Giáo viên của Sở giáo vụ giúp bê sách vở mới đến, sau khi cô Nguyễn kiểm kê xong liền bắt đầu phân phát từng quyển một.
Môn chính của lớp một chỉ có Ngữ văn và Toán học. Sách giáo khoa mới được in năm 2016, trên mặt bìa vẽ hai bạn nhỏ đang đeo cặp sách đến trường, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả hoa dại ven đường. Tiểu Tịnh Trần tò mò lật quyển sách giáo khoa lên, bên trong sách giáo khoa toán đều là các chữ số Ả rập kèm theo những hình vẽ đơn giản dễ hiểu. Tiểu Tịnh Trần không nhận biết được những chữ số nước ngoài, đối với bé mà nói thì những bản in bằng chữ tiếng Trung giản thể cơ bản cũng ngang với thiên thư. Bé cảm thấy rất yêu thích quyển sách giáo khoa này vì nhìn những nội dung trong đó có giống với kinh thư mà thôi.
Trong Phật môn, Kinh thư là một thứ tồn tại rất linh thiêng, là vật dẫn chủ yếu của Phật pháp, đại diện cho trí tuệ của Phật gia.
Chỉ khi chép kinh thư, Tiểu Tịnh Trần mới có cơ hội lật chúng ra. Bây giờ bé cũng có quyển kinh thư của riêng mình, hơn nữa lại không chỉ có một quyển, làm sao mà bé lại không vui cho được. Đương nhiên, bây giờ bé vẫn chưa hiểu ngoài những hình vẽ khác nhau ra thì sách giáo khoa và Kinh thư còn có điểm gì khác nữa.
Kinh thư của chùa Bồ Đề hầu hết đều là bản cổ xưa độc nhất vô nhị, dùng sợi bông đóng lại, mà sách giáo khoa nhà trường phát cho lại dùng nhựa cao su và ghim dính vào nhau, kết quả là Tiểu Tịnh Trần dùng lực mở sách kéo đến tận mép giấy theo thói quen, muốn xem ở chỗ khe hở giữa những trang giấy có chữ mà người xưa viết hay không, kết quả...
Roẹt—
Tiếng giấy bị xé rách vang lên lanh lảnh dọa Vệ Thủ nhảy dựng lên. Có lẽ vì nguyên nhân từ giáo dục gia đình nên Vệ Thủ rất coi trọng sách giáo khoa của mình. Khi vừa được phát sách vở, cậu liền cẩn thận từng li từng tí cất vào trong chiếc cặp sách có hơi cũ nát, chỉ lo ánh mặt trời sẽ lưu lại vết gì đó trên quyển sách còn mới tinh. Cho nên, khi cậu nhìn thấy quyển sách vừa đến tay Tiểu Tịnh Trần đã bị xé rách, sắc mặt cậu lập tức đen lại.
“Cậu… Sao cậu lại xé sách? Ba mình nói, sách vở là cội nguồn của tri thức, không được làm hỏng.” Tính cách của Vệ Thủ thực ra hơi tự ti, nhưng lúc này đây cậu lại khí phách hiếm thấy, đôi mắt sau mái tóc dài toả ra ánh hào quang khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, ngơ ngác quay đầu ngây ngô đáp, “Mình không xé sách, là nó tự rách ra.”
Vệ Thủ không tin, cậu bé cảm thấy mình bị lừa. Người bạn ngồi cùng bàn đáng yêu, yếu ớt như vậy mà lại là một kẻ phá hoại. Trong mắt của Vệ Thủ, xé sách là một thói xấu không thể tha thứ, còn hơn cả đạp ghế hại người khác ngã, “Nếu cậu không xé thì làm sao nó rách được?”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, phản bác lại. “Mình thật sự không có xé.”
Lúc này cô giáo Nguyễn phát sách giáo khoa vừa đúng lúc đi qua bên cạnh hai bé, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mỗi tay Tiểu Tịnh Trần là một nửa cuốn sách giáo khoa toán, bạn nhỏ cười xán lạn hơn cả hoa dại bên đường ở trên mặt bìa lung lay sắp rơi nhìn thật là châm chọc. Bước chân cô Nguyễn hơi dừng lại, mặt tái mét: “Bạch Tịnh Trần, em đang làm gì vậy? Sách giáo khoa còn mới tinh thế kia, sao em lại xé ra?”
Bạch Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn cô giáo đầy vô tội, ánh mắt trong veo thấy đáy, giọng nói đanh thép, “Em không xé, là nó tự rách ra mà.”
Cô Nguyễn hít một hơi nén vào trong phổi, thiếu chút nữa thì thổ huyết. Sách giáo khoa “mỏng manh” như thế này, không phải bé nên nói một tiếng “xin lỗi” sao?
