“Giang Hồ Sát” là một bộ phim truyền hình cùng tên với game online do Công ty Trách nhiệm hữu hạn Khoa học kỹ thuật Internet Khải Hoàn quay. Trên thực tế nội dung bộ phim này không liên quan gì đến trò chơi game online kia, nhưng công ty Khải Hoàn tài lực lớn mạnh, mời toàn các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trong nước tham gia.
Hứa Lâm Lang không có người chống lưng cũng không có bối cảnh gì nổi bật, nhưng không biết là vận c*t chó gì lại được đạo diễn Thiết Ưng coi trọng, trở thành một trong ba phó đạo diễn của “Giang Hồ Sát“. Nhưng vì Hứa Lâm Lang còn nhỏ tuổi lại là sinh viên, không có chút kinh nghiệm thực tế nào, cho nên cô thường bị sai làm những việc không thuộc công việc của một phó đạo diễn. Ấy vậy mà tâm trạng của cô gái trẻ vẫn rất tốt, làm được càng nhiều thì học được càng nhiều. Đợi đến khi những thứ cần học và không cần học đều đã học được, chị đây sẽ có cơ hội khiến các người khóc lóc cầu xin chị, hừ ~ hừ~!
Hứa Lâm Lang đưa Tiểu Tịnh Trần đến đứng trong đám diễn viên quần chúng: “Không được phép chạy lung tung, một lát nữa chị sẽ tới tìm em.” Không có cách nào cả, đạo diễn Thiết tính tình nóng nảy, nếu để ông ấy phát hiện có người không liên quan trà trộn vào phim trường thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Tuy vậy những diễn viên nổi tiếng đến thăm cũng không ít, nhưng đạo diễn Thiết lại không nói gì, quan trọng vẫn là đãi ngộ khác biệt về thân phận và địa vị!
Tiểu Tịnh Trần nghe lời gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Bạch Hi Cảnh, tò mò quan sát đám người ăn mặc kỳ lạ xung quanh.
Hứa Lâm Lang chạy đến nói nhỏ gì đó với người đàn ông to lớn râu quai nón ngồi bên cạnh camera, người đàn ông gật đầu trông vẻ mặt dường như rất hài lòng. Hứa Lâm Lang thành công rút lui, giơ tay ra hiệu với Tiểu Tịnh Trần ở phía xa, sau đó lại vội đi làm việc.
Hứa Lâm Lang là một đứa trẻ ngoan biết giữ lời hứa, trong lúc bận rộn vẫn không quên lén lấy một ít trái cây tươi dùng để quay phim cho Tiểu Tịnh Trần ăn đỡ thèm. Tiểu Tịnh Trần ăn đến mức khắp miệng lấp lánh ánh nước, má lúm đồng tiền bên khóe miệng chưa từng biến mất. Bạch Hi Cảnh đứng chính giữa một đám đông diễn viên quần chúng, hoàn toàn là hạc đứng giữa bầy gà, đương nhiên bị không ít người chú ý tới. Thế nhưng khí thế của cha ngốc quá mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, cho nên dù biết rõ người đàn ông này hoàn toàn không có quan hệ gì với bộ phim nhưng cũng không ai dám đến đuổi anh đi.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hiểu hiện trường quay phim là gì, chỉ giương đôi mắt to tròn tò mò liếc xung quanh. Ánh mắt của bé bỗng nhiên sáng lên, vùng ra khỏi bàn tay to của cha ngốc, vung đôi chân củ cải ngắn ngủn lon ton chạy đến trước mặt một đứa trẻ đang ngồi trên ghế, vui mừng nói: “Tiểu Suy! Sao cậu lại ở đây vậy?”
Em gái ngốc nghếch ngây thơ hoàn toàn không nhận ra quần áo của bạn học Tiểu Suy có phần không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ hiện đại. Tóc trên đầu cũng mọc dài vượt qua cả độ dài mà tóc của đám trẻ ở tuổi bọn chúng có thể mọc. Trong mắt bé chỉ có khuôn mặt bé trai đáng yêu trắng nõn của bạn học Tiểu Suy.
Khuôn mặt của “Tiểu Suy” An Kỳ hiện giờ hoàn toàn là mắt chữ O mồm chữ A, căn bản không ngờ được bé ngốc mới tạm biệt lúc sáng lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Đúng là niềm hạnh phúc ngoài ý muốn giống như miếng bánh nướng từ trên trời rơi trúng đầu vậy, hơn nữa nhân của chiếc bánh nướng này còn toàn là đùi gà… “Tiểu Suy” An Kỳ thích ăn đùi gà nhất!
“Cắt —— Cắt —— Cắt —— Cắt ——” Tiếng hét lớn liên tiếp dọa mọi người giật mình. Đạo diễn Thiết Ưng mặt đầy râu quai nón giống như thổ phỉ tức giận đến mức nhảy dựng lên, quát: “Đứa bé kia do ai mang đến, không biết chúng tôi đang quay phim sao, lãng phí cuộn phim của tôi rồi, mau mang nó đi!”
Vậy là từng đôi mắt sắc bén phóng thẳng về phía Tiểu Tịnh Trần – kẻ đã phá hoại việc quay phim. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt chẳng hiểu gì, vô tội đón nhận ánh mắt mọi người. Ngay sau đó những ánh mắt sắc lẻm như phi đao liền bị vẻ mặt ngốc nghếch vô thức đáng yêu của Tiểu Tịnh Trần làm cho mềm nhũn.
Hứa Lâm Lang khó khăn lắm mới chen ra được từ sau đám người vây xem, vội vàng mở miệng: “Xin lỗi! Xin lỗi, đứa trẻ này là do tôi đưa đến. Thật sự xin lỗi!”
Bạch Hi Cảnh vốn muốn bước lên giải vây cho con gái bảo bối thấy thế liền dừng bước, chỉ cần không gây ra bất cứ tổn thương nào đến tâm hồn của con gái cưng, thì cha ngốc hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của kẻ khác… Nhưng nói đi thì phải nói lại, liệu trên thế giới này thật sự tồn tại một ai đó có năng lực tạo ra bất kỳ tổn thương lưu lại dấu vết nào cho đứa trẻ ngốc nghếch ngây ngô mà tâm hồn đã lệch ra khỏi hệ Mặt Trời kia ư?
Thiết Ưng vừa thấy người bước ra là Hứa Lâm Lang, cơn tức giận cũng giảm đi đôi chút. Đối với cô sinh viên vừa có tài năng lại vừa chịu khó chịu khổ này, ông ta vẫn rất coi trọng. Thời buổi hiện nay người có thể chịu khổ thì nhiều, kẻ tài hoa hơn người cũng không ít, nhưng những người vừa tài hoa lại có thể chịu khổ thì thật sự rất ít. Những người trẻ tuổi thì cần phải giữ được bình tĩnh nhẫn nhịn chịu khó mới có thể thành tài.
Hứa Lâm Lang kéo Tiểu Tịnh Trần ra sau lưng, liên tục nói xin lỗi. Thiết Ưng vẫy tay tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, đi sang chỗ khác đi.”
Hứa Lâm Lang vội đưa Tiểu Tịnh Trần ra khỏi cảnh quay, không ngờ An Kỳ cũng đi theo. Thiết Ưng trừng đôi mắt to như chuông đồng: “An Kỳ, nhóc con làm gì thế hả? Mau quay về chỗ ngồi ngay, cảnh của nhóc còn chưa quay xong đâu.”
An Kỳ cũng trợn tròn mắt, phồng má nói: “Cháu bây giờ không có tâm trạng, bác đạo diễn quay cảnh của người khác trước đi!”
Thiết Ưng: “...” Ông hận trẻ con! Ông hận ngôi sao nhí! Ông lại càng hận ngôi sao nhí có cha mẹ là minh tinh màn bạc! Sau khi K.O xong đạo diễn Thiết Ưng “gian ác”, “kỵ sĩ” An Kỳ kéo “hoàng tử” (công chúa?) Tiểu Tịnh Trần ngồi lên chiếc ghế nhỏ, cười đến mức đôi mắt lấp lánh phát sáng: “Tịnh Trần, cậu đến đây làm gì vậy? Có phải là cố ý đến thăm mình không?”
Đứa trẻ ngoan thành thật Tiểu Tịnh Trần quả quyết lắc đầu: “Không phải, chị Lâm Lang đưa mình đến đây chơi.”
An Kỳ: “...” Trái tim thủy tinh yếu đuối của “kỵ sĩ” tí hon đang chờ được “hoàng tử” thương yêu bỗng chốc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, còn bị “mụ phù thủy” mang tên Lâm Lang hung hăng đạp cho hai phát. An Kỳ bỗng thấy rất thương tâm. Cậu bé cảm tưởng mình sẽ không bao giờ yêu được nữa. Cậu bé dứt khoát đứng dậy, bay trở về nơi quay phim như một linh hồn u oán. Mình vẫn nên tiếp tục quay phim thôi, bạn bè gì đó đều chỉ là mây bay!
Tiểu Tịnh Trần ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ, chớp mắt chẳng hiểu gì cả, bây giờ lại là tình huống gì vậy?
Tiểu Tịnh Trần ấm ức bĩu môi đứng dậy, tự mình đi tìm cha. Hứa Lâm Lang tiếp tục nhân lúc người khác không chú ý đến, đem trái cây tươi dùng làm đạo cụ đã được sử dụng lén đút cho Tiểu Tịnh Trần ăn. Dù sao số hoa quả này giữ lại cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải vào bụng người khác, còn không bằng để cho bé cưng vui vẻ, hơn nữa cô cũng lấy không đáng bao nhiêu mà phải không. (Nhìn trời!)
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Hứa Lâm Lang không biết lấy đâu ra hai phần fastfood đưa cho Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nỗi khổ gì cũng đã nếm qua, cho dù hiện tại những món anh ăn đều là sơn hào hải vị, nhưng anh vẫn nhớ rõ mình cũng từng có lúc đầu đường xó chợ gặm bánh mì mốc qua ngày. Vì vậy anh cũng không có ý kiến gì với fastfood, tất cả chỉ cần con gái vui vẻ là được.
Tiểu Tịnh Trần khá thích thú với cơm trưa kiểu fastfood. Bé bưng hộp fastfood lựa tất cả thịt bên trong ra để vào hộp của cha, lại gạt toàn bộ rau trong bát cha vào bát mình, sau đó cắm đầu vào ăn cơm, đến mắt cũng không thèm ngước lên.
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Tiểu Tịnh Trần, Hứa Lâm Lang trợn mắt há mồm. Cô lặng lẽ chia một phần cơm nhỏ mà mình còn chưa đụng đến vào hộp cơm của Tiểu Tịnh Trần từ khe hở giữa cái đầu to của bé và hộp cơm. Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đại phát từ bi mà ban thưởng cho cô một khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn chị Lâm Lang!”
Hứa Lâm Lang: “...”
Bạch Hi Cảnh nhìn cả hộp fastfood toàn thịt béo ngậy đến mức không tài nào ăn nổi: “...” Anh đột nhiên cảm thấy rất no!
An Kỳ ôm lấy hộp cơm yêu thích của mình chậm chạp ngồi xuống, cứ im lặng như vậy, đến khi Tiểu Tịnh Trần ăn xong hộp cơm của mình mới rảnh rang ngẩng đầu lên nhìn cậu bé. An Kỳ lập tức mở hộp cơm của mình ra: “Ăn không?”
Bên trong hộp đầy ắp cơm và những món ăn gia đình do người nhà An Kỳ đặc biệt chuẩn bị. Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ gật đầu. An Kỳ lập tức hấp ta hấp tấp dâng lên hộp cơm của mình, sau đó... Khóc!!
Tiểu Tịnh Trần lấy đi là hộp cơm đầy ắp, lúc trả lại lại là một hộp cơm thấy đáy. An Kỳ bưng hộp cơm chỉ còn sót lại nào là đùi gà, mề vịt, thịt vụn bị ghét bỏ, âm thầm rơi lệ đầy mặt. Người ta vẫn chưa ăn cơm đâu, đói muốn chết rồi!
An Kỳ cầm lấy đùi gà hung hăng cắn một miếng, rưng rưng xem nó thành “hoàng tử” (công chúa?) nào đó đã “đoạt” cơm của cậu.
Cách đó không xa, đạo diễn Thiết Ưng vừa uống trà Thiết Quan Âm của mình, vừa nhai đồ ăn nhanh còn khó nuốt hơn cả thức ăn trong căng tin đại học. Đôi mắt chuông đồng như đang băn khoăn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần đã ăn uống no đủ đang cười tươi rói như ánh mặt trời và An Kỳ lệ rơi đầy mặt gặm đùi gà đỡ đói. Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt ông ta đột nhiên sáng lên, vẫy tay với Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang lập tức bị gọi đến. Thiết Ưng lập tức nhỏ giọng thì thầm mấy câu bên tai cô. Vẻ mặt của Hứa Lâm Lang dường như rất khó xử. Thiết Ưng lại thì thầm không ngừng với cô. Cuối cùng Hứa Lâm Lang mới không cam tâm tình nguyện mà gật đầu, đi tới chỗ cha con Bạch Hi Cảnh.
Hứa Lâm Lang đứng trước mặt Bạch Hi Cảnh nói: “Đạo diễn Thiết muốn hỏi anh có hứng thú cho Tịnh Trần phát triển ở giới giải trí không… Nếu như anh không muốn cũng không cần miễn cưỡng, tôi có thể giúp anh từ chối ông ấy.”
Ở thời đại thông tin bùng nổ như hiện nay, các loại phim ảnh ca hát xuất hiện nhiều vô kể. Nào có ai không muốn làm ngôi sao, nhưng khán giả chỉ nhìn sự vinh quang xinh đẹp bề ngoài của một ngôi sao, có mấy ai hiểu được sau lưng họ phải bỏ ra biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Hứa Lâm Lang cảm thấy hiện tại Tiểu Tịnh Trần vẫn còn quá nhỏ tuổi, phụ huynh không nên đem kỳ vọng của mình cưỡng ép áp đặt lên người bé. Cho dù bản thân bé muốn làm diễn viên thì cũng phải đợi khi bé lớn lên, có thể tự quyết định cuộc đời mình mới được... Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là bé phải thật sự hiểu ý nghĩa của từ “diễn viên” này là gì mới được.
Bạch Hi Cảnh cũng không trực tiếp từ chối. Anh chỉ hơi nhíu mày, sau đó đứng dậy đi thẳng về phía đạo diễn Thiết Ưng. Sau đó là trận chiến giữa hai người đàn ông trưởng thành, không phải nơi Hứa Lâm Lang hay An Kỳ, Tiểu Tịnh Trần có thể xen vào.
Đợi đến khi Bạch Hi Cảnh quay lại, anh vô cùng trịnh trọng trưng cầu ý kiến của Tiểu Tịnh Trần: “Chú kia muốn mời con giúp đỡ, con có giúp không?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn theo hướng cha ngốc chỉ liền nhìn thấy khuôn mặt bánh nướng to hung ác như thổ phỉ của đạo diễn Thiết Ưng lộ ra nụ cười ôn hòa, lương thiện một cách vặn vẹo không nói lên lời. Hứa Lâm Lang cũng không khỏi âm thầm che mặt. An Kỳ gặm xương đùi gà dứt khoát giả chết.
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Sư phụ có nói giúp người khác chính là giúp mình.”
Cha ngốc ngay lập tức cười như xuân về hoa nở, cặp sừng ác ma mọc trên trán, cái đuôi dài mảnh hình tam giác màu đen đằng sau mông lại ngoe nguẩy!
Sau đó Tiểu Tịnh Trần bị đưa đi trang điểm thay quần áo!