Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 120: Vì bạn bè mà đâm bạn hai đao



Buổi trưa, lúc tan học, Tiểu Tịnh Trần đang thu dọn đồ đạc, thì Vệ Thủ nắm chặt cặp sách của mình chậm chạp không chịu đi, Thang Miêu Miêu cũng đeo cặp sách đứng đợi bên cạnh. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng, Thang Miêu Miêu trợn mắt: “Ba cậu chắc sẽ đến đón cậu nhỉ, chúng tớ giúp cậu giải thích với ba cậu, đảm bảo ba cậu sẽ không trách mắng cậu đâu.”

Vệ Thủ cũng gật đầu theo. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, khó hiểu nói: “Tại sao ba lại trách mắng mình?”

Thang Miêu Miêu trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Cậu còn dám hỏi, cậu đánh Tiền Đa Đa thành như thế, ba cậu không mắng cậu ấy mới có quỷ đấy.”

“Ba không mắng mình thì có quan hệ gì với chuyện có quỷ?” Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không hiểu. Đối với một đứa trẻ tin tưởng Phật Tổ sâu nặng mà nói thì chắc chắn ma quỷ có tồn tại, hơn nữa, bé có thể nói ra rất rõ ràng toàn bộ quá trình sinh ra và đầu thai của ma quỷ, còn tỉ mỉ hơn so với trong tiểu thuyết, truyền hình.

Thang Miêu Miêu trợn mắt, quai hàm bạnh ra, điều này khiến hai gò má khô nứt của cô bé phồng lên: “Bớt nói nhảm, nhanh lên, đi.”

“Ừ.” Quả nhiên Tiểu Tịnh Trần cũng không nhiều lời vô ích nữa, thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách lên, đi ra khỏi lớp học cùng với Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ, Tống Siêu lắc lư đi theo sau lưng cách xa một đoạn, gật gù như chưa tỉnh ngủ.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, quả nhiên đã nhìn thấy xe của cha ngốc, hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngay lập tức lon ton chạy đến, Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ cũng vội vàng đuổi theo. Tiểu Tịnh Trần mở cửa xe, cười với Bạch Hi Cảnh đang ngồi ở vị trí ghế lái, sau đó tự mình leo lên xe.

Thang Miêu Miêu bám lên cửa xe ô tô, hô to để che giấu sự khẩn trương của bản thân: “Chú ơi, điều cháu nói chính là sự thật, là Tiền Đa Đa bắt nạt Tịnh Trần trước nên Tịnh Trần mới ra tay đánh cậu ta, chú đừng nổi giận nhé, thật sự không phải lỗi của Tịnh Trần đâu.”

Khuỷu tay Bạch Hi Cảnh gác lên cửa kính xe, hơi nghiêng đầu nhìn cô bé, cười: “Cháu yên tâm, chú chưa bao giờ trách mắng Tịnh Trần vì bạn ấy đánh người cả.”

Thang Miêu Miêu lập tức sửng sốt, cái gì gọi là “chú chưa bao giờ trách mắng Tịnh Trần vì bạn ấy đánh người”? Trong nháy mắt, bạn Thang Miêu Miêu cảm giác được đủ loại hâm mộ và ghen tị, vì sao cô bé lại không có một người ba sáng suốt như thế chứ hu hu hu ~~!

Tiểu Tịnh Trần tự mình thắt dây an toàn, bàn tay nhỏ vẫy chào Vệ Thủ và Thang Miêu Miêu. Thang Miêu Miêu lui lại một bước đề phòng bị xe ô tô khởi động làm ngã, cô bé cũng vẫy tay chào Tiểu Tịnh Trần. Sau khi cảm giác hâm mộ ghen tị qua đi, cô bé cảm thấy quả nhiên là người ngốc có phúc của người ngốc ~!

Tính cách Thang Miêu Miêu rất cởi mở, hơn nữa đối với bạn bè rất có nghĩa khí, vì thế mà từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô bé không lúc nào thiếu bạn chơi cùng. Nhưng mà vẫn luôn có một khoảng cách giữa bạn cùng chơi và thân, Thang Miêu Miêu còn nhỏ nên không hiểu khoảng cách đó là gì. Nhưng kể từ sau khi thấy Bạch Tịnh Trần vì Vệ Thủ mà đánh Tiền Đa Đa một trận, cô bé cảm thấy rằng loại người có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống chính là người bạn mà mình muốn kết thân, là bạn bè chân chính.

