Nam Ngôn đau đến mức không thể phát ra tiếng, ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm tức giận của một người phụ nữ truyền đến: "Nam Ngôn! Cô đang ở đâu đấy? Phải lập tức quay phim ngay bây giờ! Được hợp tác cùng với Tô Tà, bao nhiêu người cầu còn không được! Cơ hội này thế nhưng lại do cô cầu xin tôi giúp cô đấy, nhân vật lớn như Tô Tà đều đã chuẩn bị tốt hết rồi. Vậy mà loại nhân vật nhỏ như cô đến bây giờ còn chưa chịu xuất hiện? Người đâu rồi hả?"
Nam Ngôn ngã đến choáng váng đầu óc, trong tay vẫn còn ôm chiếc chăn mềm mại ngồi trên mặt đất, xung quanh là hàng loạt giá áo rơi vãi trên sàn nhà, cô kinh ngạc nắm chặt chiếc điện thoại di động trên tay."Tôi cảnh cáo cô, trước khi bấm máy mà cô vẫn chưa đến, thì đừng trách tại sao tôi lại thay đổi người khác!" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia sau khi nói xong thì ngay lập tức cúp máy.
Nam Ngôn vẫn còn ngẩn người chưa tỉnh táo. Bàn tay đang cầm điện thoại của cô được làm móng rất kĩ lưỡng, bộ móng được sơn màu đỏ sẫm. Chiếc ốp lưng điện thoại của cô được đính hình vỏ sò, kèm theo một sợi dây trang trí có đầu là một quả cầu bằng lông. Rõ ràng, đây không phải là tay của cô, điện thoại này cũng không phải là của cô. Ngay cả nơi này cũng không phải là ngôi nhà mà cô đang sống.
Bình luận truyện