Sách giáo khoa được phát ra ngày càng nhiều, các phụ huynh ở ngoài cửa chưa rời đi liên tục tiến vào giúp các bảo bối nhà mình sắp xếp sách mới. Bạch Hi Cảnh đương nhiên không rớt lại phía sau, chỉ là Tiểu Tịnh Trần ngồi ở giữa, hai bên trái phải đều có bạn ngồi cùng bàn, vậy nên Bạch Hi Cảnh đành phải đứng ở trước bàn của bé. Mặc dù anh đang bị kẹt giữa bục giảng và bàn học, nhưng Bạch Hi Cảnh không mảy may để ý, động tác tao nhã ung dung như một bức tranh sơn thủy nghệ thuật, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Bạch Hi Cảnh hơi khom lưng, cẩn thận thu lại sách vở trên bàn Tiểu Tịnh Trần, bao gồm cả quyển sách toán học bị biến thành hai quyển kia. Cha ngốc không hề tức giận, cả người tản ra một loại ánh sáng ấm áp của người cha hiền từ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hô hấp của cô Nguyễn cũng không nhịn được chậm lại một chút, nhẹ nhàng đem một quyển âm nhạc mới tinh để lên chồng sách đã được Bạch Hi Cảnh xếp lại. Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng nhỏ dài lại giữ vẻ lạnh lùng trước sau như một: “Cảm ơn!”
Cô Nguyễn né tránh ánh mắt của Bạch Hi Cảnh theo bản năng, lẳng lặng mỉm cười đáp lại, sau đó lại tiếp tục phát sách vở. Sau khi đã phát xong, các học sinh có thể về nhà, ngày mai mới chính thức đi học.
Môn chính và môn phụ tất cả có mười hai quyển sách, sách vở đều rất mỏng, gộp lại với nhau cũng không nặng lắm. Một tay Bạch Hi Cảnh cầm sách, một tay bế Tiểu Tịnh Trần chậm rãi bước đi. Tiền Đa Đa thừa dịp cô giáo không để ý liền chạy lên hàng đầu tiên, đẩy Vệ Thủ một cái thật mạnh: “Quỷ nghèo, mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày phải mất mặt.”
Vệ Thủ bị đẩy một cái lảo đảo, sống lưng chạm phải mép bàn. Cậu nhóc không kêu một tiếng nào, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt phía sau mái tóc dài đột nhiên hiện lên hung quang giống như dã thú. Tiền Đa Đa hoảng sợ, lùi hai bước về phía sau theo bản năng, nhưng nó lại lập tức cảm thấy như vậy thật không có tiền đồ. Lúc này, nó cố gắng ưỡn ngực, giơ nắm đấm thị uy về phía Vệ Thủ, sau đó, trong cái nhìn chằm chằm của cô giáo, ôm cặp đi về nhà.
Vệ Thủ im lặng sờ chỗ bị đụng phải trên lưng, lôi cặp trong ngăn bàn ra đeo lên. Lúc bước ra đến cửa phòng học, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Bạch Hi Cảnh bế Tiểu Tịnh Trần đi phía xa, Vệ Thủ mím đôi môi hơi tái nhợt, cúi đầu băng qua sân trường về nhà.
Trong phòng khách của nhà họ Bạch, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần ngồi đối diện nhau dưới sàn nhà, mắt to trừng mắt nhỏ, ở giữa hai người đặt quyển sách toán học bị xé làm đôi. Bạch Hi Cảnh cau mày, cuối cùng, dưới ánh mắt ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, anh không nhịn được liền mở miệng: “Không sao, ba đã sớm giúp con chuẩn bị sách giáo khoa mới rồi, sách của nhà trường phát con xé ra chơi đi!”
Tiểu Tịnh Trần mếu máo, nói như đinh đóng cột, “Con không xé sách.”
“Ừ, ừ, ba biết, con không xé sách, là giấy của sách này mỏng quá, vừa chạm vào đã rách rồi.” Nhìn bộ dạng ấm ức của Tiểu Tịnh Trần, cha ngốc quả quyết đầu hàng vô điều kiện. May mắn là anh đã sớm chuẩn bị, cho người đặt làm sách giáo khoa lớp một đặc biệt. Toàn bộ sách giáo khoa đều dùng PVC làm ra, cùng một loại chất liệu với thẻ ngân hàng, đảm bảo Tiểu Tịnh Trần xé thế nào cũng không thể rách được. Đương nhiên, các quyển sách giáo khoa làm từ PVC sẽ nặng hơn sách giáo khoa chất liệu giấy một chút, có điều, đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói thì một chút trọng lượng này căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Thế là ngày hôm sau, Tiểu Tịnh Trần mặc quần áo thể thao màu trắng tinh khiết, đeo một cái cặp nhỏ màu bạc không có bất cứ hoa văn màu sắc nào, vô cùng phấn khởi ngồi trên xe của cha ngốc đi đến trường học, chính thức mở ra cuộc đời học sinh của chính mình.
Đúng bảy giờ năm mươi phút, Tiểu Tịnh Trần bước vào lớp học. Trong phòng học đã có rất nhiều học sinh đến, Tiểu Tịnh Trần đi tới ngồi ở vị trí của mình. Vệ Thủ đã sớm lấy sách giáo khoa ra, đang nghiêm túc chuẩn bị bài. Bạn nữ Thang Miêu Miêu ngồi bên cạnh phía bên kia Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu hé miệng cười với bé, chào hỏi, “Chào buổi sáng.” Cô bé vừa mở miệng đã thấy hàm răng màu bạc sáng chói lòa.
Tiểu Tịnh Trần cũng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, “Chào buổi sáng.”
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Tiểu Tịnh Trần mở cặp ra, “Cộp--” một tiếng để quyển sách giáo khoa làm bằng PVC lên bàn. Thang Miêu Miêu lập tức phấn khởi kêu lên, “Bạch Tịnh Trần, giấy bọc sách của cậu đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
Tiểu Tịnh Trần không hiểu giấy bọc sách là cái gì, chỉ theo bản năng trả lời một câu, “Ba mình mua đó.”
Vệ Thủ không nhịn được nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rốt cuộc cũng không thể rời mắt được. Có lẽ là vì dựa theo nhận thức thị giác của Tiểu Tịnh Trần, màu sắc trên mỗi một trang sách giáo khoa mới đều không giống nhau. Những trang sách lớn bằng nhựa nửa trong suốt rất nhẹ được đóng lại với nhau, ánh mặt trời vừa chiếu vào liền phản xạ ra ánh sáng rực rỡ làm mê đắm lòng người. Chữ ở trên mặt bìa đều là chữ phồn thể viết bằng bút lông, bên dưới chữ còn dùng chữ Phạn phiên dịch. Đương nhiên, Tiểu Tịnh Trần nhìn không hiểu được chữ Phạn, điều này chỉ để một người thường xuyên chép Kinh thư như bé cảm thấy gần gũi hơn mà thôi.
Vệ Thủ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói, “Đây… đây là cái gì?”
“Sách giáo khoa.” Tiểu Tịnh Trần nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, bàn tay nhỏ mở sách giáo khoa ra, quả nhiên, nội dung bên trong giống hệt với nội dung sách giáo khoa hôm qua mới phát, chỉ là chất liệu chắc chắn hơn, màu sắc cũng tươi hơn, hình vẽ cũng chân thật hơn mà thôi.
Vệ Thủ lập tức ngậm miệng, di chuyển ánh mắt về sách giáo khoa của mình, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ những gì trong đầu.
Thang Miêu Miêu mở sách mới của Tiểu Tịnh Trần, thích thú đến mức không rời ra được. Tiểu Tịnh Trần cũng không để ý, chỉ theo lời dạy của ba mà để hộp bút và giấy nháp lên bàn. Hộp bút mới tinh có rất nhiều ngăn, ngăn nào cũng có thể dùng để đồ, trên lớp da bên ngoài của hộp bút vẽ tranh mực nước hình ba hòa thượng. Sự kết hợp kỳ lạ giữa thịnh hành và cổ xưa này, không cần nói cũng biết lại là do Bạch Hi Cảnh tìm người đặt làm.
Bậc thầy am hiểu về kỹ thuật máy móc bị ép làm một hộp bút dành cho học sinh lớp một sẽ có cảm giác như thế nào? Chính là sống không bằng chết!
Mấy tầng hộp bút để rất nhiều bút chì cùng một kiểu dáng, độ dài của bút chì đều giống nhau, mỗi một cái đều được gọt sẵn. Lại là một kiệt tác của cha ngốc. Bạch Hi Cảnh cũng muốn giúp Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị bút chì kim, có điều, nghĩ đến sức phá hoại hố người của Tiểu Tịnh Trần, cha ngốc liền từ bỏ ngay lập tức. Không phải là tiếc bút chì kim sẽ bị làm hỏng, mà là sợ bút chì bị gãy khiến bé không có bút viết sẽ buồn. Vì vậy, cuối cùng Bạch Hi Cảnh vẫn quyết định chuẩn bị cho Tiểu Tịnh Trần bút chì loại bình thường đơn giản nhất.
Trên hộp bút lắp một cái gọt bút chì tự động, chỉ cần bấm nút gọt thì dao gọt bút chì sẽ lộ ra, cắm bút chì vào là sẽ tự động gọt nhọn, rất đơn giản. Nhưng mà thứ Tiểu Tịnh Trần thích nhất là cục tẩy kia, bởi vì cục tẩy hình thỏ trắng nhỏ luôn tản ra mùi thơm khiến người khác thèm nhỏ dãi, khiến bất cứ người ham ăn nào đều không thể kháng cự lại được sự hấp dẫn đó.
Không phải tất cả quần áo và đồ dùng của Tiểu Tịnh Trần, đều là hàng hiệu, nhưng không cái nào là không tinh tế, không cái nào không lộ ra sự xa hoa khiêm tốn. Đương nhiên, với những loại vật phẩm xa xỉ như thế này thì các bạn nhỏ nhìn không hiểu được, học sinh trung học nhìn không hiểu được, cô giáo cũng chưa chắc hiểu.
Cho dù có như thế nào thì Bạch Hi Cảnh đều chỉ muốn cho con gái những thứ tốt đẹp nhất, không cho phép những thứ này gây bất cứ phiền phức nào cho con gái.