Không giống những cô bé khác tiếp cận Tiểu Tịnh Trần vì coi bé là một “bé trai” đẹp trai đáng yêu mà “trêu ghẹo”, Thang Miêu Miêu yêu thương chăm sóc Tiểu Tịnh Trần ngây thơ, ngốc nghếch, vô thức giả đáng yêu như một đứa em trai, cho nên mới nhiều lần mở miệng nói giúp, cũng bởi vì lo lắng Bạch Hi Cảnh sẽ trách mắng Tiểu Tịnh Trần. Thực ra bất kể có nói chuyện với Bạch Hi Cảnh trong điện thoại hay là trực tiếp gặp mặt thì trong lòng cô bé vẫn luôn lo lắng, khí thế của cha ngốc quá mạnh mẽ rồi.

Sau khi xác định Bạch Hi Cảnh sẽ không trách mắng Tiểu Tịnh Trần vì đã ra tay đánh người, Thang Miêu Miêu liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, liền huých vào người Vệ Thủ: “Này, nhà cậu ở đâu, nếu cùng đường thì chúng mình có thể đi cùng một đoạn.”

Từ đầu đến cuối, Vệ Thủ đều cúi đầu, ngón tay chỉ về một hướng. Thang Miêu Miêu thấy vậy lập tức cười to: “Vừa đúng cùng đường, đi thôi!”

Vệ Thủ im lặng theo sau Thang Miêu Miêu. Trên đường đi, Thang Miêu Miêu nói liến thoắng không ngừng, thế nhưng lại không nghe thấy một lời đáp lại nào, cô bé không nhịn được nổi đóa: “Này, cậu là người chết sao, chị đây nói chuyện với cậu lâu như vậy, cậu có thể có chút phản ứng được không?”

Bước chân Vệ Thủ đột nhiên dừng lại, cúi đầu đứng ở đó như một bức tượng đá, dọa Thang Miêu Miêu sợ đến mức nhảy dựng lên, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào người cậu: “Mình chỉ nói như vậy thôi, cậu không cần phải giả thành người chết thật đâu!”

Vệ Thủ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt bị che phủ dưới làn tóc rối lóe lên tia sáng ảm đạm, thật lâu sau đó cậu mới lúng túng nói: “Xe của ba Bạch Tịnh Trần rất đắt nhỉ?”

Thang Miêu Miêu hồi tưởng lại rồi gật đầu: “Có lẽ, mình cũng không biết nhiều về xe, chẳng qua Bạch Tịnh Trần lại có thể dùng iPhone thì chắc chắn xe của ba cậu ấy cũng không rẻ, cậu hỏi cái này để làm gì?”

Ngón tay bất an vần vò vạt áo, Vệ Thủ trầm mặc đứng ở đó, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại tử khí sắp toi đến nơi. Thang Miêu Miêu dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu ta, nhìn động tác nhỏ vô thức của cậu liền nhớ lại câu hỏi mà cậu hỏi hồi nãy. Thang Miêu Miêu bỗng nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “Chắc không phải cậu thấy nhà Bạch Tịnh Trần giàu có nên cảm thấy tự ti đấy chứ~!”

Vệ Thủ khẽ run lên, chẳng nói gì, điều này cũng coi như ngầm thừa nhận.

Thang Miêu Miêu không nói lên lời mà trợn trắng mắt, sau đó kéo tay áo Vệ Thủ tiến lên phía trước: “Mình nói thật, cậu phải thề là không tức giận.”

Vệ Thủ im lặng gật đầu, Thang Miêu Miêu liền tiếp tục nói: “Cậu nghĩ lại xem, trong lớp có mấy người có gia cảnh kém hơn cậu?”

