Trần Phong rảo bước dạo trên đường phố kinh thành, nơi được xem là phồn hoa bậc nhất đất nước. Ngựa xe tấp nập, người qua kẻ lại nhộn nhịp. Trên đường nhiều sĩ tử mặc áo dài, đầu chít khăn, cả người chỉnh chu chờ triều đình yết bảng thi hội. Họ đều mang hy vọng sẽ đậu trong khoa này, nếu không sẽ phải chờ đến khoa thi của ba năm sau. Những sĩ tử còn trẻ thì chờ thêm dăm ba năm cũng không là cái gì. Nhưng đối với những người dành cả đời chuyên tâm đọc sách, chỉ mong một sớm thi đậu quang tông diệu tổ, mà thi hoài không đỗ lại là một quang cảnh khác.
Trần Phong vừa bước đi giữa dòng người vừa suy nghĩ ngẩn ngơi. Nghĩ đến tương lai mịt mờ của bản thân, đến huyết thù của gia tộc, nỗi oan ngập trời của phụ thân không biết ngày nào mới được minh bạch. Nghĩ đến chuyện phụ thân giao phó. Hắn lại nghĩ đến chuyện của hai mươi hai năm trước. Ngày hắn chào đời.
Niên hiệu Đại Bảo, năm thứ ba tháng tám ngày mười sáu. Trần Phong sinh ra được ba ngày. Hôm nay, cả nhà đang tổ chức cúng mụ ba ngày tuổi của hắn. Vì mấy hôm trước hoàng đế vừa sa băng nên chỉ làm đồ cúng đơn giản. Nhưng ai ngờ được… Đây cũng là ngày cả nhà hắn vương tai biến. Phụ thân, đại ca, nhị ca, tam ca, các di nương và hàng trăm gia quyến, nô bộc đều chết dưới đoạn đầu đài. Số còn lại thoát đi được, cũng phải thay tên đổi họ sống một cuộc đời lẫn trốn. Hắn cũng là một trong số ít những người thoát đi được hôm đó.
Bình luận truyện