Sáng sớm hôm sau, Trần Phong thông qua mật thất đi đến một phủ đệ khá rộng lớn bên cạnh khách đếm rồi từ cửa sau phủ đệ mà ra ngoài. Phủ đệ này trước đây là nơi ở của một gia đình giàu có, sau vì gia đạo sa sút bán lại nhà để về quê sinh sống, Trần Phong thấy nơi này phong thủy cũng khá tốt nên cho người mua lại.
Ra ngoại thành. Hướng quan đạo thẳng tiến. Đi được một lúc Trần Phong bỗng cảm giác như có người đang đi theo sau mình. Nhưng lúc quay đầu thì… lại không thấy ai. Không lẽ là ta cảm giác sai sao? Cùng lúc đó cách đấy không xa hai bóng người lúc ẩn lúc hiện một người mặc thanh y một mặc lam y. Người mặc thanh y nói với người mặc lam y:
“Lam Ảnh, đệ nói xem. Rõ ràng chủ tử không có chút võ công tại sao cảm giác lại mạnh như vậy?”
“Ừm… Đúng là kỳ lạ. Nhưng hiện tại… đệ cảm thấy chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện nay là… phải cẩn thận hơn chút nữa… Nếu không để chủ tử phát hiện được… Đệ nghĩ… chúng ta… chắc chắn sẽ cực thảm.” Lam Ảnh vừa ngó nghiêng xung quanh vừa trả lời.
Phía trước Trần Phong đi được một lúc thì dừng lại, ngó xung quanh rồi ngồi xuống gốc cây ven đường. Sau đó mở miệng nói bâng quơ:
“Phải chi có một con gà nướng Đông Kinh nhỉ?”
Cách đó không xa trong một gốc khuất. Thanh Ảnh mắt nhìn về phía trước trong khi miệng thì bảo:
“Lam Ảnh, đệ trở lại thành mua gà đi!” Lỡ như bị phát hiện, may ra được bảo mạng.
“Sao là đệ? Huynh lớn hơn, huynh đi đi.” Lam Ảnh bĩu môi phản đối.
“Đệ nhỏ hơn, nên đệ phải nghe lời ta.” Thanh Ảnh quay sang trừng mắt.
“Huynh lớn hơn thì huynh phải nhường đệ chứ.” Lam Ảnh không phục trừng lại.
“Được vậy sài luật cũ đi.”
“Ta thấy không cần đâu!!!”
“Sao lại không cần?”
Cả hai cùng lên tiếng phản bác. Và cùng song song phát hiện không biết từ bao giờ Trần Phong đã đứng phía sau. Cả hai cùng biến sắc và bắt đầu lắp bắp cười gượng:
“Chủ… chủ tử… ngài đến đây từ… từ lúc nào vậy?” A… chủ tử… lão nhân gia ngài sao lại có thể bước đi không tiếng động vậy chứ làm sợ quá đi mất!
“Ta vừa mới đến! Đúng lúc hai người các ngươi đang hăng say cải nhau xem ai sẽ đi mua gà nướng ấy. Hừ mất cảnh giác như vậy nếu không phải là ta các ngươi nghĩ bây giờ các ngươi còn sống mà đứng đây nói chuyện với ta sao?”
“Chủ tử…”
“Đừng chủ tử này chủ tử nọ nữa. Nói đi sao lại lén lút đi theo.” Trần Phong vừa nói vừa quay bước trở lại chỗ ngồi.
Hai người lập tức giả lả:
“Không có chủ tử. Bọn thuộc hạ chỉ… chỉ… là đi ngang qua thôi…”
“Đúng vậy… đúng vậy… chỉ đi ngang qua…”
Trần Phong nhướng mày:
“Đi ngang qua??? Thanh Ảnh… Lam Ảnh…”
Nghe giọng điệu không nhìn ra hỉ nộ của chủ tử, hai người vội lau mồi hôi lạnh trên chán:
“Dạ…”
Thấy hai người vẫn còn không biết sống chết, Trần Phong giận cực phản cười:
“Các ngươi tưởng ta là trẻ nít ba tuổi sao? Lý do sức sẹo như vậy? Hai người các ngươi nghĩ tin được không?”
“Dạ… không…”
Thanh Ảnh và Lam Ảnh chính là hai trong bảy ảnh vệ được ông ngoại lựa chọn riêng cho Trần Phong nhiệm vụ của họ chỉ là trực tiếp nghe lệnh và phụ trách an toàn của hắn. Nhưng mấy tháng trước, khi khăn gối lên kinh đi thi Trần Phong đã tìm cách cắt đuôi bọn họ sau đó một mình lên kinh cùng với Lý Hàn, Trần Nghĩa và Chu Minh. Khi đến kinh thành lại truyền tin về sai bảy người họ đi làm nhiệm vụ liên tục. Đến nữa tháng trước Thanh Ảnh và Lam Ảnh mới vừa hoàn thành nhiệm vụ hai người lập tức bàn giao công việc với năm ảnh vệ kia sau đó lập tức lên kinh tìm Trần Phong. Hai người sợ Trần Phong biết hai người xong việc sẽ lập tức bố trí nhiệm vụ khác nên nhờ Xích Ảnh giúp che dấu trước khi bọn họ gặp được chủ tử thì không được để người biết.