Cả người Vệ Thủ cứng đờ, đầu càng cúi xuống thấp hơn. Thang Miêu Miêu ngoan cố kéo cậu đi nhanh về phía trước: “Gia cảnh nghèo thì sao, ba mình thường nói vỏ quýt giày có móng tay nhọn, bất kể là gia cảnh giàu có thế nào đi nữa thì trên thế giới này chắc chắn sẽ có người giàu hơn. Người nghèo cũng thế, bất kể là nhà nghèo thế nào đi nữa thì trên thế giới này vẫn có những người nghèo hơn. Nếu như Bạch Tịnh Trần ghét bỏ cậu vì nhà cậu nghèo thì cậu cần gì một người bạn như vậy? Nếu bản thân cậu ấy không để ý nhưng cậu lại vì tự ti mà làm tổn thương đến một người thật lòng coi cậu là bạn, vậy thì cậu không cảm thấy cậu rất tàn nhẫn, vô tình, vô cớ gây sự sao!”

Tuy rằng từ đầu đến cuối Vệ Thủ đều im lặng không nói tiếng nào, nhưng cậu đều nghe rất chăm chú những lời của Thang Miêu Miêu nói. Cậu nhóc vẫn luôn nhớ đến cái ngày đầu tiên đi học kia, Bạch Tịnh Trần xa lạ tươi cười với cậu, còn cả lúc ở trong nhà vệ sinh, Bạch Tịnh Trần không chỉ đánh Tiền Đa Đa mà còn giúp cậu tự báo thù. Nếu chỉ vì gia cảnh của cậu mà ghét bỏ cậu thì chắc chắn Bạch Tịnh Trần đã không bảo vệ cậu như vậy.

Vệ Thủ cảm thấy bản thân đã tự chui vào ngõ cụt, nhưng hiện tại cậu nhóc cũng đã hiểu ra, cậu mỉm cười nhạt đến mức gần như không nhìn thấy một cách hiếm có, đến cả bước chân dường như cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Trên xe ô tô, Tiểu Tịnh Trần kể lại quá trình sự việc xảy ra trong nhà vệ sinh bằng giọng nói non nớt. Sau khi kể xong, khuôn mặt Bạch Hi Cảnh tái mét nói: “Con chạy vào nhà vệ sinh nam?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, vô tội nhìn Bạch Hi Cảnh. Khuôn mặt của Bạch Hi Cảnh chuyển dần từ màu xanh sang màu đen: “Con là con gái mà lại chạy vào nhà vệ sinh nam?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu sau đó cảm thấy không đúng lắm, lại lắc đầu nói: “Con vào phòng vệ sinh nam, nhưng con không phải là con gái, con là con trai.”

Bạch Hi Cảnh: “…” Anh thật sự rất muốn lôi sư phụ ra đánh một trận, người đã dạy dỗ con gái bảo bối của anh thành cái bộ dạng gì rồi?

“Ba ơi, buổi chiều ba có rảnh đi gặp cô giáo hay không?” Câu hỏi này… thật sự rất có trình độ!

Thái độ của Bạch Hi Cảnh ngay lập tức chuyển thành âm u nhiều mây, trong lòng con gái cưng vẫn còn rất coi trọng anh, nên nói thẳng một câu “Buổi chiều ba có rảnh đi gặp giáo viên không”, chủ yếu và thứ yếu được phân rõ ràng như vậy, Bạch Hi Cảnh dứt khoát ném vấn đề thảo luận giới tính hố cha này ra sau đầu, nói: “Tất nhiên là rảnh, không những có thời gian đi gặp giáo viên của con mà còn có thời gian đi gặp Tiền Đa Đa kia và người ba lắm tiền của nó nữa.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần thẳng thắn đáp lại một tiếng, hoàn toàn không cảm thấy giọng điệu của cha ngốc có gì đó không đúng.

Quả nhiên, không ngoài dự tính của cô Nguyễn, buổi chiều lúc đi học, ba của Tiền Đa Đa đích thân đưa con trai đến lớp. Trên mặt Tiền Đa Đa được băng lại bằng một lớp băng gạc, bên cạnh lớp băng gạc lộ ra phần da thịt đã biến thành màu xanh tím, xem ra vết bầm thật sự rất nghiêm trọng.

