Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 34



Edit & Beta: Khả Duyên

Hành động ném tiền vào phim trường thế này đã làm cho đoàn phim bàn tán sôi nổi mấy ngày liền, nhưng không mội ai biết người ra tay giúp đỡ là ai cả. Dù sao đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, sẽ không có ai lấy danh nghĩa cá nhân đi bao một phim trường như thế này đâu.

Cả đoàn phim đều vui vẻ như đi trên mây. Loại chuyện tốt không cần phải dời ngày quay phim gì đó, đã làm cho toàn bộ đoàn phim đi đường đều thẳng sống lưng.

Đoàn phim của các người có Thiên Linh thì sao chứ? Đoàn phim của chúng tôi có thần tài đấy nhé!

Chỉ có hai người biết rõ mọi chuyện, đó là Phương Duyên và Nam Ngôn.

Nên làm gì, hay phải làm cái gì, Phương Duyên đều tính toán cẩn thận hết rồi. Riêng Nam Ngôn thì vẫn luôn suy nghĩ, cô có nên chủ động liên lạc với Thẩm Quân Cố hay không.

Lời nói của Phương Duyên quá mức mập mờ. Hơn nữa, số tiền kia cũng không phải là một con số nhỏ, Thẩm Quân Cố làm sao sẽ vì lí do như thế mà tiêu tốn nhiều tiền như vậy cơ chứ.

Vào ngày thứ ba, Thẩm Quân Cố đã vội vàng quay về thành phố A. Khi hai người nhắn tin qua WeChat với nhau, anh cũng chưa từng đề cập đến chuyện này nửa chữ, cứ như thể anh không biết gì về chuyện này vậy.

Nam Ngôn nhẩm tính số tiền, cô u sầu phát hiện, bản thân cô hiện tại đang mắc nợ, mà chủ nợ lại là cùng một người nữa chứ.

Vai diễn Tiểu Điệp Lan là vai nữ thứ năm, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì trong vòng khoảng 20 ngày là cô quay xong. Vài ngày nữa, vai diễn của cô sẽ hoàn thành, cô cũng nên đi tìm đoàn phim mới rồi.

Khi Nam Ngôn gọi điện thoại cho Tưởng Tố hỏi có kịch bản nào thích hợp với cô không. Tưởng Tố ở đầu dây bên kia mới từ tốn trả lời cô: "Em đừng lo lắng, kịch bản tiếp theo đã được định xong rồi."

"Định xong rồi ạ?" Nam Ngôn sửng sốt.

"Đúng vậy", Tưởng Tố nhắc lại cho cô nhớ, "Em có còn nhớ lần trước chúng ta đi thử vai Vân Hương công chúa hay không?"

"Em nhớ chứ! Nhưng vai diễn này không phải đã được định xong từ trước rồi sao?" Nam Ngôn còn nhớ lúc đó có người nói, nhân vật Vân Hương công chúa này đã được định xong rồi, nhưng người được chọn không phải là cô.

Nếu nói cô thất vọng thì cũng không đúng, nói chính xác hơn, Nam Ngôn cảm thấy tâm tình của cô đã được thả lỏng không ít.

Ít nhất, cô không cần phải ở chung trong một đoàn phim với Tô Tà.

Mỗi lần đối mặt với Tô Tà cô đều rất đau đầu. Một mình Tô Tà thì cũng chẳng gây nên uy hiếp gì, nhưng hắn lại mang theo cái con ruồi vo ve Tần Di Nhiên kia, nhìn là thấy phiền.

Lúc này nghe được giọng điệu của Tưởng Tố, mọi chuyện hình như đã có sự thay đổi gì đó?

"Không sai, vai công chúa Vân Hương đã được định rồi, không phải là em. Nhưng vai của em cũng đã định xong rồi, là công chúa Vân Tranh."

"Vân Tranh công chúa...." Nam Ngôn nhớ lại. Lúc trước, khi cô bắt đầu đọc kịch bản, cô cũng đã đọc qua hết toàn bộ kịch bản một lần rồi, đối với các nhân vật bên trong đó, cô cũng có hiểu biết đại khái.

