cho thế giới tĩnh mịch tốt lành này.
Nếu như đây là truyện tu chân thì nhất định sẽ có một con yêu thú cực lớn cấp BOSS sống trong hồ. Nếu như đây là truyện võ hiệp thì chắc chắn sẽ có một kỳ nhân sống bên hồ. Nếu như đây là truyện võng du thì chắc chắn trên bờ hồ sẽ có một NPC cấp cao ẩn nấp. Nếu như đây là truyện huyền huyễn thì xung quanh chắc hẳn sẽ có một cái hang rồng, bên trong hang rồng chất đầy tiền vàng, một con rồng to lớn đang nằm trên đống tiền vàng. Và nếu như…
Đáng tiếc đây là truyện hiện đại, cho nên ở bên hồ sâu trong núi này ngoài loài chim không biết tên ra thì không còn gì nữa cả!
Tiểu Tịnh Trần sững sờ đứng bên cạnh hồ nước, trợn tròn mắt, ở đây không có đường thì bé phải tiếp tục đi thế nào đây?
Kẻ mù đường mà đi đường thì chỉ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, trước sau trái phải mà thôi. Nhưng một khi đã vào trong nước rồi thì bé không những không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, trước sau phải trái, mà còn không phân biệt được cả trên dưới nữa. Để một đứa ngốc mù phương hướng tay không bơi qua “hồ Đại Minh” đúng là muốn nghịch thiên mà.
Bàn tay Tiểu Tịnh Trần thả lỏng, An Kỳ mềm oặt ngã xuống đất. Cậu bé bởi vì sốt cao mà choáng váng, mơ màng mở mắt nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, ngây người đúng mười giây mới phản ứng lại được, có nước á a a a~~~~~~
An Kỳ vùng vẫy bổ nhào đến bên hồ. Bàn tay nhỏ bé múc một vốc nước vỗ lên mặt, cái đầu nóng rực lập tức tỉnh táo trong không phẩy mấy giây, sau đó lại càng thêm choáng váng. Cậu loạng choạng ngã về sau, đáng thương nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần~!”
Không có đường đi = không gặp được cha = không có cơm ăn = sẽ chết đói~~~
Trong đầu Tiểu Tịnh Trần đều là trạng thái lướt đi lướt lại những đẳng thức trên. Bé bị An Kỳ yếu ớt gọi một tiếng liền chầm chậm quay đầu, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng tràn đầy khí đen oán niệm của nhóc tham ăn bị ép biến thành quỷ chết đói, u ám nhìn chằm chằm An Kỳ. Đáng tiếc là đầu óc đã bị sốt thành hồ đặc nên An Kỳ hoàn toàn không cảm nhận được trận gió lạnh đang càn quét kia, chỉ mở đôi mắt ngập nước mông lung nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần không hề chớp mắt: “Khó chịu quá~!”
Tiểu Tịnh Trần quệt miệng đi đến trước mặt cậu ta, dùng một tay kéo cậu đến ngồi dựa vào một hòn đá to cách hồ nước không xa. An Kỳ giãy giụa tìm một tư thế miễn cưỡng coi như thoải mái rồi nói: “Có khăn mặt hay vải bông gì đó không, nhúng ướt xong rồi vắt khô, sau đó đắp lên trán của mình!”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, chậm rãi kéo khóa áo thể thao. Lúc bọn chúng ra ngoài là sáng sớm, nắng cuối thu đầu tháng mười vẫn còn rất gay gắt, nhưng sáng sớm trong rừng núi vẫn hơi lạnh, vì vậy Tiểu Tịnh Trần mặc hai bộ quần áo. Bé cởi bỏ chiếc áo khoác, bên trong là một chiếc áo phông bằng vải cotton. Tiểu Tịnh Trần không ngần ngại cởi áo phông ra, cứ cởi trần như vậy đứng trước mặt An Kỳ, từ từ xé vạt áo phông.