“Nói đi! Nói hết những gì các ngươi đã làm!” Trần Phong ngồi xuống một bộ tư thế không nói xong sẽ không bỏ qua.
“Dạ. Bọn thuộc hạ đến cửa thành vào sáng hôm nay định đi gặp chủ tử thì thấy ngài ra khỏi thành.”
“Chỉ nhiêu đó thôi sao?”
“Trước khi đến thuộc hạ và Lam Ảnh đã nhờ Xích Ảnh tạm thời ngưng báo việc nhiệm vụ hoàn thành lên chủ tử.”
“Thanh Ảnh ngươi nói… dối trên lừa dưới phải chịu tội gì?” Trần Phong thản nhiên hỏi, vẻ mặt không có dấu hiệu gì của tức giận. Nhưng lại làm cho hai người kia tái mặt:
“Chủ tử! Thanh Ảnh biết tội. Xin người trách phạt.” Vừa nói, hắn vừa quỳ xuống xin tội.
“Không! Chủ tử chuyện này cũng có phần của thuộc hạ. Lam Ảnh cam nguyện chịu phạt.” Nói xong cũng đi theo quỳ xuống.
Trần Phong cứ để mặc hai người quỳ đó một lúc không nói năng gì cả. Bình thản lấy lương khô ra ăn. Không phải Trần Phong không biết bọn họ lo lắng cho mình nên mới làm như vậy. Nhưng quy củ đặt ra một khi phá vỡ nó thì sau này hắn lấy gì để ước thúc người khác? Hắn không trách bọn họ nhưng phải để cho họ hiểu việc họ làm là không đúng. Nếu lỡ như sau này chủ tử bọn họ không phải là hắn thì không phải chỉ quỳ một cái là xong việc không chừng còn ném cả tính mạng. Lát sau Trần Phong mới bảo:
“Được rồi. Đứng dậy hết đi. Nhớ! Không thể có lần sau!”
“Dạ. Đa tạ chủ tử.” Thanh Ảnh và Lam Ảnh liếc nhau cùng thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra ải này bọn họ đã quá quan.
“Nói tiếp đi.”
“Dạ… Là lão chủ tử sai bọn thuộc hạ đến để bảo vệ người.”
“Ông ngoại… Người vẫn khỏe chứ?” Trần Phong cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua người. Nhưng hắn cũng thật bất đắc dĩ.
“Dạ khỏe! Lão chủ tử nhắn là ông sẽ không can thiệp vào quyết định của chủ tử nhưng người phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân.”
Ông ngoại… Thật xin lỗi! Đã để người lo lắng… Là Phong nhi bất hiếu… Nhưng… Chuyện phụ thân giao lại, con phải hoàn thành. Cho nên Phong nhi chưa thể ở lại bên người tận hiếu. Người hãy tha lỗi cho con.
Thấy chủ tử cảm xúc hạ xuống. Thanh Ảnh liếc Lam Ảnh: ‘Tại ngươi đó. Nhắc lão chủ tử làm chi.’
Lam Ảnh liếc lại: ‘Làm sao đệ biết được. Đệ lỡ miệng thôi mà.’
Thu thập xong cảm xúc Trần Phong ngước mắt nhìn lên thì thấy hai tên ảnh vệ của mình đang mắt đi mày lại.
“Hai người các ngươi…”
“Ha ha chủ tử… không… không có gì đâu ạ.”
Lam ảnh cũng đi theo cười gượng:
“Đúng vậy chủ tử không có gì đâu.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Mình đi đâu chủ tử?”
“Ta muốn đi gặp Mặc thần y.”
“Mặc thần y??? Đã tìm được Mặc thần y rồi? Tốt quá.” Thanh Ảnh vừa nói vừa vươn tay ôm Trần Phong sau đó buông ra quay sang ôm Lam Ảnh.
Lam Ảnh vẻ mặt ghét bỏ:
“Huynh đừng có mà ôm ấp khó coi như vậy được không?” Nhưng ánh mắt chi gian không giấu được vẻ hưng phấn.
Thanh Ảnh tức giận:
“Đệ nói ai khó coi?”
“Thì huynh đó. Giữa thanh thiên bạch nhật có ai giống huynh không hả?”
“Đệ…”
Trần Phong bất đắc dĩ cắt ngang:
“Đừng cải nhau nữa. Chúng ta đi thôi”
“Dạ chủ tử hứ…” Lam Ảnh vừa trả lời vừa liếc nửa mắt với Thanh Ảnh.
“Vậy chủ tử hiện giờ Mặc thần y ở đâu?”
“Theo tin tức mới nhất truyền về thì ông ấy hiện đang ở tại Thiên Sơn tự.”
“Thiên Sơn tự???”
Thấy hai thuộc hạ cứ lẩm bẩm nhắc lại mấy từ Thiên Sơn tự Trần Phong liền nói:
“Thiên Sơn Tự là nơi Thái tổ và nghĩa quân đóng quân trong thời kỳ đánh giặc. Bởi vì trong khuôn viên tự có hai cây Bồ Đề rất to nên còn được gọi là dinh Bồ Đề. Trước đây khi người đuổi giặc Minh, bao vây thành Đông Quan từng đóng quân tại đây. Ngài cho người xây lầu nhiều tầng ở đây để hàng ngày lên lầu quan sát động tĩnh quân giặc trong thành từ đó đưa ra kế sách phá giặc.”
“Chủ tử ngài thật lợi hại.”
“Cái gì lợi hại?”
“Thì ngay cả chuyện này ngài cũng biết. Không phải lợi hại sao?”
Trần Phong cười cười:
“Không phải ta lợi hại mà là phụ thân của ta. Tất cả mọi việc xảy ra từ lúc người đi theo Thái Tổ đánh giặc đều được phụ thân ta ghi lại. Nó được mẫu thân ta bảo tồn cho đến ngày ta khôn lớn. Chỉ tiếc… sách của phụ thân ta trước đây mười phần nay còn không tới hai ba phần.”
“Chủ tử… ngài đừng buồn. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm kẻ chủ mưu hãm hại lao gia năm xưa… bọn thuộc hạ nhất định sẽ giúp ngài mà. Đệ nói phải không Lam Ảnh?”
“Đúng vậy. Chủ tử. Lúc đó thuộc hạ nhất định sẽ lột da xẻo thịt kẻ đó.”
“Đa tạ hai người.”
Nghe chủ tử cảm tạ Thanh Ảnh và Lam Ảnh đều cười ngượng ngùng, đồng thanh:
“Chủ tử… ngài không cần cảm tạ.”
“Ai cho đệ nói theo ta hả?”
“Rõ ràng huynh nói theo đệ.”
“Hừ. Ta không thèm nói với đệ.”
“Hứ. Đệ thèm sao!”
Trần Phong vừa nhìn hai tên thuộc hạ đấu khẩu nhau vừa lên đường. Đôi lúc hắn cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao mỗi lần gặp nhau là cả hai đều đôi co nhưng vắng nhau thì cứ tìm. Và tìm được rồi thì lại tiếp tục đâm chọc lẫn nhau. Có lẽ… đây là cách biểu hiện tình cảm huynh đệ đặc biệt của bọn họ.
⁂
“Chủ tử! Đã đến Thiên Sơn tự.”
Nhìn lên hoành phi chữ đề như rồng bay phượng múa, khí nuốt núi sông. Trần Phong mắt tán thưởng rồi buột miệng:
“Chữ tốt.”
“A di đà phật! Đa tạ thí chủ đã quá khen.”
Nghe tiếng nói Trần Phong quay qua thì thấy một sư cụ mặt mũi hiền từ, đôi mắt toát lên vẻ từ bi. Hắn chấp tay:
“A di đà phật, xin hỏi đại sư đây là…”
“Xin chào thí chủ. Bằng tăng pháp hiệu Huệ Không là sư trụ trì của Thiên Sơn tự.”
Trần Phong chấp tay vái:
“A di đà phật! Bạch sư phụ. Đệ tử họ Trần tên Phong tự Thanh Liên. Còn đây là hai tùy tùng. Đây là Thanh Ảnh. Còn đây là Lam Ảnh.” Trần Phong vừa nói vừa chỉ giới thiệu.
“Xin chào sư phụ.” Thanh Ảnh và Lam Ảnh cùng chấp tay.
“Đại sư! Đệ tử có một nghi vấn. Không biết…”
Huệ Không đại sư vuốt râu cười:
“Thí chủ muốn hỏi tại sao bằng tăng lại ở đây?”
“Không sai!”
“Bần tăng vốn dĩ có chút khả năng bói toán. Đêm hôm qua, ta có gieo thử một quẻ, quẻ bói nói rằng vào giờ mùi hôm nay sẽ có khách quý ghé thăm chùa nên bằng tăng đến đây để chờ sẵn.”
Trần Phong ngạc nhiên:
“Khách quý? Ý đại sư là…”
“Đúng vậy. Hôm nay thí chủ đến chùa vào đúng giờ mùi vậy khách quý mà quẻ bói nhắc đến chính là thí chủ.”
Nhân lúc không ai để ý Lam Ảnh nhích đến gần Thanh Ảnh hỏi nhỏ:
“Thanh Ảnh ca! Huynh nói vị đại sư này có thật sự lợi hại như vậy sao? Ngay cả chủ tử đến đây lúc nào cũng có thể đoán được?”
“Lam Ảnh. Đệ không được vô lễ. Nước ta nhân tài đông đúc. Cao nhân ẩn sĩ vô số. Có lẽ đại sư là một trong số những người đó. Đệ không được nói năng lỗ mãng.”
“Hừ… không nói thì không nói…”
“Đệ lầm bầm cái gì?”
“Đại sư! Hôm nay Phong đến đây là để tìm một người.”
“Người thí chủ muốn tìm hiện đang ở trong thiền phòng. Xin mời ba vị đi theo bằng tăng… Mời.”
“Huệ Không đại sư xin mời.”
Theo thứ tự Huệ Không và Trần Phong đi trước. Vì tỏ vẻ tôn trọng Trần Phong bước chậm nữa nhịp. Huệ Không đại sư mặc dù không nói nhưng trong mắt toát lên vẻ tán thưởng. Đi qua đình các, đến cửa chính vào thiền phòng. Huệ Không đại sư đứng lại:
“Trần thí chủ. Đã đến. Bần tăng cáo lui.”
“Đa tạ đại sư.”
Trần Phong đưa tay gõ cửa và gọi:
“Mặc thần y. Tại hạ Trần Phong xin cầu kiến.”
“Mời vào.”
“Trần Phong xin đa tạ.”
Nói xong hắn đẩy cửa bước vào. Trước khi đóng cửa phòng Trần Phong quay lại nói với hai thuộc hạ:
“Hai ngươi đợi ở ngoài đi.”
“Dạ. Chủ tử.”
Trong phòng một ông lão râu tóc bạc phơi, dáng vẻ hiền lành. Từ lúc Trần Phong bước vào đã nhìn hắn không chớp mắt. Miệng thì thào:
“Giống… giống quá…” Cái lão đầu trọc nói hôm nay sẽ đưa một người liên quan đến cố nhân dẫn kiến cho ta. Quả nhiên là…
Trần Phong ngạc nhiên:
“Ngài nói tại hạ giống ai?”
Nghe hỏi Mặc thần y tỉnh thần đáp:
“Ức Trai hiền đệ.”
“Ngài biết gia phụ.”
“Gia phụ? Ra vậy. Ngươi chính là tứ tử của Ức Trai. Ta chính là bạn vong niên của cha ngươi. Năm xưa khi ta hay tin người gặp nạn lúc trở về thì mọi sự đã rồi. Lão phu những tưởng… bỏ đi… Hôm nay gặp nhau chính là chuyện vui rồi. Con có thể gọi lão phu một tiếng bá phụ.”
Giọt nước mắt từ từ tràn ra, Mặc Hiên để mặc nó từ khóe mi tràn xuống miệng. Cảm nhận được vị mặn của nó ông mới có thể tin đây không phải là một giấc mơ. Ức Trai không tuyệt hậu rồi. Đệ ấy có người nối dõi tông đường lo hương khói cho tổ tiên.
“Chất nhi Trần Phong tham kiến bá phụ.” Vừa nói Trần Phong vừa quỳ xuống thi đại lễ.
“Phong nhi, tốt tốt lắm, miễn lễ.” Vừa nói vừa nhanh tay đỡ Trần Phong đứng dậy. Xong quay qua nói với một cậu bé khoảng mười lăm tuổi dáng vẻ đường đường đứng ở gốc phòng:
“Tiểu Đồng con đi lấy trà và bộ trà cụ đến đây cho sư phụ mời khách.”
“Dạ. Sư phụ!” Nghe sư phụ gọi Tiểu Đồng vội chạy đi.
“Phong nhi, con đến đây ngồi đi.”
“Dạ. Bá phụ!”
Không lâu sau Tiểu Đồng quay trở lại:
“Sư phụ. Đây ạ.”
“Được! Con đưa đây cho ta.” Mặc Hiên đưa tay đón lấy. Và quay qua, vừa bắt đầu nấu nước pha trà vừa giải thích:
“Đây là trà xanh hương sen mọi người vẫn thường gọi là trà sen. Nó được hái từ búp non của lá trà xanh, khi hái phải chú ý làm sao cho búp trà phải to và xanh mướt. Khi hái xong ta làm héo lá trà, sau đó đem sao khô. Khi đã sao xong, đem trà đã sao cho vào búp của hoa sen để đó cho đến khi hoa nở thì đến lấy ra. Lúc đó trà sẽ có mùi hương thơm ngát của hoa sen.”
“Trần công tử đây là trà yêu thích của sư phụ tôi. Thường ngày cũng không nỡ uống nhiều, lần này thật sự là nhờ phúc của ngài rồi.”
“Tiểu Đồng! Đệ hãy gọi ta là Trần đại ca đi. Gọi công tử nghe xa lạ lắm.”
“Dạ Trần đại ca.”
“Tiểu Đồng… con đó… lần nào cũng nhân lúc ta sơ ý trộm trà của sư phụ, con còn nói… con làm cho Phong nhi nó chê cười rồi đó.”
“Hồi nào chứ. Trần đại ca huynh không chê cười đệ phải không?”
“Đúng vậy. Ta làm sao có thể chê cười đệ chứ. Ha ha ha.”
“Sư phụ người thấy không!”
“Được rồi. Sư phụ đã biết. Ha ha ha…”
Để có được một bình trà ngon thì khi pha trà cần chú ý ba điều đó là: Nước để pha trà, thời gian ngâm và lượng trà khi pha. Nước để pha trà phải trong và có vị ngọt của thiên nhiên. Tốt nhất là nên nước suối trên ngàn nếu không có nước suối lấy nước giếng thay thế cũng được. Độ sôi của nước phải vừa đủ. Không được nóng quá vì nóng quá sẽ làm trà bị đắng mất đi hương vị vốn có, cũng không được nguội quá vì nguội quá sẽ làm hương vị trà kém ngon hơn. Khi nước đã nóng thì rót nước vào các ly làm ấm. Làm ấm xong ta đổ bỏ nước đi và cho trà vào bình lượng trà khi pha phải vừa đủ không được để nhiều quá sẽ làm trà quá đắng, ít quá sẽ làm hương vị của trà kém đi không đủ để thưởng thức. Tiếp đó rót nước nóng cho ngập lá trà để xông trà và sau đó đổ bỏ nước đi càng nhanh càng tốt, nước nóng xông trà không nên để nước sôi. Tiếp theo cho nước đã sôi vào ấm trà ngâm cho ra trà. Thời gian ngâm trà không được quá lâu. Và tùy từng loại mà có thời gian ngâm trà khác nhau.
Pha xong, Mặc thần y đem trà rót ra ly, rồi đưa cho Trần Phong. Nước trà mang một màu vàng nhạt thanh trong, hương thơm lan tỏa khắc cả gian phòng. Trần Phong kính cẩn nhận lấy, hít một hơi thật sâu ngửi hương vị thoang thoảng vừa mang nét nhàn nhạt, lại vừa đậm đà của lá trà sen. Sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm, nhắm mắt lại thưởng thức. Trà vừa vào miệng mang một vị đăng đắng nơi đầu môi, khi uống vào lại có vị ngòn ngọt mang mùi hương của hoa sen thanh mát trong cổ họng:
“Trà ngon.”
Mặc thần y vuốt râu mỉm cười:
“Đây chính là trà đạo của Đại Việt ta”
Trà đạo Đại Việt được lưu truyền từ thời Hùng vương. Sau nước ta bị giặc phương Bắc đô hộ suýt nữa thất truyền. Nhưng nhờ có Vua bà dựng cờ khởi nghĩa đuổi chúng về phương Bắc và tìm được quyển sách ghi lại phương pháp làm trà và pha trà trong phủ của thái thú Tô Định. Đây là một trong các loại sách mà Tô Định đã bắt dân ta cống nạp cho chúng. Tô Định thua trận phải chạy về nước không kịp di chuyển số sách đó. Khi vua Bà làm chủ Lĩnh Nam đã cho người đem các loại sách đó cất chứa cẩn thận. Vào năm 43 quân Hán trở lại xâm lược vua Bà bại trận ở Cẩm Khê trước khi tuẫn tiết ở sông Hát đã cho người đem số sách đó giấu vào núi sâu, vẽ lại bản đồ rồi phân thành bảy mảnh và giao cho bảy thuộc tướng mang theo nó lẫn tránh sự truy lùng của Mã Viện và giặc Hán. Sau này chỉ cần tập hợp đủ các mảnh đó sẽ tìm được nơi chôn giấu sách. Tuy nhiên việc tập hợp đủ các mảnh bản đồ không phải là chuyện dễ. Mãi đến năm 938 Ngô Vương đánh thắng quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng. Trong lúc tình cờ ông đã tập hợp đủ các mảnh bản đồ và tìm được số sách được chôn giấu từ thời vua Bà. Đến nay bao lần nước ta bị giặc ngoài xâm chiếm nhưng phương pháp này vẫn còn được lưu truyền trong dân gian cho đến tận bây giờ đã được cải tiến và phát triển đa dạng hơn.
“Phong nhi hôm nay con đến tìm ta là có chuyện gì?”
“Bá phụ con muốn nhờ người đến chữa bệnh cho một vị huynh đệ của con.”
“Vậy huynh đệ đó của con hiện đang ở đâu.”
“Dạ, đệ ấy đang ở kinh thành. Cho nên con đến đây xin người…”
“Được rồi. Dù sao lần này mục đích của ta cũng là đến kinh thành.”
“Bá phụ người đến kinh thành để làm gì?”
“Chuyện là thế này… ta có một đệ tử đang ở kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân ta đến để thăm nó trước khi đi vân du thiên hạ.”
“Đệ tử của người?”
“Đúng vậy. Nó tên là Lương Thế Vinh.”
“Là Cảnh Nghị huynh? Thì ra huynh ấy là đệ tử của bá phụ!”
“Con biết Vinh nhi?”
“Dạ. Tình cờ con và Cảnh Nghị huynh gặp gỡ và kết bạn với nhau.”
“Vậy thì tốt quá… ha ha ha… Vậy sáng sớm mai chúng ta trở lại kinh thành càng sớm càng tốt.”
“Cám ơn bá phụ.”
⁂
Sáng hôm sau Mặc Hiên bảo Tiểu Đồng thu xếp hành trang đi theo Trần Phong. Đến kinh thành, trước khi vào thành Trần Phong quay sang bảo Thanh Ảnh và Lam Ảnh:
“Hai ngươi đưa bá phụ và Tiểu Đồng đến khách đếm trước, cứ như khách bình thường đến mướn trọ.”
“Dạ. Chủ tử.”
“Trần đại ca vậy còn huynh?”
“Ta theo đường khác trở về. Bá phụ, Tiểu Đồng lát nữa nếu có gặp lại ta ở khách đếm nhớ làm bộ không quen biết ta được không? Lúc đó Phong nhi sẽ cho người sắp xếp chỗ cho hai người.”
“Được. Con yên tâm.”
“Thanh Ảnh, Lam Ảnh!”
“Có thuộc hạ.”
“Bảo vệ tốt bá phụ.”
“Dạ.”
“Bá phụ. Con cáo từ.”
Thở dài nhìn theo Trần Phong khuất dòng giữa dòng người. Ức Trai hiền đệ! Đệ đã có người kế tục rồi. Phong nhi nó rất có phong thái của đệ năm xưa. Đệ có thể yên tâm mà ngậm cười rồi.
“Mặc tiên sinh! Mời theo chúng tôi.”
“Ừm. Tiểu Đồng chúng ta đi.”
“Dạ sư phụ.”
Trần Phong sau khi từ biệt Mặc Hiên đã trở lại phủ đệ lúc trước rồi theo lối cũ trở lại phòng mình. Vừa ra khỏi mật thất Trần Phong đã bị Trần Lễ ôm chặt vừa khóc vừa nói:
“Môn chủ! Ngài đã về rồi. Ngài mà còn chưa về thuộc hạ nhất định sẽ bị nữ la sát đó ăn tươi nuốt sống mất.”
“Tố Nương tham kiến môn chủ. Còn ngươi nói cái gì hả? Lại mắng ta?”
“Môn chủ! Cứu mạng.”
Trần Phong bất đắc dĩ:
“Trần Lễ ngươi… ngươi lập tức leo xuống ngay. Còn thể thống gì nữa hả?”
“Hừ lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi. Môn chủ người đã về vậy người có tìm được Mặc thần y không?”
“Thanh Ảnh và Lam Ảnh sẽ đưa Mặc thần y đến đây sau.”
“Thật tốt quá Tố Nương, tốt quá rồi.”
“Trần Lễ buông ta ra. Ngươi ôm chỗ nào vậy hả. Có tin ta đánh chết nhà ngươi không.”
“Ách… xin… xin… lỗi. Ta không có cố ý ôm cô đâu. Ta chỉ là quá kích động. Đúng vậy. Là quá kích động một chút.”
Chết rồi, lúc nãy mình lỡ ôm phải bà la sát này. Lần này, xem ra mình đúng là chết không có chỗ chôn rồi. Hy vọng, ta chết sẽ không quá khó coi.
“Hừ lần này tha cho ngươi.”
“Cái gì?”
Hắn không nghe lầm chứ? Đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai hắn cười nịnh nọt:
“Cô vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ.”
“Ngươi… hừ nếu không nghe rõ vậy để ta đánh cho tới lúc ngươi nghe rõ thì thôi. Hây… xem chiêu…”
“Khoan… khoan đã. Cô… cô đừng kích động, hãy bình tĩnh. Ta… ta nghe rõ rồi.”
“Hừ…”
Cái tên ngốc này. Nếu không phải… ngươi có thể ôm được ta sao. Dù gì bổn cô nương ta đường đường là Phó đường chủ, võ công cũng không tệ đến mức nào. Tức chết ta rồi cái đầu gỗ này tới lúc nào hắn mới hết cái tính bộp chộp trẻ con này? Tới lúc nào thì hắn mới thông suốt?
“Tố Nương! Cô truyền lệnh ta cho chưởng quầy bảo hắn thu xếp hai căn phòng kế bên lát nữa khi có một ông lão và một thiếu niên đến ở trọ thì đưa họ đến đó. Nhớ tiếp đãi họ cho chu đáo.”
“Dạ. Môn chủ. Thuộc hạ đi ngay.”
Trần Phong đi đến án thư vừa ngồi xuống vừa hỏi:
“Trần Lễ mấy hôm nay ta không có ở đây có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
“Bẩm môn chủ. Ngoại trừ Chu thúc ngày ba lần đến đây hỏi thăm ngài thì không có chuyện gì khác lạ hết.”
“Ngày ba lần đều đặn thăm hỏi ta sao? Lúc ta đi không phải dặn Trần Nghĩa chăm sóc tốt thúc ấy sao? Sao còn để thúc ấy vất vả như vậy? Thôi bỏ đi. Cũng không phải lần đầu tiên.” Chu thúc… người đừng để ta… phải khó xử.
“Đúng rồi. Lý Hàn và Trần Nghĩa đâu?”
“Dạ, Hàn đệ đang ở phòng của Chu thúc. Còn nhị ca sáng nay huynh ấy đã ra ngoài đi kết toán sổ sách rồi”
“Vậy… được rồi. Ngươi trở về đi. Ta đi đón Lý Hàn.”
“Dạ môn chủ.”
Trần Phong ra khỏi phòng hướng đến phòng của Chu Minh. Đứng trước cửa phòng một lát hắn mới đưa tay lên gõ cửa:
“Chu thúc, thúc có ở trong phòng không?”
“Là Thiếu chủ sao? Ngài chờ một chút. Lão ra mở cửa ngay.”
Lát sao Chu Minh đầu quắn khăn, quần áo không chỉnh tề còn nhiễu vài ba giọt nước ra mở cửa mặt đầy xin lỗi:
“Thiếu chủ đã làm người phải đợi lâu.”
Trần Phong nhìn toàn thân chỗ ướt chỗ ráo của Chu Minh mắt loé suy tư, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời:
“Không sao… Thúc đang tắm à?”
“Đúng vậy thiếu chủ. Trời có chút nóng nên lão đi tắm một chút.”
Trần Phong ngó nghiêng một chút xung quanh… Nhưng dù thế nào hắn thấy bầu không khí vẫn còn mang chút xuân hàng se lạnh. Sau đó quay mặt nhìn Chu Minh một bộ nóng nực quá mức.
Không tự giác nghĩ: Thời tiết đầu xuân oi bức đến mức này à? Hắn cười gượng:
“Vậy… thúc cũng đừng nên tắm lâu quá. Dễ bị cảm lạnh.”
“Cám ơn thiếu chủ đã lo lắng. Lão không sao đâu. Thiếu chủ muốn tìm Lý Hàn sao? Cậu ấy đang ngủ trong phòng.”
Lúc Trần Phong định bước vào phòng thì đột nhiên một vật lóe lên kèm theo tiếng hét:
“Công tử… Ngài rốt cuộc tới tìm đệ. Mấy hôm nay đệ rất nhớ người. Lúc nãy đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng người gọi đệ nên tức tốc chạy ra không ngờ thật sự là công tử.”
Trần Phong vuốt lưng Lý Hàn cười bất đắc dĩ:
“Leo xuống đi. Để ta xem đệ có ốm không?”
“Không có đâu mấy hôm nay đệ rất ngoan. Không có bỏ ăn.”
“Ừm. Ngoan lắm. Được rồi hôm nay huynh không bận nữa đệ có thể đi qua cùng ta rồi.”
“Thật sao công tử? Tốt quá rồi. Công tử đi thôi. Chúng ta mau mau đi thôi.”
“Chu thúc ta đi trước. Thúc có mệt thì vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ thiếu chủ.”
Chu Minh đóng lại cửa trở về phòng nổi lòng dâng lên nhiều bâng khoăn muộn phiền.
Có lẽ hắn nên…
Trần Phong trở lại phòng mình. Sau đó rót một ly nước đưa cho Lý Hàn:
“Đệ uống nước đi.”
“Cám ơn công tử.”
Sau khi uống nước xong lát sau hắn chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng nhịn không được gục xuống bàn ngủ. Lúc này Trần Phong mới bước qua dìu hắn đưa lên giường. Xong đâu đấy Trần Phong đi đến bên lư hương gần đó, xê dịch một chút vị trí sau đó đưa tay xoay nhẹ đỉnh lư. Bức tường tách ra vừa người đi thông qua phòng kế bên.
Lúc đầu khi Trần Phong cho mở khách đếm này đã cho người xây dựng các phòng giống y hệt nhau. Nhưng chỉ có phòng dành cho hắn là thiết kế cơ quan ẩn dấu dưới các vật dụng trong phòng, bình thường các đồ vật sẽ có chức năng của chính nó, trừ phi được đặt đúng vị trí thì chúng mới có thể trở thành chìa khóa khởi động cơ quan. Mà vị trí này ngoài Trần Phong ra thì trừ phi được hắn cho phép nếu không sẽ không thể biết được.
Lúc này Mặc Hiên và Tiểu Đồng đều ở trong phòng, thấy vách tường tự động mở ra Tiểu Đồng giật mình, vội vàng đứng dậy thủ thế sau thấy Trần Phong bước ra mới thu thế chạy lại nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò:
“Trần đại ca! Huynh thật lợi hại. Có thể mở cả vách tường. Huynh làm như thế nào vậy? Chỉ cho đệ với.”
“À cái này…”
“Tiểu Đồng con đừng nghịch ngợm nữa. Thế nào Phong nhi?”
“Bá phụ con đã đưa Lý Hàn đến rồi. Mời người theo con.”
“Ừm đi thôi. Tiểu Đồng con ở lại.”
“Sư phụ sao người không cho con theo?”
“Đệ hãy ở lại phòng khi có người đến tìm bá phụ thì đệ ra ứng phó. Nếu lúc đệ đã không còn cách nào khác nữa thì hãy đến gõ vào vách ba tiếng ta sẽ mở ra cho đệ.”
“Dạ đệ biết rồi. Trần đại ca.”
Trần Phong đưa tay xoa nhẹ mái tóc Tiểu Đồng:
“Ừm đệ ngoan lắm.”
⁂
Mặc Hiên đi đến bên giường ngồi xuống đưa tay bắt mạch của Lý Hàn. Mặt ông càng lúc càng nghiêm túc. Trần Phong càng thấp thỏm. Lát sau ông buông ra đứng dậy đưa tay vuốt râu trầm tư. Nhịn không được Trần Phong tiến lên hỏi:
“Bá phụ thế nào rồi. Lý Hàn… đệ ấy có thể chữa không?”
“Phong nhi. Con nói vơi ta vị tiểu huynh đệ này bị trọng thương khiến cho mất trí nhớ tâm trí trở lại lúc mười tuổi. Nhưng khi nãy ta bắt mạch cho hắn thì…”
“Thì sao ạ?”
“Hắn… không chỉ bị nội thương máu bầm động ở não mà còn bị trúng độc cũng vì nguyên nhân này mà lâu nay hắn không thể nào khỏi hẳn lúc nhớ lúc quên.”
“Trúng độc? Không thể nào!”
Trần Phong phản bác: “Bá phụ con biết y thuật của người cao minh nhưng bằng hữu của con mặc dù không tài giỏi như người nhưng không thể nào đến mức ngay cả trúng độc cũng không nhận ra được.”
“Con đừng vội. Độc này nếu không phải ta từng thấy thì chắc cũng sẽ không khám ra được. Huống hồ hiện tại, nó ở nước ta đã không còn tồn tại. Hay nói đúng hơn thì nó chỉ xuất hiện ở nước ta một thời gian ngắn từ lúc giặc Minh sang xâm lược cho đến khi Thái Tổ khởi nghĩa lập quốc nguồn gốc loại độc này cũng theo đó mà tuyệt tích.”
“Tuyệt tích?”
“Không sai. Mà người làm cho nó tuyệt tích chính là Ức Trai hiền đệ.”
“Cha con? Nó rốt cuộc là độc gì? Tại sao lại liên quan đến cha?”
“Đây là một trong các loại cổ trùng độc của bộ tộc người Miêu ở Đại Minh. Bộ tộc này thường sống tự cung tự cấp ít giao du với thế giới bên ngoài, theo ta tìm hiểu khi tiếp xúc cùng họ thì họ nuôi cổ trùng chỉ là để tự vệ. Năm xưa không biết Chu Lệ dùng cách gì mà có thể chiêu mộ một số người Miêu dưỡng một loại cổ trùng tên là Khống Tâm Cổ sang nước ta khống chế một số nhân vật chủ chốt để họ theo giặc phản lại quê hương dân tộc. Người nào trúng phải cổ này sẽ mất hết bản tính chịu sự điều khiển của người hạ cổ. Làm chuyện mà họ không muốn làm. Nếu người hạ cổ không điều khiển cổ trùng thì họ vẫn như bình thường tính cách không có gì thay đổi. Đây mới thật sự là chỗ lợi hại của nó. Khiến người ta không thể nào đề phòng. Muốn nhận ra có phải trúng Khống Tâm Cổ hay không thì phải ở sau khi người hạ cổ điều khiển cổ thực hiện mệnh lệnh của họ. Bởi vì sau mỗi lần thực hiện mệnh lệnh người bị hạ cổ sẽ cảm thấy trái tim đau đến thở không nổi trong vòng ba canh giờ. Sau này khi cha con theo phò Thái tổ, trong quá trình dẹp giặc ông ấy thấy được sự lợi hại của loại trùng độc này nên đã cho người đốt sạch hết. Ta cũng không ngờ vị tiểu huynh đệ này lại trúng phải.”
“Bá phụ, làm cách nào để giải cổ độc này.”
“Ta không có cách giải nó.”
“Vậy phải làm sao đây?” Trần Phong thất thần “Phải rồi bá phụ người có thể xem ra đệ ấy trúng Khống Tâm Cổ bao lâu rồi không?”
“Theo mạch tượng thì cậu ta trúng phải cũng bảy tám năm và trúng sau khi bị nội thương. Theo như tình trạng hiện tại thì có thể khẳng định người hạ cổ kể từ khi hạ chưa lần nào điều động cổ trùng trong người cậu ấy. Cho nên cậu ta mới không có biểu hiện gì khác thường. Nếu không…”
“Bảy tám năm, sau khi bị thương sao? Ra vậy…” Trần Phong vừa thì thào vừa nắm chặt nắm tay.
Được lắm! Nợ cũ chưa trả, nợ mới đã vay thêm. Xem ra muốn thanh toán cũng không đơn giản.
Lý Hàn đệ yên tâm món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại giúp đệ.
“Phong nhi mặc dù ta không có cách nào nhưng ta có quen một người bạn ở Miêu Cương. Để ta viết thư cho hắn hỏi xem có cách nào không?”
“Đa tạ bá phụ.” Trần Phong cảm kích bái tạ.
“Không cần khách sáo. Giữa chúng ta không cần những lễ nghi phiền phức đó.” Trần Phong khẽ thở dài đi đến bên giường rồi đưa tay vuốt tóc Lý Hàn.
Tốt rồi. Mặc dù rất mong manh. Nhưng, ít ra còn có hy vọng, không phải sao?
Đệ yên tâm. Dù khó khăn thế nào huynh cũng nhất định sẽ tìm được cách giải cổ độc trên người đệ.
Hết chương 6.
Mời các bạn đón xem tiếp chương 7.
Thủy Ngọc Linh.