Nhân vật Vân Tranh công chúa này quan trọng hơn nhiều so với vai Vân Hương công chúa. Nếu nói công chúa Vân Hương là một cô gái cương liệt, sẵn sàng hy sinh thân mình vì đất nước, thì công chúa Vân Tranh chính là một vị anh hùng gánh vác vận mệnh của cả một quốc gia, từng bước từ vực thẳm mang theo đất nước bò lên trên.

"Bên kia nói, họ thấy được trên người em có một sự kiên cường, cảm thấy nếu em diễn vai Vân Hương công chúa sẽ không đạt được hiệu quả tốt bằng vai Vân Tranh công chúa. Trùng hợp là nhân vật Vân Tranh này vẫn chưa định diễn viên, lại để cho em nhặt được."

Tưởng Tố cũng lắc đầu than thở: "Em không biết đâu, nhân vật Vân Tranh này là nhân vật bị tranh đoạt cực kì nhiều. Cũng bởi vì tranh qua giành lại nhiều như thế nên không có một công ty nào dám nhúng tay vào, đoàn phim cũng chẳng dám đắc tội ai nên toàn bộ đều loại hết. Thời gian của nữ diễn viên đâu có nhiều, hầu hết các nữ diễn viên bị loại đều đi xem các dự án khác, vừa khéo em đến đây tham gia thử vai, em lại là người mới nữa, cho nên định vai này cho em sẽ không đắc tội với ai cả."

"Ngôn Ngôn, em đúng là may mắn ghê."

Một nhân vật được thiết lập sẽ thu hút nhiều sự chú ý và hảo cảm của mọi người, cũng tương tự như việc tô điểm thêm nhiều màu sắc cho cô vậy.

Nam Ngôn cười đến cong tít cả mắt.

Cảm giác nhặt trộm như thế này cũng rất là tuyệt vời! Trực tiếp từ nữ thứ năm nhặt luôn đến nữ thứ ba, thiết lập của nhân vật này cũng phong phú và hoàn thiện hơn nhiều, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với cô, cô không cần phải diễn lặp đi lặp lại cái loại vai giống nhau nữa, tuyệt quá!

Nữ thứ ba có nghĩa là gì? Có nghĩa là sẽ nhận được thù lao cao hơn nữ thứ năm rất nhiều luôn đó!

Kiếm tiền thôi nào!!!

Đầu óc của Nam Ngôn bây giờ toàn bộ đều lấp đầy các kí hiệu tiền, tiền, và tiền! Cô hưng phấn như được bơm máu gà, chỉ cần hoàn thành xong vai diễn này, cô sẽ tiếp tục xông pha đến "chiến trường" tiếp theo để kiếm tiền!

Phân cảnh của Tiểu Điệp Lan chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc rồi.

Trong đó có một cảnh diễn, cô vợ lẽ này mặc sườn xám đi giày cao gót, kéo theo Lục lão gia từ sườn núi trở về để cầu cứu mọi người.

Trên chân của Nam Ngôn là một đôi giày cao gót nhọn được làm từ lụa, cô mặc trên người một chiếc sườn xám hoa đủ màu dài tới mắt cá chân, xẻ tà cao đến đùi.

"Lát nữa khi cháu kéo Phương lão sư lên thì nhớ đá đôi giày cao gót ra ngoài, tránh bị trượt chân hai người đều té ngã."

Trước khi bấm máy, Lưu đạo chỉ điểm cô vài câu.

Nam Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cô xoay xoay cổ chân, suy nghĩ xem làm cách nào để có thể đá đôi giày cao gót này ra ngoài một cách thuận lợi.

Phương Duyên trên người được tạo hình một thân đầy vết máu và bụi, anh nằm trên thảm cỏ trong một cái hố.

"Mau lên đi mọi người ơi, nơi này nằm thoải mái quá tôi ngủ luôn bây giờ!" Phương Duyên lười biếng nheo mắt lại, nằm bắt chéo chân, trong miệng còn ngậm thêm một cọng cỏ.

Quay phim bên ngoài trời thoải mái hơn quay trong nhà nhiều.

Ánh nắng hôm nay rất thích hợp, nhiệt độ không quá cao, ấm áp đến mức khiến cho người ta buồn ngủ.

Nam Ngôn đứng vào vị trí.

Tiếng clapperboard vang lên, bắt đầu bấm máy.