Lăn từ trên vách núi xuống nên trên cơ thể Tiểu Tịnh Trần có không ít vết thương do bị đá nhọn rạch trúng, có to có nhỏ, có dài có ngắn đầy đủ. Những giọt máu đỏ thẫm dính chặt trên miệng vết thương, sau khi khô đi liền hình thành những vảy máu phân bố trên làn da trắng trẻo non mịn trơn bóng lại mềm mại, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
An Kỳ kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Những vết thương này người cũng ngã xuống núi như cậu đương nhiên cũng có, khắp người trên dưới đều cảm thấy đau rát, nhưng bởi vì cậu ta đang sốt, đầu óc lại choáng váng, vậy nên cảm giác cũng bớt nhạy bén đi nhiều, vì thế mà không cảm thấy quá đau. Cậu nhìn Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn giống như một người không có chuyện gì còn tưởng rằng bé không bị thương, không ngờ rằng… Áo của người anh em này rốt cuộc được làm từ chất liệu gì vậy, rõ ràng trên người chồng chất bao nhiêu vết thương như vậy mà chiếc áo thể thao lại chẳng hề rách chút nào.
Tầm mắt An Kỳ lướt qua miệng vết thương nhỏ đã đóng vảy trên người Tiểu Tịnh Trần, không tự chủ rơi trên hai hạt đậu đỏ mềm mềm trước ngực bé. Thân thể của đứa trẻ sáu, bảy tuổi hoàn toàn chưa dậy thì nên bé gái trông gần như chẳng khác gì bé trai. Rõ ràng biết là “cùng giới tính”, nhưng An Kỳ vẫn cảm thấy xấu hổ. Xấu hổ lại thêm sốt cao khiến mặt cậu nhóc đỏ bừng gần như có thể nhỏ máu. Ánh mắt cậu rũ xuống có chút mập mờ, môi nhỏ đang mím chặt không tự chủ mà hơi nhếch lên... Bệnh thành như vậy rồi mà vẫn có tâm trạng YY, bạn học An Kỳ à, bạn thật sự là đủ rồi đấy.
Tiểu Tịnh Trần vụng về xé vạt áo, gấp lại rồi đi đến bên hồ nhúng ướt, vắt khô, sau đó quay lại đặt miếng vải lạnh băng lên trán An Kỳ. Sự mát lạnh nhanh chóng thấm vào làn da khiến An Kỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu nhóc ngơ ngác nhìn Tiểu Tịnh Trần, vô thức lúng túng nói: “Cảm ơn cậu, Tịnh Trần~!”
Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm trước mặt cậu ta, bàn tay nhỏ bé đặt lên trên đầu gối, đôi mắt to đen láy xoắn xuýt nhìn lên trán cậu, phồng má nói: “Cảm ơn mình thì mời mình ăn cơm đi, bây giờ cậu đã nợ mình bốn trăm bữa cơm ăn tới no rồi nhé.”
An Kỳ: “…” Trong một thoáng tất cả sự cảm động, cảm kích, biết ơn, cảm thán, say mê, hạnh phúc, an ủi đều biến thành những ác ma nhỏ đang giơ đinh ba nhe răng cười gian, cười chế giễu… Mẹ nó, vừa rồi sao cậu lại có thể cảm thấy quỷ tham ăn trước mặt này thuần khiết, tốt bụng, trong sáng, đẹp đẽ, dịu dàng như tiên tử được nhỉ?
Mắt mù rồi~!
