Trở lại bảy ngày trước, Lê Hạo nhận được tin Bí doanh xảy ra chuyện nên đã sai Lê Nhất về xử lý, còn bản thân thì tiếp tục hành trình. Lúc đầu Lê Nhất sống chết cũng không chịu đi. Lê Hạo cũng thật bất đắc dĩ, cuối cùng không còn cách nào khác:
“Được rồi! Ngươi trở lại xử lý việc ta đến khách đếm ở lộ thành Thuận Hóa chờ khi nào ngươi đến chúng ta đi tiếp, đây là cách duy nhất, không bàn nữa.” Thấy chủ tử thái độ cường ngành không cho thương lượng, Lê Nhất buộc phải lên ngựa giục gió buông cương chạy về xử lý, với hy vọng nhanh chóng trở lại bên cạnh bảo vệ chủ tử. Nếu Lê Nhất hắn biết trước, lần này hắn rời đi làm chủ tử suýt chút nữa mất mạng, thì dù chủ tử nói cái gì hắn cũng nhất định không nghe. Nhưng mà đời… thì làm gì có nếu…
Sau khi Lê Nhất đi rồi Lê Hạo mới theo đường thẳng tiến thấy sắc trời đã ngã mà đường thì còn xa, vì muốn nhanh tới nơi nên hắn đã chọn đường tắt để đi. Nào ngờ lúc ngồi nghỉ mệt Lê Hạo mãi lo nghĩ không để ý phía sau nên bất cẩn không đề phòng đã bị rắn độc cắn trúng tay hắn nhanh chóng trở tay định lấy kiếm chém rắn nào ngờ vừa đưa tay lại không có hắn mới nhớ thanh kiếm đã giao cho Lê Nhất lấy trở lại làm tin. Đó là một thanh kiếm rất bình thường chỉ có một chỗ không bình thường là trên chuôi kiếm khắc chìm tên hắn, chỉ cần mang kiếm này thì có quyền thay thế hắn toàn quyền xử lý mọi việc trong Bí doanh. Thấy không có kiếm Lê Hạo liền bắt quyết lấy chỉ thay kiếm dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu rắn thêm lực làm con rắn há miệng ra. Con rắn giãy dụa mong thoát khỏi kềm kẹp nó nghĩ nếu biết người này khó nhai như vậy nó tuyệt đối sẽ không nhào lại cắn càn như vậy, mặc dù hắn ta trúng nọc độc cũng còn dư lực để giết nó, mua bán này thật đúng là… tuyệt đối lỗ vốn. Con rắn đang lâm vào tuyệt vọng và hối hận khôn kể. Lúc này thì bỗng nhiên chỉ quyết giảm lực con rắn mừng rỡ vội vàng thừa cơ hội vùng vẫy chạy thoát vừa chạy nó vừa cảm ơn ông trời. Thì ra độc rắn đã vào máu làm cả người Lê Hạo bủn rủn không còn sức lực. Hắn vô lực dùng tay không bị thương chống đỡ thân thể dựa vào thân cây sau đó đưa tay vào tay áo lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống xong đâu đấy hắn mới quay sang nói với con ngựa của mình:
“Ngân Tuyết ngươi còn nhớ chỗ ngày hôm trước chúng ta đã ghé không?” Con ngựa gục gật đầu, Lê Hạo cười khổ nói tiếp:
“Ngoan! Bây giờ ngươi lập tức trở lại tìm người đã tiếp đãi chúng ta hôm đó dẫn hắn đến đây. Giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi đó.”
Con ngựa như cảm thấy chủ gặp chuyện không hay nó cứ giẫm giẫm vó trước hí hai tiếng rồi cúi đầu xuống ngửi ngửi sau đó lè lưỡi liếm mặt Lê Hạo từ biệt như nói chủ tử ráng chịu đựng nó sẽ nhanh chóng quay trở lại. Ngóc đầu dậy con ngựa tung vó lao nhanh để lại một vùng trời bụi cát. Thấy Ngân Tuyết đã chạy đi Lê Hạo nhẩm tính thời gian cả đi và về của Ngân Tuyết với tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn hai canh giờ. Hắn cười khổ mong rằng viên thuốc này có thể giúp hắn chống đỡ đến lúc Ngân Tuyết trở lại. Thuốc hắn dùng chỉ có tác dụng làm thương thế chậm lại chứ không có tác dụng giải độc. Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo máu như sắp đông lại chỗ rắn cắn lại sưng phù đau nhức khó nhịn, mí mắt dần sụp xuống hắn ngã nằm xuống đất. Mặc dù đầu óc hắn hiện giờ rất thanh tỉnh nhưng không chịu nổi thân thể phản ứng, hắn có cảm giác không phải là thân thể của mình nữa. Bỗng Lê Hạo nghe tiếng bước chân dồn dập kế đó hắn cảm giác có người đưa tay dò hơi thở rồi có tiếng lầm bầm của một người trẻ tuổi:
“Thật xui! Đã chọn đường hoang vu như thế này rồi mà còn có thể đụng tới loại chuyện này. Đúng là đen đủi hết chỗ nói mà.”
Mặc dù nói vậy nhưng người này vẫn ngồi xuống tại chỗ, đưa tay bắt mạch hắn, sau đó tiến hành sơ cứu, dùng rượu rửa miệng vết thương. Lát sau, Lê Hạo lại nghe hắn lầm bầm:
“Không lẽ bổn công tử ta hôm nay thật sự phải dùng miệng hút độc sao?” Ngừng một lát lại thở dài: “Mà cũng không còn cách nào! Dùng tay thì phải có chút ít nội lực để có thể ép độc, phải chi Lý Hàn…”
Lê Hạo nghe người này càng nói càng nhỏ cuối cùng mất thanh luôn phải cố gắng lắm hắn mới nghe được hai chữ cuối. Lý Hàn sao? Người này gặp nguy hiểm gì mà giọng hắn hàm chứa nhiều sầu lo như vậy.
“Đành chịu vậy. Dùng cách nguyên thủy thôi.”
Lê Hạo muốn đưa tay ngăn cản nhưng cả tay và chân đều không cảm giác, hắn muốn há miệng ngăn lại thì không mở miệng được nữa. Lê Hạo càng cảm thấy lo lắng gấp rút và càng bất lực hơn bao giờ hết. Không được! Dừng lại. Nọc độc này rất lợi hại ta chết đã đành rồi nhưng không thể liên lụy người khác được. Lê Hạo cố mấp mấy miệng nhưng cơ thể hắn thật sự bãi công rồi hắn không điều khiển được nó nữa. Hắn có cảm giác muốn hôn mê chắc là tác dụng của viên thuốc mà hắn cho mình uống đi. Lúc Lê Hạo thanh tỉnh trở lại dù cũng chỉ là đầu óc thanh tỉnh thân thể vẫn bãi công bình thường hắn cảm giác mình đang ở trên lưng người nào đó và được cõng đi tiếng bước chân cứ đều đều nện bước. Lại là tiếng lầm bầm lúc nãy:
“Tiểu tử ngươi đúng là tốt số mà. Ta còn chưa được người khác cõng bao giờ nay lại cõng ngươi trước. Hừ chờ ngươi tỉnh lại ta nhất định phải lấy lại cả vốn lẫn lời… Mà sao giờ còn chưa tỉnh? Không lẽ thuốc không tác dụng độc chưa thanh trừ hết. Ngươi mà còn không tỉnh ta nhất định sẽ quăng ngươi cho thú dữ thịt luôn.” Lê Hạo bật cười trong bụng người này nghe tiếng chắc cũng bằng tuổi mình vậy mà há mồm kêu mình bằng tiểu tử. Mặc dù tức cười nhưng Lê Hạo lại cảm thấy có chút gì đó mang tên cảm động lên lỏi trong lòng. Hắn biết với một người không biết võ công cõng hắn một quãng đường xa như vậy cả người mệt mỏi lại không hề có ý tứ bỏ hắn lại, dù sao nơi này cũng hoang vu vắng vẻ hắn ta có làm vậy thì cũng sẽ không ai hay không ai biết. Thời buổi này chết một hai người chưa chắc quan phủ đã chú ý, huống chi với người này hắn cũng chỉ là một người xa lạ. Cứu hay không cứu cũng không quan hệ gì.
Sau đó Trần Phong đến nhà lão đại phu rồi chấp nhận điều kiện của ông ta uống ba viên thuốc đó. Hắn muốn hét lớn. Ta không cần lão ta giải độc! Ngươi không cần đáp ứng lão ta! Không được uống. Nhưng dù hắn có gào thét cỡ nào cũng không ngăn được, vẫn trơ mắt… à… không… phải là nhắm mắt – hắn có muốn mở mắt cũng đâu có mở được – nhìn hắn uống dần ba viên độc dược đó. Lê Hạo chưa bao giờ có cảm giác tức giận ngập trời như vậy hắn thề nếu hắn vượt qua kiếp nạn lần này thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão đại phu rắp tâm bất lương này.
Người nọ uống xong viên cuối cùng lão đại phu cũng giữ lời lấy thuốc cứu người. Lê Hạo tỉnh lại nhưng không cảm thấy vui sướng tý nào khi được cứu hắn cảm thấy mạng mình được đổi bằng mạng của người khác làm lòng trầm trọng đến nghẹt thở. Mặc dù Lê Hạo nghe người nọ hạ độc ngược lại lão đầu đó nhưng hắn vẫn cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ. Thấy trên vách treo một thanh kiếm hắn bước đến lấy kiếm quay ra tìm tên đại phu lấy thuốc giải. Bụng nghĩ chờ ta lấy xong thuốc giải nhất định sẽ diệt trừ hậu hoạn tuy ta không muốn lạm sát người vô tội nhưng… Hừ… hắn là đại phu mà bất nhân như vậy thì giữ làm gì? Giữ để cho ông ta tiếp tục giết người làm niềm vui sao? Còn ơn cứu mạng? Nếu không phải vị huynh đệ kia chưa chắc gì ông ta đã ra tay cứu người thì lấy đâu ra ơn cứu mạng? Ra khỏi phòng đến trước sân Lê Hạo thấy ông ta đang phơi thuốc liền rút kiếm kề vào cổ ông ta:
“Ta thấy ông không nên phơi thuốc làm gì. Loại thầy thuốc như ông trên đời đúng là hiếm thấy! Thuốc giải đâu? Ông đã cho bạn tôi uống thuốc gì mau giao thuốc giải ra đây. Nếu không đừng trách ta không khách sáo với ông.”
“Chàng trai trẻ đừng nên kích động như vậy. Có gì cũng phải từ từ.”
“Hừ… ông mà không giao thuốc giải. Ta…”
“Ngươi thế nào?”
“Ông đừng quên… ông đã trúng độc của bạn tôi… nếu ông không cứu người thì đừng hòng có được thuốc giải.”
“Ha ha ha tên tiểu tử đó… suýt chút nữa lão phu đã bị hắn lừa. Ngươi đừng lấy thuốc giải mà uy hiếp ta, dù có thật sự trúng độc thì lão phu cũng sẽ không chịu uy hiếp của bất kỳ kẻ nào… Huống chi tên tiểu tử đó cũng không phải thật sự hạ độc như lời nói.”
“Cái gì?” Không có hạ độc mà nói như… Lê Hạo không biết tâm trạng mình hiện giờ thế nào nữa, chưa từng thấy người nào như vậy cả. Cược một bàn thua trông rõ như vậy. Bây giờ phải làm sao? Lê Hạo không nghĩ đến khả năng lão đầu đánh lạc hướng lừa mình? Thật ra vì cái này khả năng không lớn vì ông ta không cần thiết phải nói dối. Dù sao chuyện du quan tánh mạng thì làm sao giỡn chơi được. Lê Hạo đang nghĩ thì đối diện lão đầu đưa tay kẹp kiếm, hắn định rút lại nhưng tay ông ta như một gọng kềm vậy. Lê Hạo giật mình. Cao thủ? Mình sơ ý quá.
“Bỏ kiếm xuống đi nào chàng trai. Đao kiếm không có mắt đâu. Sau này không nên có hành động lỗ mãng, không suy cùng nghĩ tận như vậy, nếu hôm nay ta lòng mang ý xấu có ý đồ khác thì lúc này đừng nói ngươi mà ngay cả vị tiểu bằng hữu kia cũng có tánh mạng chỉ ưu. Yên tâm đi! Anh bạn của ngươi hắn không sao đâu. Lúc hắn uống viên cuối cùng ta đã lén đổi loại thuốc rồi. Tuy là cùng một màu như nhau nhưng tác dụng khác nhau một trời một vực. Một độc dược. Một giải dược. Thế nào? Ngươi xem! Nếu là địch nhân lấy nhầm hai viên này lẫn lộn giữa thuốc giải và thuốc độc… ta nghĩ… mọi chuyện… chắc sẽ trở nên thú vị lắm đây.”
“Ông!”
“Ông cái gì? Hừ nếu không phải vị bằng hữu kia của ngươi chỉ nói chứ không có làm. Với lại hắn vì cứu người mà không màng an nguy của bản thân, cái loại người ngu xuẩn như hắn thế này trên thế gian cũng đã hiếm hoi lắm rồi. Nếu để hắn chết nữa thì lại mất thêm một người như vậy nên lão phu mới phá lệ một lần. Hừ… không có lần sao đâu! Đi chăm sóc cho hắn đi. Đừng có đứng đó mà cười ngây ngô cản trở công việc của ta… Hắn ngủ một giấc này có thể tới bảy ngày sau mới tỉnh lận.”
“Mặc dù ta không tin ông cứu người là vì… nhưng… ta vẫn muốn cám ơn ông.”
“Hừ giả nhân giả nghĩa làm gì? Mới vừa nãy còn cầm kiếm đòi chết đòi sông với ta. Ở đó cám ơn. Lăn đi đâu cho khuất mắt lão phu.”
Mặc kệ lão cằn nhằn, Lê Hạo mừng rỡ chạy về. À còn chuyện ông ta có thể lừa gạt hay không thì… Mà… Lừa cái gì? Với chiêu thức ông ta dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm lúc nãy thì muốn giết hai người họ cũng như trở bàn tay. Huống chi bọn họ một thương một tàn còn thêm không có võ công trói gà không chặt. Cho nên không cần thiết phải lừa!
Trở lại căn phòng lúc nãy Lê Hạo không giống như vừa mới tỉnh tràn đầy tuyệt vọng. Nếu không với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy. Mười mấy năm qua trừ mẫu phi ra – đám thuộc hạ thì khỏi bàn đi – thì chưa một ai đối xử tốt và thật tâm mà không cầu hồi báo với hắn như vậy. Cũng lần đầu tiên trong mười mấy năm qua hắn thấy có người xuẩn như vậy? Không biết là hắn may mắn hay hắn bất hạnh nữa. Sau này khi thấy ra bản chất thật của con người này Lê Hạo mới hối hận. Cái gì ngu xuẩn? Có liên quan sao? Hắn chính là sói xám đội lớp hồ ly đội thêm lớp cừu lại khoát da người ăn thịt người không nhả xương đó. Nhưng có điều… chỉ ăn kẻ địch thôi.
Trở lại chuyện chính. Đa phần người muốn tiếp cận Lê Hạo không vì tính kế thì cũng là vì quyền thế. Hắn là Bình Nguyên Vương không sai. Hắn là hiền vương không sai. Hắn nho nhã lễ độ không sai. Hắn chiêu hiền đãi sĩ không sai. Hắn yêu dân như con không sai. Tất cả đều không sai. Chỉ sai ở chỗ hắn bị người tính kế sợ. Từ lúc còn trong bụng mẹ bị tính kế đến lúc trưởng thành nếu không phải được quý nhân hỗ trợ không biết hắn có mấy cái mạng để chết nữa. Xung quanh hắn lúc nào cũng chỉ một màu dối trá. Mười mấy năm hắn không có lấy một người bạn. Cho nên Lê Hạo học được cách ngụy trang chính mình. Ngụy trang mãi rồi hắn cũng không biết đâu mới là bản thân. Có lẽ tất cả đều phải, cũng có lẽ tất cả đều không phải. Ai biết được!
Mặc dù lão đầu khó chịu đó nói khi nào hai người khỏe thì lập tức lăn. Nhưng cuối cùng cả hai ở lại cũng gần ba tháng mới rời khỏi đấy.
Trong ba tháng này lão đầu như có như không chỉ dạy cho hai người họ nhiều thứ. Càng ngày cả hai càng cảm thấy thân phận ông ta không bình thường, nhưng bất đắc dĩ lão quá kín tiếng hai người đều không thăm dò được gì.
Lúc đầu Trần Phong vì gấp rút đi tìm Lý Hàn nên vừa khỏe lại định từ biệt đi ngay không ngờ lão đầu đó bảo giờ có đi tìm cũng không tìm được. Phải chờ đến năm năm sau tự động sẽ gặp. Thoạt đầu Trần Phong cũng không tin lời ma quỷ của lão nhưng cuối cùng lão đã dùng thực lực để chứng minh những gì lão nói là thật. Thế nên Trần Phong cũng bớt nóng lòng tìm người. Có lẽ thật ra từ sâu trong tâm, hắn cũng sợ Lý Hàn đã dữ nhiều lành ít nay có người bảo đảm người hắn muốn tìm vẫn còn sống chỉ cần dưỡng thương tốt họ sẽ có cơ hội gặp lại nhau. Cuối cùng là cả hai đều bị bắt lính ba tháng cho lão đầu khó chịu đó.
Trong thời gian này Lê Hạo cũng tìm cơ hội ra ngoài truyền tin cho đám thuộc hạ nếu không hắn sợ mình chưa về thì mọi thứ đã loạn hết. Mà loạn thế nào chắc chỉ có Lê Nhất mới thể hội nhiều nhất. Thời gian Lê Hạo không có tin tức bọn họ cứ như rắn mất đầu, lộn xộn cả lên cũng may bình thường huấn luyện phát huy tác dụng làm bọn họ cũng không đến mức loạn thành nồi cháo heo. Sau đó không lâu thì Lê Nhất nhận được tin chủ tử và biết người bình an vô sự. Tiếp đó hắn lại vì quá áy náy tự trách mà chủ động xin từ chức trở về Bí doanh tự phạt trọng đánh trăm trượng còn không trị thương và ăn uống. Cũng may Lê Hạo biết tính hắn nên cho người truyền tin cho Lê Nhị vừa tới kịp lúc ngăn cản và nói rõ nếu như hắn dám không có lệnh mà tự động lãnh phạt thì lập tức cuốn gối khỏi Bí doanh ngay lập tức. Chủ tử ra lệnh hắn không thể không nghe nhưng lại cảm thấy bản thân vô dụng không đủ thực lực bảo vệ chủ tử nên hắn quyết định đi huấn luyện lại. Còn việc bản thân Lê Hạo bất cẩn bị rắn cắn và việc hắn bảo vệ chủ tử bất lực có liên quan gì nhau thì không ai tìm hiểu. Lê Hạo hắn mới mặc kệ liên quan hay không miễn thuộc hạ mình không lăn lộn mù quáng làm bản thân bị thương vô bổ thì huấn gì hắn cũng mặc.
P/s: Câu chuyện về chuyến vi hành xuống phía nam của Bình Nguyên vương Lê Hạo vẫn chưa kết thúc. Muốn biết được bốn người họ gặp gỡ nhau như thế nào? Kết nghĩa anh em ra sao? Xin mời đón xem ở những tập khác.
Tác giả viết truyện theo lối hồi ức và thực tại đan xen thế nên nếu quý vị đọc giả đọc tắt ngang sẽ không hiểu rõ mạch truyện.
Có lẽ tác giả tay bút non nớt viết chưa hay nhưng hứa sẽ cố gắng hết sức có thể để mạch truyện được diễn ra logic.
Hết chương 9.
Mời các bạn đón xem tiếp tập 10.
Thủy Ngọc Linh.