Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 119: Quá thành thật cũng là bệnh, phải trị



Vệ Thủ nghiến mạnh hàm răng, đột nhiên khom lưng xách nước lên, “ào” một tiếng, tạt nước về phía bạn học kia. Kết quả bởi vì Tiểu Tịnh Trần múc nước quá đầy, nên không chỉ cậu học sinh nam kia bị tạt nước, mà cả ba đứa trẻ khác bên cạnh cũng bị Vệ Thủ hắt cho ướt sũng, nhưng có Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh nhìn chằm chằm như “hổ rình mồi”, bọn chúng hoàn toàn dám giận mà không dám nói, chỉ có thể âm thầm chịu đựng sự gột rửa lạnh đến thấu tim này.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, bé không cảm nhận được sự ỷ lại âm thầm của Vệ Thủ, cũng không nhận ra được nỗi sợ hãi của mấy học sinh nam đối với bé. Bé chỉ giật giật lỗ tai, hiếm có chủ động nắm tay của Vệ Thủ: “Chuông reo rồi, chúng mình về lớp học đi.”

Vệ Thủ siết chặt các đốt ngón tay giống như là một đứa trẻ bị đuối nước nắm lấy một miếng gỗ đang trôi nổi theo bản năng, túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Tịnh Trần. Sức lực của cậu ta lớn đến mức gần như có thể bóp nát xương người ta. Nhưng mức độ lực đạo như vậy đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói căn bản không tính là gì cả, bé không hề cảm thấy gì, kéo Vệ Thủ đi về phía lớp học. Vệ Thủ giống như nhận được khích lệ, các đốt ngón tay của cậu lại càng nắm chặt hơn, thành thật đi theo phía sau Tiểu Tịnh Trần.

Mãi cho đến khi hình bóng của hai người biến mất ở cánh cửa lớp, Tiền Đa Đa mới bưng khuôn mặt sưng vù cùng bốn người bạn ướt sũng kia đi ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc về đến lớp, giáo viên dạy Ngữ văn đã đứng trên bục giảng, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn năm đứa trẻ.

Trái tim của người già thường khá yếu mềm, bất kể là Tiền Đa Đa bình thường nghịch ngợm quấy phá gây chuyện thị phi bao nhiêu thì khi nhìn thấy khuôn mặt nó sưng lên như bánh bao kia, cô Chu cũng nhịn không được mà đau lòng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì đã khiến cho Tiền Đa Đa cảm giác cuộc sống hết hi vọng bỗng chốc cảm nhận được ấm áp cùng với yêu thương và thương xót, hơn nữa khuôn mặt thật sự rất đau, ngay cả răng cũng đã lung lay hơi chảy máu. Hốc mắt của Tiền Đa Đa nóng lên, cái mũi chua xót, nước mắt liền rơi xuống. Nó vừa khóc thì bốn đứa trẻ còn lại toàn thân đầy nước vừa lạnh lại vừa nóng cũng khóc theo, vừa khóc vừa len lén liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần và Vệ Thủ.

Kết quả, Vệ Thủ lại chỉ cúi đầu biến thành trong suốt trước sau như một, đem sự tồn tại của mình hạ xuống thấp nhất, giống như năm bạn học kia chỉ là những người xa lạ. Tiểu Tịnh Trần thậm chí còn đặc biệt hơn, bé nghênh đón ánh mắt của năm bạn học không một chút lảng tránh nào. Ánh mắt linh động trong suốt không mang theo bất kì tâm trạng biến động nào khiến cho năm bạn học trò nhỏ đồng loạt sợ run cầm cập. Mặc cho giáo viên tìm mọi cách truy hỏi, bọn chúng cũng không có một ai có gan đứng lên tố cáo Tiểu Tịnh Trần.

Tống Siêu giống như sợi mì ngồi ở phía sau lưng Tiểu Tịnh Trần, nằm úp sấp trên bàn khẽ chọc sau lưng bé, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm hả?”

Chính Tống Siêu đã mật báo tin tức cho Tiểu Tịnh Trần biết là Vệ Thủ bị Tiền Đa Đa chặn lại ở trong nhà vệ sinh nam, vì vậy, cậu là người duy nhất đoán được người đầu sỏ làm hại đám tiểu bá vương chật vật như thế kia hẳn là cái đứa bé nhìn như búp bê bột trông có vẻ rất vô hại này.

Tiểu Tịnh Trần không nói gì, Thang Miêu Miêu lại kinh ngạc mở to hai mắt, tay nhỏ che mồm nhẹ giọng nói: “Cậu làm hả?”

Tiểu Tịnh Trần liếc hai người một cái, ngữ điệu bình tĩnh không dao động, nghiêm túc trình bày: “Tiền Đa Đa là do mình đánh, còn bốn người kia là bị Vệ Thủ hắt nước.”

Vì thế mà ánh mắt hai người nhìn về phía Vệ Thủ lập tràn đầy kinh ngạc cùng sùng bái. Lúc này, Vệ Thủ vẫn tiếp tục cúi đầu bất động, ngồi ở đó giống như pho tượng Bồ Tát.

Tống Siêu lặng lẽ giơ ngón cái về phía Vệ Thủ, bộ dạng lười biếng như con mèo nhìn thấy con chuột đang bị cái kẹp sắt kẹp lấy: “Người anh em, cậu giỏi thật, đã không lên tiếng thì thôi, vừa kêu một cái liền khiến mọi người kinh ngạc, chúng tớ đều đã coi thường cậu rồi~!”

Đầu Vệ Thủ cúi xuống càng thấp, nhưng sự tự ti buồn rầu trên người cậu dường như đã hòa hoãn đi một chút.

Hai má của Tiền Đa Đa sưng thành bộ dạng như vậy hiển nhiên là phải đưa đi bệnh viện khám, quần áo của bốn học sinh khác ướt sũng như mới vớt từ trong bể nước ra, nếu không mau về nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ khác thì chắc chắn sẽ bị cảm, phát sốt. Vì thế mà cô Chu bèn cho phép năm học sinh này được đi về sớm, hơn nữa, sau khi tan học, đầu tiên cô làm là tìm cô giáo chủ nhiệm của lớp - cô Nguyễn trước, sau đó kể rõ tình trạng thảm hại của năm đứa trẻ này.

Tiền Đa Đa bị đánh thành bộ dạng như thế kia, rất khó có thể nói được là người ba lắm tiền của cậu ta có chạy đến trường kiến nghị hay không. Chủ nhiệm lớp nhất định phải làm rõ sự việc, nếu không thì khi đợi phụ huynh đến hỏi, cô lại hoàn toàn không biết gì, vậy thì thật vô cùng thất trách. Điều quan trọng nhất là phải làm rõ người ra tay là học sinh lớp mình hay là học sinh lớp khác, là học sinh cùng khóa hay là học sinh khóa trên, việc này cực kì quan trọng.

Vì thế, đến tiết thứ ba môn Toán, tiếng chuông vừa vang lên thì cô Nguyễn bước vào cửa, câu đầu tiên mà cô nói chính là: “Là ai đã đánh Tiền Đa Đa, tốt nhất là nên thành thật bước ra, dám làm thì dám chịu, hiện tại không dám thừa nhận, đợi đến khi cô điều tra ra…”

Khi cô Nguyễn nói đến đây, Tiểu Tịnh Trần vừa đúng lúc hiểu ra ý nghĩa của câu đầu tiên. Bé dứt khoát đứng dậy, âm thanh giòn giã nói: “Là em đánh Tiền Đa Đa, là do tự cậu ấy bảo em đánh cậu ấy mà.”

Một đống những lời nói giáo dục về tư tưởng đằng sau mà cô Nguyễn đã cất công chuẩn bị cứ như vậy bị nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹt thở. Có đứa trẻ nào lại thừa nhận chính mình đánh người gọn gàng dứt khoát như vậy? Có đứa trẻ nào lại thừa nhận bản thân đánh người mà chí khí hùng hồn như vậy không? Có đứa trẻ nào lại thừa nhận bản thân đánh người mà không do dự chút nào như vậy hả? —— Cô Nguyễn bỗng nhiên cảm thấy có phải bản thân đã già rồi hay không? Quả thật là không theo kịp bước tiến của thời đại rồi, đầu năm nay, đứa nhỏ nào cũng đều khôn khéo nghe lời như vậy sao?

Cô Nguyễn trầm mặc một hồi lâu mới hỏi lại một lần nữa một cách không chắc chắn: “Trò ấy bảo em đánh trò ấy sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chu cái miệng nhỏ, học giọng điệu thèm ăn đòn, thèm được dạy dỗ của Tiền Đa Đa nói: “Cậu ta nói, đánh tao đi, đánh tao đi! Thế là em liền đánh cậu ấy! Sư phụ nói, cố gắng hết sức thỏa mãn tất cả yêu cầu của thí chủ là trách nhiệm của bần… của chúng ta.”

Thí chủ gì chứ, quả nhiên đã nghe thấy ảo giác rồi!

Cô Nguyễn ngây ngốc chớp mắt, theo bản năng hỏi lại: “Em có người làm chứng không?”

Tiểu Tịnh Trần cũng chớp mắt theo: “Người làm chứng??”

Vệ Thủ cũng đứng lên, cúi đầu nói: “Em nghe thấy Tiền Đa Đa nói như vậy, bốn bạn khác đi cùng cậu ấy cũng nghe thấy.”

Vệ Thủ dám đảm bảo với uy phong của Tiểu Tịnh Trần thì bốn kẻ bắt nạt người yếu lại sợ kẻ mạnh kia tuyệt đối không dám nói dối giúp Tiền Đa Đa. Chỉ vì cái gọi là “nghĩa khí” mà dẫn sự thù hận của Tiểu Tịnh Trần lên người mình, bọn chúng không có giác ngộ cao như vậy đâu.

Cô Nguyễn gật đầu, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: “Bạch Tịnh Trần, bảo phụ huynh của em đến trường một chuyến.”

Khuôn mặt Vệ Thủ biến sắc, cậu đương nhiên biết cô giáo muốn gặp phụ huynh biểu thị cái gì. Nếu suy xét về nguồn gốc của sự việc này, Bạch Tịnh Trần vì cậu mới ra tay đánh Tiền Đa Đa, nếu như vì bản thân mà hại cậu ấy bị ba mẹ trách mắng thì chi bằng lúc mới bắt đầu, cậu nên nhẫn nhịn một chút, sớm biết như vậy thì cậu đã không hắt chậu nước đó rồi.

Tiểu Tịnh Trần lại hoàn toàn không hiểu cô giáo muốn gặp phụ huynh là có ý gì. Bé trực tiếp ngây ngốc, chẳng hiểu gì nói: “Gọi ba em tới làm gì ạ?”

Cô Nguyễn nói: “Bảo em gọi ba tới thì em cứ gọi ba tới, cho dù thế nào thì đánh người cũng là không đúng, chuyện lần này cần phải nói chuyện với ba em.”

“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần đáp một tiếng, hoàn toàn không có chút lo lắng và sợ hãi nào của học sinh bình thường khi đánh bạn mà bị giáo viên yêu cầu gặp phụ huynh. Bé bình tĩnh đến mức mắt cũng không thèm chớp. Điều này khiến cho cô Nguyễn không thể không hoài nghi, lẽ nào thằng nhóc này chỉ tỏ vẻ đáng yêu ngoan ngoãn bề ngoài, đánh nhau gây chuyện mới là bản tính thật sự của nó sao? Nếu không thì làm sao có thể ung dung bình tĩnh như vậy được?

Cô Nguyễn không nhịn được tưởng tượng đủ kiểu, mà sau khi Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống, liền lôi cái cặp sách nhỏ từ trong ngăn bàn ra, cả cái đầu to đều vùi vào trong mà lục lọi tìm kiếm, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc di động màu trắng.

Lũ trẻ không khỏi ồn ào một trận. Mặc dù điện thoại di động đã phổ cập đến mức có thể so sánh với máy nước nóng lạnh tự động, nhưng đối với những bạn nhỏ lớp một thì nó vẫn là một mong ước xa vời không thể với tới được, gần như không có phụ huynh nào lại mua điện thoại di động cho đứa con mới vừa vào lớp một của mình. Ngay cả tiểu bá vương Tiền Đa Đa cũng không được đối xử như vậy. Thế mà Bạch Tịnh Trần lại có di động, hơn nữa còn là loại smart phone dòng mới nhất.

Khóe miệng cô Nguyễn co giật một hồi. iPhone, còn là iPhone 7, thứ hàng xa xỉ mà cô chỉ dám nhìn không dám mua lại được một học sinh lớp một lôi ra chơi… Chuyện này cũng quá đả kích người ta rồi! Lật bàn!

Tiểu Tịnh Trần ấn một phím tắt rồi gọi, sau đó đặt điện thoại lên tai. Sau khi reo hai tiếng thì điện thoại liền được kết nối: “Tịnh Trần?”

“Ba ơi, cô giáo nói muốn gặp ba.” Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt không nói lên lời của cô Nguyễn, cũng không chú ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học xung quanh, bé chỉ hơi cúi đầu xuống, nói một cách giòn giã.

Bạch Hi Cảnh hơi sửng sốt, nhưng không thấy có chút bất ngờ nào: “Tại sao cô giáo lại muốn gặp ba?”

“Con đã đánh Tiền Đa Đa.” Tiểu Tịnh Trần nói ra “tội lỗi” mà mình đã gây ra không kiêng dè chút nào.

Thang Miêu Miêu không nhịn được lặng lẽ che mặt lại. Bạn học Bạch Tịnh Trần à, cậu còn có thể thành thật hơn nữa không, người thông minh đều biết nên sửa chữa lại lời nói của mình, cố gắng hết sức che đậy tội lỗi, đẩy lỗi lầm sang cho người khác, làm gì có chuyện vừa nói đã nhận lỗi như vậy.

Trái tim cô Nguyễn nháy mắt liền xoắn xuýt, một mặt cô rất vui mừng vì Bạch Tịnh Trần dám làm dám chịu, không tìm lý do cho lỗi lầm của bản thân, mặt khác lại rất buồn rầu phát hiện ra giọng điệu của Bạch Tịnh Trần vẫn vô cùng khí thế hùng hồn, không cảm thấy mình đánh bạn là sai một chút nào cả. Đây rốt cuộc có phải là nhận lỗi hai không?

Bạch Hi Cảnh buông bút, hơi ngửa về sau dựa vào lưng ghế sô pha, hỏi: “Tại sao con lại đánh bạn ấy?”

“Tự cậu ta bảo con đánh mà.”

Bạch Hi Cảnh: “…” Anh đại khái cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nghe lời trần thuật thẳng thắn khiến người ta muốn thổ huyết của Tiểu Tịnh Trần, Thang Miêu Miêu gần như phát điên. Cô bé giật lấy điện thoại của Tiểu Tịnh Trần, nói dồn dập vào trong ống nghe: “Chú ơi, tất cả đều là lỗi của Tiền Đa Đa đấy ạ! Cậu ta dẫn người chặn bạn cùng bàn của Bạch Tịnh Trần trong nhà vệ sinh nam để ức hiếp, Bạch Tịnh Trần vì muốn giúp bạn mới đi tìm đám người Tiền Đa Đa nói lý. Nhưng Tiền Đa Đa không những không nhận sai mà còn muốn bắt nạt Bạch Tịnh Trần, cho nên bạn ấy mới ra tay đánh người. Chú đừng nổi giận nhé! Tất cả đều là lỗi của Tiền Đa Đa. Cháu xin thề với cái bóng đèn!”

Thang Miêu Miêu nói liền một mạch không nghỉ cũng không đặt dấm chấm câu nào. Rất thần kì là Bạch Hi Cảnh đã nghe hiểu toàn bộ, thậm chí anh có thể tưởng tượng bộ dạng của cô bé lúc này căng thẳng nóng nảy đến mức nào trước cách nói ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh nhịn cười nói: “Chú biết rồi, cảm ơn cháu! Chú sẽ không tức giận đâu, cũng không trách mắng gì Tịnh Trần cả.”

Nghe giọng nói dịu dàng như ngọc của Bạch Hi Cảnh, khuôn mặt Thang Miêu Miêu lập tức đỏ bừng lên. Cô bé cuống quít ném điện thoại trả lại cho Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngây ngô nhìn cô bé, nói: “Tiền Đa Đa không hề muốn bắt nạt mình, mình đánh cậu ta là vì tự cậu ta bảo mình đánh đó chứ?”

Thang Miêu Miêu: “…” Cô bé chỉ có thể che mặt rơi lệ. Cái tên ngu ngốc đần độn nhà cậu! Điện thoại còn chưa ngắt, ba cậu vẫn còn đang ở bên kia điện thoại đó! Lời nói dối cứ như vậy bị cậu chọc thủng rồi! Đứa trẻ ngốc cậu rốt cuộc muốn náo loạn thế nào nữa?

Thôi được, người biết Thang Miêu Miêu “nói dối” không chỉ có Bạch Hi Cảnh. Khi cha ngốc vì sự thành thật của con gái mình mà cười điên dại không thôi thì cô Nguyễn liền nổi đóa: “Thang Miêu Miêu, em đến cuối lớp úp mặt vào tường hối lỗi cho cô!”

Thang Miêu Miêu: “…” Cô bé đã chọc vào ai chứ? Lật bàn!... Bạn học Thang Miêu Miêu vì tình bạn thân thiết trong sáng mà biểu diễn, che mặt!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv