Trần Phong thở dài nhìn bóng dáng Thanh Mai thoăn thoắt biến mất rồi mới lẩm bẩm: “Có lẽ nên cho thuộc hạ của đại ca thêm chút áp lực. Nếu không đại lao Hình bộ cứ như hậu hoa viên nhà người khác vậy, muốn vào thì vào muốn ra thì ra.”
Nghe Trần Phong lẩm bẩm, một số mật thám của Bí doanh đang trà trộn thành tù nhân đều khóc thét trong lòng:
“Trần đại gia… ngài đừng có đứng nói chuyện không đau eo. Nếu không phải chúng tôi được lệnh, bất cứ người nào đến thăm ngài, miễn bàn cách vào là quang minh chính đại, hay lén lút đều cho đi hết, thì cô ta dù võ công có cao cách mấy cũng không thể vào. Chúng tôi dễ dàng sao? Ngài còn ở đó đòi cấp chủ tử mách lẻo!”
Trần Phong hắn mới mặc kệ đám người này nghĩ gì. Hắn đi đến bên ghế ngồi xuống. Trên án thư một ván cờ đã được sắp sẵn từ trước. Những con cờ ở từng vị trí khác nhau, lại đan xen nhau tạo thành một thế cục không thể phá giải. Quân đen sát khí đằng đằng, bao vây các quân trắng. Có thể nói hiện giờ trên ván cờ quân trắng đã là tử cục chỉ chờ sớm muộn bại vong. Trần Phong nhìn bàn cờ một lát, rồi đưa tay kẹp lấy một quân trắng trên bàn sau đó “cạch” một tiếng thanh thúy đặt xuống ở vị trí khác. Lúc này bàn cờ bỗng chuyển hướng quỷ dị, quân trắng không những phá tử cục hoàn sinh, mà còn bức thẳng bao vây hoàng cung đối phương. Cái gọi là tuyệt xử phùng sinh chính là như vậy. Trần Phong hai mắt lại lóe tinh quang, nhìn thế cục mỉm cười. Các nước cờ đều đã đi xong phần của mình, vậy cũng nên “chiếu tướng” rồi.
Thật ra, Trần Phong cũng không thích chơi cờ. Nhưng hoàn cảnh tạo nên con người, hắn không là người chơi, thì sớm muộn gì hắn cũng bị bách trở thành con cờ trong tay người khác. Cho nên, hắn không những phải chơi, mà còn phải là kỳ thủ.
⁂
Đêm. Huyền ảo, tăm tối và âm u. Hoàng thành Đông Kinh lúc này trùm phủ màn đêm. Tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc điệp. Bỗng đâu nơi một gốc kinh thành bừng lên rực rỡ. Kèm theo đó là tiếng kêu la thất thanh. Cháy! Cháy rồi! Mau dập lửa!
Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế tức giận ngập trời khi nghe thuộc hạ báo đại lao hình bộ cháy, còn Trần Phong lại không biết tung tích. Đế vương giận dữ lập tức cho người tra xét, lục soát mọi ngóc ngách không bỏ qua bất kỳ kẻ khả nghi nào.
Trần Phong mê mang dần dần hồi tỉnh, hắn cảm thấy máu như đông lại toàn thân khó chịu, thân thể cứ như không phải của mình vậy.
Khó khăn mới có thể mở mắt ra, hắn chỉ thấy xung quanh một màu u tối.
Đây… là đâu?
Sao mình lại…
Chuyển động thử thân mình hắn mới phát hiện tay chân đều bị xích sắt khóa lại treo lên giá.
Trần Phong sửng sốt.
Hắn nhớ lại, khi ánh lửa vừa phát lên hắn chuẩn bị thực hiện hành động tiếp theo, thì bỗng đâu chỗ hắn ngồi sụp xuống.
Sau đó… sau đó… chính là không có sao đó.
Trần Phong nhăn lại mày, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Còn chưa lộng minh bạch chuyện gì, thì bỗng nhiên một tia sáng lọt vào. Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân kèm theo tiếng nói của một người.
Trần Phong nhắm lại mắt tiếp tục giả chết.
“Đại nhân, theo lời ngài căn dặn tôi đã cho người giam hắn vào đây. Ngài xem… nơi này rất bí mật đảm bảo ngoài chúng ta ra thì không một ai biết được.”
Giọng nói này… Là…
“Làm tốt lắm.” Một giọng nói khàn khàn hùng hậu vang lên.
“Đa tạ đại nhân khen ngợi. Đây là bổn phận thuộc hạ phải làm.”
Tiếng bước chân gần hơn, giọng nói cũng rõ ràng hơn:
“Đại nhân đã tới địa lao rồi. Để tôi châm lửa lên chậu.”
Trong khi hắn đi châm lửa thì người được gọi là đại nhân tiến đến trước mặt Trần Phong, đưa tay nâng hắn cầm. Chờ ánh lửa sáng lên chiếu lên gương mặt Trần Phong hắn tặc lưỡi:
“Nhi tử Nguyễn Trãi sao… Cơ hội ngàn năm một thuở thế này, bổn tọa nhất định phải hảo hảo nhìn.”
Trần Phong từ giọng nói của hắn nghe ra một loại hận ý khắc cốt minh tâm.
“Làm cho hắn tỉnh lại đi.”
Vừa mệnh lệnh hắn vừa tiến về phía vách để hình cụ lấy xuống một cây roi làm từ gân ngưu vừa dẻo vừa dai dài khoản ba thước, nhìn thôi đã biết chỉ cần đánh lên người chính là da tróc máu chảy thịt bong.
Trần Phong bị hắt một thau nước lạnh không thể không mở mắt ra.
Hắn nheo mắt như vừa mới tỉnh lại, giọng nói khàn khàn:
“Đây… là… chỗ nào?”
Cầm cái roi nâng khuôn mặt Trần Phong lên đối diện:
“Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết lát nữa đây bổn tọa sẽ hầu hạ Trần công tử ngươi thật tốt là được. Không phải gọi là Nguyễn công tử chứ. Để ta đón xem người là công tử thứ mấy của Nguyễn Trãi nhé. Đại ca, nhị ca, tam ca của ngươi lúc đó tuổi cũng đã không nhỏ. Dù có mạng lớn thoát được thì cũng không thể còn trẻ như thế này. Vậy… ngươi chắc là vị tứ công tử trong truyền thuyết vừa hạ sinh chưa bao lâu đã làm cả nhà chết chém rồi.”
Trần Phong nhịn cảm giác lạnh run trên người, men theo ánh lửa nhìn mặt người đang nói chuyện.
Tuy nhiên hắn chỉ nhìn thấy cái miệng mỏng dánh bạc bẽo còn gương mặt lại bị che bởi một cái mặt nạ bạc.
Trần Phong tỏ vẻ nghi hoặc:
“Ngươi… là… ai…”
“Ha ha ha bổn tọa là ai? Ta là ai… Ha ha… không phải ngươi vẫn luôn tìm ta sao?”
Hắn nghiến răng nói vừa đưa tay chế trụ cổ Trần Phong, lực khống chế trên tay hắn tăng dần, khuôn mặt Trần Phong chuyển sang tím tái, hô hấp càng nặng nề gian nan. Cổ đau như sắp đứt ra hắn có cảm giác như linh hồn sắp lìa khỏi xác, tay chân theo sự phản ứng của thân thể mà cử động lại bị xích sắt trói chặt chỉ vang lên tiếng leng keng bất lực.
Nhưng cũng nhờ vậy mà làm người kia lấy lại lý trí, buông ra Trần Phong hắn cười điên cuồng:
“Ha ha nếu để ngươi chết bây giờ, chẳng phải quá dễ dàng cho ngươi hay sao?”
Trần Phong khụ thanh liên hồi há miệng thở dốc.
Dù là vừa mới sống sót sau tai nạn.
Nhưng gương mặt hắn lại không có nhiều biểu cảm dư thừa cứ như thể chuyện dạo một vòng quỷ môn quan không hề tồn tại.
Thật ra không phải Trần Phong không lo lắng hay không sợ hãi trước hoàn cảnh của mình.
So với việc tỏ ra sợ hãi để bị kẻ địch không kiên nể gì cười nhạo, thì hắn càng muốn khống chế tốt cảm xúc, không để lộ bất kỳ thứ cảm xúc nào kẻ địch muốn tìm thấy ở trên người hắn. Có thời gian để sợ hãi còn không bằng giữ chút sức lực tìm cơ hội tự cứu.
Tuy nhiên, dáng vẻ trấn định này của hắn trong mắt người mặt nạ bạc chính là gợn sóng bất kinh, không để ý sinh tử.
Và hắn hận nhất chính là dáng vẻ này.
Cái phong thái dáng vẻ của kẻ hai mươi mấy năm trước làm kế hoạch của hắn sắp thành lại bại.
Mặc dù sau đó, hắn cố ý tiếp tay lập kế khiến hắn thân bại danh liệt, chết không chỗ chôn, nhưng vẫn không xoá được mối hận thù đang âm ỉ.
Hắn muốn nhìn cái vẻ chật vật, bất kham của hắn, nhưng thất bại. Ngày lên pháp trường người đó vẫn ung dung thản nhiên, phong thái không giảm nữa phần. Nụ cười thản nhiên, ánh mắt trước khi bị hành hình lướt qua người hắn dù không hề dừng lại nhưng hắn biết bản thân lại thua. Mọi hành động của người nọ và cả hắn đều không thoát được ánh mắt của hắn. Sau đó, hắn lại dùng hơn hai mươi năm thời gian để suy nghĩ lý do tại sao hắn đã biết vẫn thuận theo kế hoạch của kẻ địch khiến bản thân lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sư phụ từng đánh giá, hắn là sư huynh, tài trí không thua kém sư đệ mảy mảy may nhưng bản tính lại tự phụ, thường sơ sót chi tiết, tính tình lại cố chấp, sớm muộn gì cũng bị người có tâm lợi dụng gây hại cho bản thân.
Hắn cười khổ. Có lẽ sư phụ nói đúng…
Sư đệ hắn chẳng phải ba lần bảy lượt đánh vào tính tình này của hắn mà lập kế sao. Biết hắn tự phụ sẽ không chủ động nhượng bộ rồi tiến hành dụ hoặc sau đó khích tướng làm hắn không thể không nhận lời bảo vệ tứ hoàng tử.
Lại nhìn trước mắt dù thân lâm hiểm cảnh vẫn trấn định, mặt không đổi sắc Trần Phong, hắn như thấy được bóng dáng ai đó trùng điệp, làm đầu đau như dục nứt.
Trần Phong như cảm nhận được cảm xúc phập phồng quá mức của người đối diện, hắn ngẩng đầu không chút dấu vết đánh giá. Cảm thấy người trước mắt đột nhiên so với lúc nãy càng điên cuồng. Nếu vừa rồi, người này còn là con người thì bây giờ đã một bước biến thành dã thú, không thể không chế.
Như chứng minh suy nghĩ của Trần Phong, người đối diện nở một nụ cười khiến người gợn tóc gáy.
Tiếp đó, với mắt thường không thể thấy đưa tay xé nát y phục của Trần Phong để lộ mảnh lưng trần. Hắn lui ra ba thước đưa roi lên cao rồi dùng toàn lực quất thẳng xuống.
“Chát!”
Đau. Thấu tim. Buốt tận xương.
Trần Phong cắn môi cố gắng không bật ra tiếng kêu la. Vết roi đánh xuống hằn một vết thật sâu lên da thịt, máu từ vết roi rỉ ra. Rát buốt.
“Chát!”
Lại một tiếng roi mới.
Thật là có hàm lượng kỹ thuật. Roi trước trùng điệp lên roi sau, sau này mình nhất định phải học hỏi chiêu này mới được. A… Thật là đau chết ta rồi.
“Chát!”
Trần Phong hơi hơi nhếch mép. Cũng may lần này hơi lệch ra. Nếu không thật đúng là có chút ăn không tiêu.
“Ngươi vẫn còn có thể cười. Hừ…”
Vừa nói vừa bồi thêm một rồi.
“Chát!”
Nhẫn nại đau đớn trên người, Trần Phong thản nhiên:
“Không cười chẳng lẽ ta phải khóc sao?”
“Chát! Chát! Chát!”
Người đối diện trả lời hắn bằng một trận mưa roi liên tiếp.
Đại ca…
Vụ làm ăn này quá lỗ vốn. Diễn trò với huynh còn chưa thu được chút lợi nhuận gì đã ăn roi làm cho sống dở chết dở rồi.
Nhất định phải tăng giá lên nếu không sau này ta làm sao có thể nói chuyện làm ăn với tứ đệ.
Lại ăn tiếp vài roi, dù nhẫn nhịn mấy Trần Phong cũng bạo:
“Rốt cuộc giữa ta và ngươi có thù oán gì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Nhẹ một chút. Nặng quá chết rồi làm sao?”
Lão già này. Không sai! Mặc dù mặt nạ che khuất gần hết gương mặt, cái cằm lại được cạo bóng nhẫn không chút râu. Nhưng Trần Phong cũng có thể cảm nhận được lão ta tuổi cũng không nhỏ, ít nhất nếu phụ thân còn sống chắc cũng đồng trang lứa với người.
“Chát!”
Trần Phong vốn cũng chỉ tính thử một chút thời vận không ngờ lại được ngoài ý muốn trả lời.
“Ngươi nói nhiều quá. Điểm này ngươi không giống cha ngươi chút nào.”
“Chát!”
“Mà ta thì cực ghét mấy tên nói nhiều như ngươi vậy.”
“Chát!”
Mồ hôi lạnh vả ra như tắm rồi chảy dọc xuống gương mặt, máu rỉ ra từ những lần roi nhỏ giọt xuống nền đất lạnh rồi nhanh chóng đông lại.
Trần Phong căn răng nhẫn nại đau đớn trên thân thể, cười cười:
“Xem ra ngươi rất hận phụ thân của ta. Mà ngươi… có biết không… vì hành động này của ngươi tuy ta chịu chút khổ sở có khả năng sẽ chết nhưng… ngươi đã cũng bại lộ bản thân. Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được ngươi.”
“Chát… Chát… Chát…”
“Ngươi nên câm miệng dưỡng chút sức để chịu hình đi.”
Trong địa lao lúc này chỉ vang lên tiếng roi quất vào da thịt kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của Trần Phong.
Liên tục quất liền hơn năm mươi tiên. Hắn liền dừng lại thưởng thức gương mặt trắng bệch vì đau đớn và thân hình chi chít vết roi, máu thịt nhầy nhụa.
Trần Phong đau đến chết lặng, lúc đầu hắn còn có thể mở miệng nói chuyện để phân tâm đau đớn nhưng về sau cũng không còn sức để nói nữa.
Hắn chỉ có thể cố gắng để bản thân không kêu ra tiếng, hắn không thể làm phụ thân mất mặt. Dù chết cũng không được.
Nở một nụ cười phức tạp nửa như mỉa mai, nửa như thưởng thức, người đối diện mở miệng:
“Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử! Có thể chịu hơn năm mươi tiên của ta mà không kêu rên một tiếng. Thật là có chí khí.”
Trả lại một nụ cười nhạt nhẻo ung dung:
“Mặc dù ta nghĩ cha ta là cha ta, ta là ta. Ta không muốn sống dưới cái bóng của ông, nhưng không thể phủ nhận phụ thân là người mà ta kính yêu nhất vì vậy giờ phút này, ta càng không thể để ông mất mặt trước kẻ thù.”
Không có gì buồn bực hơn chuyện kẻ thù dù chết vẫn có thể đi theo ám ảnh, con của kẻ thù trưởng thành lại nối tiếp sự nghiệp phụ thân nó tức chết kẻ thù của cha nó.
Hoá buồn bực thành hành động, người nọ dồn sự tức giận lên ngọn roi:
“Chát… Chát… Chát…”
“Ta ghét nhất chính là nụ cười này. Quả nhiên phụ tử các ngươi đúng là nhất mạch tương thừa.”
Trần Phong ngẩng mặt nhếch môi khẳng định:
“Ngươi… sợ phụ thân ta. Bây giờ ngươi càng sợ ta. Ngươi tra tấn ta chỉ vì mục đích che dấu nổi sợ hãi trong lòng mà thôi.”
Thấy người trước mắt biểu tình càng lúc càng mất khống chế trong lòng Trần Phong hiện lên một đạo suy đoán mắt lóe lên hàn quang sắc lạnh.
Có lẽ đây là một cơ hội…
“Câm miệng!”
“Chát… Chát… Chát…”
Đau quá. Hắn có cảm giác muốn ngất đi. Không được… Không thể ngất lúc này, hắn nhất định phải chứng thực suy đoán trong lòng trước đã. Nghe tiếng roi đều đều rơi lên thân thể. Cố gắng làm lơ đau đớn, Trần Phong tiếp tục tìm đường chết chọc giận đối phương:
“Ngươi chính là thẹn quá thành giận sao? Nếu không ngươi điên tiết lên như vậy làm gì?”
“Ngươi…”
“Sao không đánh?”
Người mang mặt nạ bạc bỗng dưng tỉnh táo lại dừng cơn điên loạn. Hắn mở miệng cười:
“Ta cần gì phải chấp nhặt với một người sắp chết. Hai mươi hai năm trước ta có thể khiến cho cha ngươi thân bại danh liệt cửa nát nhà tan thì huống chi hôm nay chỉ là một tên nhãi rãnh như mi.”
Dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại thật hoảng sợ.
Không ngờ nhi tử của hắn đã trở nên lợi hại như vậy, nếu như ta không đúng lúc phát giác thì…
Hắn hồ nghi liếc liếc Trần Phong, lẽ nào hắn đã phát hiện bí mật trên người ta cho nên mới cố tình mở miệng chọc giận.
Còn Trần Phong thấy đối phương cuối cùng tỉnh táo lại liền thở dài một hơi, thầm than…
Chỉ còn kém một chút nữa… Lại thất bại trong gang tấc…
Mắt thấy ánh mắt hồ nghi của đối phương chiếu đến, Trần Phong lập tức thay đôi biểu tình, đôi mắt trở nên hỗn loạn không một chút thanh minh.
Như mất hết hứng thú hắn ta thu roi lại hắn quay sang người từ lúc hắn bắt đầu tra tấn Trần Phong liền đứng làm bối cảnh cho đến bây giờ:
“Giao hắn cho ngươi. Tiếp đãi nồng hậu vào. Ta muốn lần sau ta đến xương hắn cứng đến đâu cũng phải mềm cho ta.”
“Dạ, đại nhân. Ngài yên tâm. Tiểu nhân nhất định sẽ làm cho ngài vừa lòng… Đại nhân đi thông thả…” Hắn khom lưng cung kính tiễn người. Sau đó thẳng lưng lắc lắc ngọn roi trong tay chậm rì rì đi vòng vòng quanh Trần Phong:
“Tiểu tử. Xương cứng đấy. Nhưng mà rơi vào tay ta thì xương cứng mấy cũng phải mềm. Ta xem ngươi còn có thể cứng đến khi nào.” Vung roi lên. Tiếp theo là những tiếng roi vun vút như mưa rơi xuống người.
“Chát… Chát… Chát…”
Lại một vòng tra tấn mới…
Vết roi chồng chất lên nhau làm Trần Phong đau đến chết lặng, buốt giá toàn thân.
Nhìn người trước mắt quằn quại dưới cơn mưa roi. Hắn có cảm giác vô cùng giải hận. Hừ ngươi khiến ta bị hoàng đế cách chức. Khiến kế hoạch của đại nhân có nguy cơ bị bại lộ.
Hôm nay nếu không phải đại nhân nói giữ lại ngươi còn có hữu dụng ta nhất định sẽ đánh chết ngươi.
“ Loại gian tặc mãi quốc cầu vinh như mi sớm muộn gì cũng chết không chỗ chôn thây.”
Trần Phong tức giận mắng.
Hừ…
“Chát… Chát…”
“Cho ngươi mắng. Chết đến nơi còn mạnh miệng. Ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng bao lâu.”
“Chát… Chát… Chát… Chát… Chát…”
Mỗi một roi hắn lại thêm bốn từ “Cho ngươi mạnh miệng”.
Trần Phong cảm thấy mình đã đến cực hạn, sắp chịu không nổi nữa. Trước mắt thấy trước mắt là một màu đen u ám. Nhếch môi cười khổ. Không ngờ bản thân lại lật thuyền trong mương.
Lúc Trần Phong cảm thấy không còn sức chịu đựng thì bỗng nhiên, cửa mật thất mở ra. Một người bước vào, đi đến trước mặt người nọ.
“Hắn tìm ngươi.”
“Hừ… lần này tạm tha cho ngươi… đợi ta giải quyết xong công việc…”
“Ngươi ở đây canh chừng cho cẩn thận vào. Không có lệnh của ta không ai được vào. Nghe chưa.”
Không đợi đối phương phản ứng hắn liền bước nhanh rời khỏi địa lao.
Người mới vào: “…”
Trần Phong nâng mắt nhìn bóng người khuất dần. Nhẹ thở ra. Nếu thêm chút nữa hắn sợ là mình sẽ không chịu đựng được nữa.
Hết chương 13.
Mời các bạn đón xem chương 14.
Thủy Ngọc Linh.