Ba của Tiền Đa Đa là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, bụng bia đã hơi nhô lên, gã ta vừa nhìn thấy cô giáo liền quang quác phóng đại về thương tích của Tiền Đa Đa, tỏ vẻ muốn truy cứu chuyện này đến cùng: “… Tôi quyên góp nhiều tiền như thế, vừa xanh hóa trường, vừa xây dựng giảng đường mới chính là muốn cho con trai tôi có thể học hành vui vẻ, kết quả mấy người lại để cho nó bị một học trò khác đánh thành bộ dạng như vậy, rốt cuộc giáo viên các người làm cái gì để ăn hả? Tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, sau này còn không phải sẽ để lại cho con trai tôi sao? Tôi không cần nó học hành giỏi giang, chỉ cần nó biết tiêu tiền là được rồi. Tiêu tiền vì cái gì, đương nhiên là để có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với những học sinh khác rồi. Các người cho nó học cùng một lớp với đứa ngốc, quỷ nghèo tôi đã nhịn, thế nhưng các người còn để nó bị thương. Tôi nói cho cô biết, cô mau giao thằng nhóc khốn kiếp dám ra tay đánh con trai tôi ra đây, bằng không thì trường các người đừng nghĩ sẽ yên ổn, giáo viên như cô cũng có thể trực tiếp về nhà ăn chính mình đi.”

Bắt đầu từ lúc ba của Tiền Đa Đa xuất hiện, cô Nguyễn còn chưa tìm được cơ hội mở miệng thì đã bị một trận mắng của cha Tiền Đa Đa đổ ập xuống đầu. Cô Nguyễn uất nghẹn đến mức gần như hộc máu, nhưng thấy khuôn mặt sưng vù như bột nở của Tiền Đa Đa, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ đáng yêu hồn nhiên của Tiểu Tịnh Trần, cô Nguyễn đành nhịn xuống. Nếu không để cho phụ huynh trút hết cơn thịnh nộ và oán hận từ tận đáy lòng thì ba của Tiền Đa Đa sẽ chuyển ống pháo về phía Bạch Tịnh Trần và ba của bé mất. Ba của Bạch Tịnh Trần vừa nhìn đã biết là người không dễ trêu trọc, đến lúc đối chọi gay gắt chỉ sợ rằng mọi việc sẽ náo loạn tới mức không thể cứu vãn được nữa.

Cô Nguyễn nuốt cơn giận này xuống, ba của Tiền Đa Đa chửi mắng đến mức nước bọt văng tứ tung. Không dễ dàng mới đến lúc nghỉ giữa giờ, Tiền Đa Đa ngay lập tức chạy vọt đến cửa lớp học, hưng phấn hét to: “Bạch Tịnh Trần, đồ khốn kiếp nhà mày, mày mau ra đây cho tao, hôm nay tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt.”

Khuôn mặt cô Nguyễn lập tức tái mét, ba của Tiền Đa Đa vẫn một bộ dạng người có tiền và “con trai tôi thật là khí phách”.

Tiểu Tịnh Trần đang ngồi tại chỗ đối diện quyển vở bài tập bị gạch đỏ chằng chịt ngây người, nghe thấy tiếng hét của Tiền Đa Đa, bé ngơ ngác ngẩng đầu, ngây ngốc như thế một hai giây. Tiền Đa Đa nghĩ rằng bé đang sợ sệt liền cảm thấy càng đắc ý, đến ánh mắt nhìn về phía Vệ Thủ cũng tràn đầy cảm giác muốn trả thù ác liệt.

Tiểu Tịnh Trần lấy điện thoại từ trong cặp sách ra rồi đứng lên, vừa đi ra ngoài cửa lớp học vừa gọi điện thoại. Chờ đến khi đi tới trước mặt cô Nguyễn và ba của Tiền Đa Đa, điện thoại vừa đúng lúc được kết nối. Thế là hai lớn một nhỏ trợn tròn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần đang bình tĩnh giải thích qua điện thoại: “Ba ơi, ba của Tiền Đa Đa đến rồi… Dạ, con biết rồi… Dạ… Dạ… Con biết rồi ạ.”

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn người ba vừa to vừa cao của Tiền Đa Đa, kiễng mũi chân đưa điện thoại cho gã ta rồi nói: “Ba cháu có chuyện muốn nói với chú.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv