Hai mắt của An Kỳ trắng dã, cứ như thế thẳng tắp ngã xuống đất. Hai mắt cậu ta tối sầm, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm vào màn đêm mênh mông, cả cơ thể và bộ não đều đang trong tình trạng chết máy.
Tiểu Tịnh Trần cũng không có tâm trạng quan tâm đến cậu ta. Bé tự mình đưa tay lên sờ đầu cậu ta lại một lần nữa. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh như băng còn mang theo mùi thơm của nước đặt trên trán mình kia, An Kỳ cảm thấy máu trong tim mình đột nhiên cuồn cuộn trào dâng đến từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến cho độ nhạy cảm của các đầu dây thần kinh trong cậu tăng lên đến nghìn lần.
Cảm thấy trán An Kỳ dường như không nóng lắm, Tiểu Tịnh Trần hài lòng gật đầu rồi chậm rãi lấy khăn mặt lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của An Kỳ. Phần bụng và ngực không hiểu sao mát lạnh, An Kỳ lập tức tỉnh táo lại, túm chặt lấy quần áo của mình rồi kinh hoàng run rẩy nói: “Cậu... Cậu muốn làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần cố chấp nắm vạt áo của cậu, nghiêm túc nhìn cậu ta nói: “Người cậu bẩn quá, phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không thì vết thương sẽ rất đau (nhiễm trùng).”
An Kỳ: “...” Vì suy nghĩ lệch lạc của mình trong nháy mắt đó mà tự tát mình một trăm cái “Mình… tự… tắm.”
“Được thôi.” Tiểu Tịnh Trần cũng không miễn cưỡng. Bé đã đói đến mức đầu óc choáng váng, hoa mắt, lười không muốn động đậy rồi. Bàn tay nhỏ vừa buông lỏng, bé liền trực tiếp ngồi bệt xuống đất, choáng váng ngã ngửa ra phía sau. An Kỳ sợ hết hồn, vội vàng túm lấy bé hỏi: “Cậu sao thế?”
Cái miệng nhỏ nhắn mếu máo thành một đường gợn sóng, Tiểu Tịnh Trần đau buồn rưng rưng nói: “Đói.”
An Kỳ: “...” Cậu nhóc lập tức buông Tiểu Tịnh Trần ra, sau đó lặng lẽ chạy đến bên hồ nước tẩy rửa vết thương, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Tịnh Trần đã đói đến độ nhất Phật xuất khiếu, nhị Phật thăng thiên, tam Phật chuyển thế, tứ Phật hồi hồn rồi. Trước đó còn có An Kỳ bị ốm đánh lạc hướng sự chú ý của bé, giờ thì tâm vô bàng vụ*. Bản chất của kẻ tham ăn lập tức hoàn toàn được bộc lộ ra, bé trở mình, mong muốn sống sót mạnh mẽ khiến bé trở nên giống hệt như Trinh Tử, hai tay cào đất rồi anh dũng bò về phía trước. Bé phải đi tìm đồ ăn, đói quá, đói quá, đói quá, đói quá!
* Tâm vô bàng vụ: ý chỉ chỉ chuyên tâm một việc.
Lúc này trong mắt của em gái tham ăn chỉ còn lại ánh sáng xanh hung ác như quỷ chết đói đầu thai. Bò được vài bước, cảm thấy hơi sức còn lại của mình đã tiêu hao quá nhanh, thế là em gái tham ăn run lẩy bẩy giơ tay lên, làm một việc hoàn toàn hố chết cha mình – tháo vòng trọng lực ra.
Bốn cái vòng trọng lực bị vứt xuống dưới đất, Tiểu Tịnh Trần toàn thân nhẹ bẫng, cảm thấy mình đột nhiên tràn đầy máu và sinh lực mà sống lại tại chỗ. Bé “vèo” một cái nhảy bật dậy, để lại một câu “Mình đi tìm đồ ăn” rồi lạch bạch nhấc đôi chân củ cải chạy xa. An Kỳ ngoảnh đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng bé biến mất trong bóng đêm mịt mờ. An Kỳ há miệng gọi, nhưng một đứa trẻ cổ họng khô khốc khàn đặc như cậu chung quy vẫn không thể gọi em gái ham ăn đang đói đến sắp chết kia về được.
Thế là khi Bạch Hi Cảnh khó khăn lắm mới dựa vào hệ thống định vị GPS dẫn người của đoàn làm phim vòng một vòng lớn quanh vách núi để tìm kiếm cũng chỉ trông thấy An Kỳ đã chờ đợi đằng đẵng đến trên đầu cũng mọc ra cỏ khô, cùng với bốn cái vòng trọng lực nằm trơ trọi trên mặt đất.
Cha ngốc chắc chắn quỳ rồi!!!
Rốt cuộc là con muốn làm loạn đến mức độ nào nữa hả con gái cưng!
————
Sáng sớm sau khi Tiểu Tịnh Trần rời khỏi giường, Bạch Hi Cảnh cũng tỉnh giấc theo. Không có gối ôm cỡ đại, Bạch Hi Cảnh cũng chẳng thể ngủ được, nhưng anh lại không muốn rời giường sớm như vậy, cho nên anh liền cuộn tròn trong chăn chợp mắt một lát. Trong rừng rậm, anh có thể an tâm để Tiểu Tịnh Trần chạy nhảy khắp nơi, bởi vì cha ngốc biết đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói thì mức độ nguy hiểm ở rừng nguyên sinh sẽ ít hơn rất nhiều so với chốn đô thị mênh mông đầy xa hoa rực rỡ kia.
Do đó mà Bạch Hi Cảnh yên tâm thoải mái nằm ỳ trên giường. Mãi đến khi mặt trời đã mọc lên cao, anh mới chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo xong rồi ra bờ suối rửa mặt, rồi mới quay lại ăn sáng. Còn chưa đi đến gần khu cắm trại, anh đã nghe thấy tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của người đại diện của An Kỳ: “Á a a a, An Kỳ mất tích rồi.”
Bước chân của Bạch Hi Cảnh dừng lại rồi bước vội mấy bước đi tới tiếng hét truyền tới. Đoàn làm phim đã loạn hết cả lên, tiếng gào thét của đạo diễn Thiết Ưng, tiếng hỏi rì rầm của nhân viên trong đoàn cùng với tiếng thảo luận đầy lo lắng của các diễn viên khác vang cả một vùng. Bạch Hi Cảnh đi qua như một cơn gió. Những người bị anh sượt qua, bất kể là nhân viên trong đoàn hay diễn viên cũng không hiểu sao đều có cảm giác lạnh buốt sống lưng, theo bản năng im bặt như ve sầu trong mùa đông.
Bạch Hi Cảnh tiến vào giữa sân, mắt phượng đảo qua: “Có ai nhìn thấy Tịnh Trần không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không có ai nhìn thấy bé cả. Mọi người chỉ cho rằng sự việc con thỏ ngày hôm qua đã khiến cho nhóc con không vui, cho nên bé mới không xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Nhưng hiện tại An Kỳ đã mất tích, nhóc con cũng không thấy đâu, lẽ nào…
Đạo diễn Thiết Ưng giống như một tên thổ phỉ cản đường chạy đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, vội vã hỏi: “Chắc không phải hai nhóc này đã đi vào sâu trong rừng rồi chứ?”
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt, anh lấy điện thoại di động ra bấm số. Một nhân viên trong đoàn ở bên cạnh lập tức nói: “Vô dụng thôi, ở đây không có sóng điện thoại...”
Một đoạn nhạc êm tai vang lên đã chặn mất câu nói phía sau của anh ta, mọi người theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng nhặt được một chiếc điện thoại màu trắng tinh… Iphone 7 trong lều của Bạch Hi Cảnh? Những ánh mắt hâm mộ, đố kỵ, oán hận, kìm nén đủ kiểu của những người qua đường A, B, C, D đều cùng hướng vào anh.
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, bé con ra ngoài lại không mang điện thoại di động sao? Sơ suất quá!
Bạch Hi Cảnh cúp điện thoại, rồi mân mê chiếc điện thoại di động của mình, liền chỉnh chiếc di động dân dụng thành chiếc máy định vị chỉ đường quân dụng. Cả dãy núi đều bị vệ tinh nhân tạo thu hình biến thành một tấm bản đồ nho nhỏ, bản đồ lập tức được rút gọn lại trong di động, chuyển động to hoặc nhỏ, trái hoặc phải theo ngón tay của Bạch Hi Cảnh. Một điểm sáng nho nhỏ màu đỏ lấp lánh liên tục hiện ra trước mặt mọi người, Bạch Hi Cảnh nhếch môi, nhấc chân bước đi. Đạo diễn Thiết Ưng và người đại diện của An Kỳ cùng mấy nhân viên trẻ tuổi khỏe mạnh lập tức đi theo, những người còn lại ở nguyên tại chỗ.
Khi bọn họ lên đường tìm hai đứa trẻ thì đã cách thời điểm nhóm Tiểu Tịnh Trần rời khỏi được mấy tiếng rồi. Điểm sáng do tín hiệu GPS hiển thị phát ra vẫn không nhúc nhích mà đứng im tại đó, các bậc phụ huynh đi tìm người gặp bi kịch rồi.
Tiểu Tịnh Trần là một kẻ mù đường. Bé cảm thấy mình đang đi thẳng về phía trước nhưng kỳ thực hoàn toàn không phải như vậy. Đám người Bạch Hi Cảnh căn bản không biết tuyến đường mà Tiểu Tịnh Trần đang đi, chỉ có thể đi theo chỉ thị trên bản đồ mà tiến thẳng về phía tín hiệu.
Gặp sông họ phải đi đường vòng, tìm một cây cầu cũ mục nát không biết đã bao nhiêu năm tuổi. Sau đó gặp núi họ cũng phải đi đường vòng, tìm được một con đường quanh co, chật hẹp đến mức chỉ có thể đặt vừa hai chân, thấy sườn dốc phải đi đường vòng, đành tìm đường xuống dốc với góc độ không lớn...Thế là đến tận khi trời tối, các bậc phụ huynh mới tìm thấy cây đại thụ có đường kính lớn hơn hai mét phía bên trên… vách núi hai đứa nhỏ rơi xuống.
Chiếc di động của Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên đang nắm trong lòng bàn tay vang lên tiếng chuông nhắc nhở “tít tít”, mọi người đồng loạt xúm vào nhìn... Vẻ mặt của Bạch Hi Cảnh tái đi, mặt đạo diễn Thiết Ưng xanh lại, mặt của người đại diện thì trắng bệch ra – Tín hiệu liên tục đứng im bất động lại chầm chậm di chuyển.
Mẹ kiếp, hai đứa nhỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ mà bọn họ tìm từ lúc trời sáng đến tận khi trời tối vẫn không tìm thấy người. Hiện giờ hai đứa nhóc cũng đang di chuyển, bọn họ biết phải đi đâu tìm người? Di chuyển thật là quá hố tổ tông rồi!
Có bị hố hơn nữa cũng chẳng có cách nào. Hai đứa trẻ đêm khuya đi lại lung tung trong rừng rậm thật sự quá nguy hiểm, nhất định phải tìm cho ra chúng mới được. Thiết Ưng cho hai trong số các nhân viên đi theo đường cũ trở về, sau khi ra khỏi rừng cây, bắt được tín hiệu liền nhanh chóng báo cho cảnh sát, đề phòng vạn nhất có chuyện không may xảy ra.
Bạch Hi Cảnh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không liên lạc với Đại Sơn, mặc dù anh cũng đang rất lo lắng, nhưng anh biết nếu Tiểu Tịnh Trần đang di chuyển, vậy thì điều đó chứng tỏ bé vẫn còn an toàn. Dù sao nơi này cũng không phải thành phố S, nếu như không thật sự cần thiết thì Bạch Hi Cảnh cũng không muốn làm to chuyện quá mức. Anh đã sớm qua cái tuổi kiêu căng nóng nảy rồi.
Nhóm người lớn tiếp tục đuổi theo tín hiệu. Thung lũng mà hai đứa trẻ rơi xuống rất sâu, nhóm Bạch Hi Cảnh phải vòng qua một con đường rất dài, cuối cùng mới có thể tìm được con đường nhỏ dưới vách núi. Con đường này không có ngã rẽ, đi thẳng từ đầu đến cuối chính là cái hồ lớn xanh biếc trong suốt.
Ở đằng xa liền có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi dựa lên một tảng đá lớn ở bên hồ, dáng vẻ co ro một cục rõ ràng là một đứa bé.
Trái tim Bạch Hi Cảnh lập tức vọt lên tận cuống họng. Anh nhìn điểm tín hiệu nhấp nháy không nhúc nhích, rồi lại nhìn đứa trẻ ở phía xa, lập tức không nói hai lời mà chạy tới. Những người khác cũng vội vã đuổi theo, khi đến gần bong dáng nhỏ bé kia, người đại diện lập tức gào lên một tiếng: “An Kỳ!”
An Kỳ hoang mang ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt bởi dòng nước mắt. Người đại diện ôm chặt lấy cậu bé khóc khàn cả giọng. Nếu như An Kỳ thật sự xảy ra chuyện gì thì cuộc sống của cô ta cũng sẽ chấm dứt, sự vui buồn lẫn lộn này giống như trò nhảy cầu đã thách thức cực hạn tâm lý của con người rồi.
Bạch Hi Cảnh chuyển ánh mắt liền nhìn thấy bốn chiếc vòng trọng lực nằm trên mặt đất. Trái tim của anh trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu, đến máu cũng lạnh như đông lại. Nhặt chiếc vòng trọng lực lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve, Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm An Kỳ: “Con gái chú đâu?”
“Con… Con gái...?” Thiết Ưng cùng nhân viên đoàn làm phim mắt trợn tròn, “thằng nhóc thế vai” kia thật sự lại là một em gái???
Do ngồi xổm quá lâu, tay chân An Kỳ đã tê dại hết cả. Cậu bé cứng đờ ngồi ở chỗ đó hoàn toàn không thể cựa quậy, trực tiếp bị ánh mắt sắc bén sáng quắc của Bạch Hi Cảnh đâm thành cái rây. Cậu bé sợ hãi nhìn Bạch Hi Cảnh, lúng ta lúng túng nói: “Cậu ấy đi tìm đồ ăn rồi ạ.”
Bạch Hi Cảnh hít một hơi thật sâu, cố đè nén lửa giận đang sôi trào trong lòng xuống.
“Cháu… lúc đi, giày và tất của cháu đều bị ướt, sau đó không cẩn thận nên bị sốt, là Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn chăm sóc cháu. Sau khi cháu hạ sốt, bạn ấy liền bảo muốn đi tìm đồ ăn. Bạn ấy chạy nhanh quá, cháu không kịp ngăn cản… Cháu xin lỗi.”
Từng giọt nước mắt to nặng lã chã rơi xuống khỏi vành mắt, An Kỳ ngồi co quắp bên tảng đá lặng lẽ chờ đợi Tiểu Tịnh Trần trở về. Cậu nhóc thật sự muốn ngủ mà không dám ngủ, nơm nớp lo sợ, lại thêm những vết thương kia trên người, cứ cách một lúc cậu bé lại sốt nhẹ, hiện giờ nhìn thấy người lớn, cậu liền không chống đỡ được nữa, mơ mơ màng màng ngất đi, trên miệng vẫn còn lẩm bẩm câu: “... Cháu xin lỗi...”
Người đại diện đau lòng ôm lấy An Kỳ, vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Bạch Hi Cảnh mà nói: “Tôi biết anh lo lắng cho con gái, nhưng đây cũng không phải lỗi của An Kỳ. Con gái anh muốn đi tìm đồ ăn, chẳng lẽ An Kỳ có thể lôi cô bé lại không cho cô bé đi sao. Thay vì ngồi đây trách móc An Kỳ, không bằng nghĩ cách mau chóng tìm người đi!”
Bạch Hi Cảnh giận quá hóa cười, nhưng trong đôi mắt phượng phía sau tròng kính lại uể oải chứ không hề có chút ý cười nào: “Tốt nhất các người hãy cầu nguyện để tôi có thể tìm thấy con gái mình lành lặn mà không bị thương, nếu không thì...” Câu nói phía sau tan biến dưới bóng đêm mịt mờ.
Mấy người nhìn theo bóng dáng Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt biến mất ở phía xa, tất cả đều nuốt nước bọt vì bị dọa sợ. Một nhân viên trong số đó run rẩy lôi ống tay áo của đạo diễn Thiết Ưng, núp ở phía sau ông ta nghẹn ngào nói: “Người họ Bạch này chắc không phải là...?” Âm gió sau cùng bật ra một chữ “quỷ”!
Đạo diễn Thiết Ưng hung dữ trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Cậu im mồm ngay, mau chóng quay về tìm cảnh sát địa phương tới lục soát núi, may mà sáng sớm hôm nay để nha đầu Lâm Lang xuống núi đi hẹn thời gian cho địa điểm mới rồi. Nếu như cô ta mà ở đây thì không biết sẽ làm loạn như thế nào đâu... Chỉ mong cô nhóc nhà họ Bạch không xảy ra chuyện gì!!
Cô nhóc thật sự không sao chứ? – Đương nhiên khi đụng phải bé, xảy ra chuyện gì chắc chắn phải là người khác rồi!!