An Kỳ giật khóe miệng, yếu ớt nói: “Được, không vấn đề gì, nhưng mà sau khi miếng vải trên trán mình nóng lên thì cậu nhớ phải đổi miếng lạnh khác cho mình nhé.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đối với bé mà nói thì chỉ cần có ăn là được rồi. Thế là bé mặc lại áo khoác, đem phần còn lại của chiếc áo phông gấp vào rồi đem nhúng vào trong hồ, vắt khô sau đó quay về trông coi bên người An Kỳ, thỉnh thoảng lại sờ lên “khăn mặt” ở trên trán của cậu ta, cảm thấy nóng lên rồi liền thay khăn lạnh. Sau đó đem miếng khăn nóng nhúng vào trong nước hồ giặt sạch, sau khi vắt khô thì gấp lại rồi quay trở về bên cạnh cậu ta để trông coi.
Trên người Tiểu Tịnh Trần luôn có một mùi đàn hương nhàn nhạt, quần áo mặc lâu đương nhiên cũng nhiễm mùi này. An Kỳ ngửi thấy một mùi thơm không biết từ đâu tỏa ra, nhưng mùi hương lại quá nhạt gần như không ngửi thấy được, cảm giác trong lòng không hiểu vì sao lại trở nên bình thản lạ kỳ, tâm trạng dần dần thả lỏng, cơ thể nặng nề chìm vào giấc ngủ. Tay của Tiểu Tịnh Trần cầm miếng khăn ướt, ôm đầu gối ngồi bên cạnh cậu.
Bắt đầu từ khi Tiểu Tịnh Trần biết đi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ chính xác. Bất kể là ở trên núi hay là dưới núi, bé đều thuộc kiểu con heo nhỏ đặt mình xuống liền ngủ. Nhưng mà hiện tại phải thường xuyên chú ý đến tình trạng của An Kỳ, bé rõ ràng buồn ngủ muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể nhìn bầu trời mà ngây người. Ánh trăng sáng rực rỡ mà lạnh nhạt. Mặt trăng tròn như một cái đĩa bạc như có sinh mệnh đang chậm rãi tiến gần về phía bé, càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng. Ánh mắt mơ hồ từ từ cụp xuống, đầu đột nhiên gục xuống, Tiểu Tịnh Trần lập tức giật mình tỉnh giấc, đưa tay sờ lên “khăn mặt” trên trán An Kỳ vừa ngáp vừa thay khăn cho cậu.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Tiểu Tịnh Trần thật sự buồn ngủ không chịu được nữa, kiên trì không nổi nữa. Khi đang làm ướt “khăn mặt” thêm một lần nữa, đúng lúc bé con không cẩn thận một cái, cái đầu đã chìm vào trong nước. “Ào” một tiếng, nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng bao vây lấy bé, điều này khiến Tiểu Tịnh Trần giật mình mở to hai mắt. Hồ nước ngấm vào miệng vết thương khiến bé cảm thấy đau nhói bỏng rát, tay chân bé luống cuống giãy dụa ngoi lên, nước sâu nhưng chỉ đến đầu gối bé.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nhìn An Kỳ vẫn đang ngủ mê mệt đến trời đất điên đảo, lại nhìn lại bộ dạng toàn thân ướt đẫm nhỏ nước của bản thân thì tủi thân mếu máo. Bé ném “khăn mặt” lên bờ, cởi bỏ áo thể thao và quần nhỏ, sau đó để trần truồng như vậy nhảy vào trong nước?
Các sư điệt, sư huynh của Tiểu Tịnh Trần đương nhiên không thiếu người biết bơi. Cuộc sống trên núi đơn giản yên bình, là đứa trẻ duy nhất trong ngôi chùa này, những trò mà Tiểu Tịnh Trần có thể chơi thực sự không nhiều, vì thế mà bơi lội lại trở thành một trò chơi phổ biến đòi hỏi kỹ thuật cao của tất cả mọi người.
Kỹ năng bơi của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, đương nhiên là trong tình huống không tính đến bé không phân biệt được phương hướng rõ ràng. Vừa vào trong nước, bé liền bơi qua bơi lại dễ dàng như một con cá. Nước hồ trong lành mát lạnh bao vây lấy toàn thân khiến bé hoàn toàn quên hết tất cả sự đau khổ khi không được ngủ, không có cơm ăn, vết thương gặp nước.
An Kỳ không biết bản thân đã hôn mê được bao lâu, khi mở mắt lại lần nữa thì trời vẫn còn tối, sao trời vẫn đang tỏa sáng, ánh trăng vẫn rực rỡ trên bầu trời xa xăm. Cậu nhóc theo bản năng tìm kiếm Tiểu Tịnh Trần, nhưng bên cạnh lại chỉ có tảng đá lạnh lẽo. Cậu không khỏi cảm thấy trong lồng ngực có chút trống vắng. Đột nhiên một loạt tiếng nước rất nhỏ thu hút sự chú ý của cậu. Cậu đành phải vịn vào tảng đá đứng lên, “khăn mặt” trên trán rơi xuống mà cậu cũng không chú ý tới, chỉ chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Nước hồ yên ả xuất hiện những gợn sóng lăn tăn nhấp nhô, sau đó một bóng hình quen thuộc nhưng lại xa lạ chầm chậm ngoi lên từ trong hồ nước. Giờ phút này, An Kỳ tưởng rằng mình đã nhìn thấy tinh linh dưới đáy hồ!!!
Được rồi, chúng ta cùng phân tích một chút. Đối với đàn ông con trai mà nói, mắt thẩm mỹ ở các độ tuổi khác nhau sẽ không giống nhau. Ví dụ như đàn ông trưởng thành thường thích những thứ đẹp đẽ, gợi cảm. Những thiếu niên đang ở độ tuổi như hoa thì thích hoa khôi của lớp hoặc của trường. Mà trong con mắt của cậu bé An Kỳ còn lâu mới qua tuổi dậy thì thì những em gái đáng yêu ngốc nghếch mới là vương đạo~~!
Đứa trẻ Tiểu Tịnh Trần này ngoại trừ tóc quá ngắn ra thì căn bản tất cả đều phù hợp với những ảo tưởng về em gái đáng yêu trong mộng của cậu ta.
Mái tóc ngắn đen nhánh vì bị ướt nước mà dính lên cái trán nhẵn bóng, đôi mắt to long lanh lấp lánh còn sáng hơn cả ánh trăng. Bé bước ra từ trong làn nước, làn da tuyết trắng non mịn tuyệt đẹp như ngọc, mềm mềm mũm mĩm như cục thịt nhỏ.
Theo bước chân bé đạp nước đi lên bờ, tầm mắt của An Kỳ cũng dần di chuyển xuống...
??
An Kỳ lập tức hóa đá, đôi mắt kinh ngạc trừng đến mức lớn nhất, miệng cũng mở ra thành hình chữ “O“. Cậu cứng đờ đứng bên hồ như một bức tượng, mãi cho đến khi Tiểu Tịnh Trần mặc xong quần áo đã được gió tự nhiên hong khô đi đến bên cạnh cậu thì cậu nhóc mới chuyển động cái cổ rỉ sắt “cạch… cạch…”, giọng nói khô cứng như một người máy cũ kỹ: “Cậu... là... con... gái...????????”
Tiểu Tịnh Trần trừng mắt, phồng mồm trợn má, bĩu môi tức giận nói: “Cậu mới là con gái, cả nhà cậu là con gái, cả hộ khẩu nhà cậu đều là con gái.”
An Kỳ: “?” Cho nên hiện tại rốt cuộc là cái tình huống gì??
Là do thế giới này quá điên cuồng, hay do đầu cậu bị phát sốt đến hỏng luôn rồi. Vì sao cậu lại nhìn thấy người anh em ngốc nghếch ngây ngô trước mặt này... lại không có chim nhỏ????
Bạn học An Kỳ, tiết tháo của cậu đâu? Nó vỡ vụn đã đủ rồi, cậu có thể đừng liều mạng dùng hai chân nghiền thêm được không!!!