"Lão gia", Nam Ngôn quỳ sụp xuống một bên hố, trong tay nắm chặt lấy chiếc khăn, khóc lóc bù lu bù loa nói: "Ngài không thể có việc gì được, nếu ngài chết rồi, sau này thiếp phải làm sao bây giờ?"

"Ta chết rồi, nàng có thể đi theo Đại phu nhân không phải sao?" Phương Duyên nằm ở bên dưới hố suy yếu nở nụ cười, "Tiểu Lan, nàng đóng kịch thành thói, lúc này vẫn còn đóng kịch tốt như vậy..."

Nam Ngôn nước mắt ứa ra như mưa: "Lão gia nói ra những lời thế này thật là làm cho lòng người lạnh lẽo. Tiểu Điệp Lan thiếp, cả đời này chẳng phải đều dựa vào lão gia hay sao? Lão gia thế mà lại nói thiếp đóng kịch, thiếp bây giờ có khả năng sẽ không còn chỗ dựa nữa, sao có thể không khó chịu được cơ chứ!?"

Phương Duyên mỉm cười.

"Nàng là loại người nào, gia biết. Trên người gia vẫn còn một ít tiền, nàng cầm lấy, muốn đi đâu thì đi đi."

Nam Ngôn vẫn ở yên đó khóc lóc. Một lát sau, nhìn thấy đôi mắt của Phương Duyên nhắm lại rồi, Nam Ngôn mới đứng dậy kéo lấy cánh tay anh ta.

Sức của Nam Ngôn rất nhỏ, cõng Phương Duyên trên lưng là một công việc hết sức vất vả, sau khi nghiêng ngả lảo đảo nửa ngày, Nam Ngôn mới thành công đặt người lên tấm lưng của cô.

Giày không dễ dàng đá ra ngoài lắm.

Nam Ngôn cắn răng một cái, lắc mạnh cổ chân, thành công đá văng đôi giày vừa mới được nới lỏng trên chân ra ngoài.

Cô dùng sức đá giày mạnh quá, thân thể nhoáng lên một cái, trọng tâm bất ổn, trực tiếp ngã quỵ lại xuống hố.

"Ui da.... hic"

Phương Duyên nằm ở sau lưng Nam Ngôn bị đập đến nổ đom đóm mắt. Anh phải nhịn một lúc lâu mới nuốt lại âm thanh tiếp theo vào họng được, ánh mắt của anh tràn đầy ưu thương, Phương Duyên đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Nam Ngôn.

"Phiền cô đứng lên một chút."

Nam Ngôn được Điềm Điềm kéo dậy.

Cô xấu hổ quay đầu lại nói với Phương-vẻ-mặt-u-sầu-Duyên đang nằm dưới hố: ".... Xin lỗi anh."

"Không sao đâu, là do tôi nặng quá thôi, tiểu nha đầu cô không di chuyển được là chuyện bình thường." Phương Duyên biết được nguyên nhân là do đâu nên anh ta liền đi tìm Lưu đạo diễn để thương lượng, "Nếu nhân vật của tôi hôn mê thế này thì sức nặng của cơ thể sẽ nặng hơn khi tỉnh táo, bác khẳng định một cô gái mảnh mai như Nam Ngôn có thể cõng được tôi sao?"

Lưu đạo cân nhắc vài giây rồi vung tay lên: "Được rồi, cậu giả vờ nửa tỉnh nửa mê đi!"

Lần quay phim này, vì Phương Duyên tỉnh táo nên đã giảm bớt không ít áp lực cho Nam Ngôn. Có anh ta chủ động phối hợp, Nam Ngôn rất dễ dàng đá văng giày cao gót ra ngoài, cô cố hết sức cõng anh ta từng bước từng bước một di chuyển.

Phương Duyên ban đầu cũng rất là thoải mái.

Nhưng từ sau khi Nam Ngôn nghiêng ngả té xuống kéo theo anh đang ở trên lưng cô, cảm giác thoải mái cũng dần dần biến mất.

Ngực của Phương Duyên ép sát vào tấm lưng của Nam Ngôn.

Cách một tầng vải lụa sườn xám mỏng manh, Phương Duyên lúng túng cảm giác được có một sợi dây ở trên lưng của cô gái này.

Điều này khiến cho anh xấu hổ vô cùng.

Anh cố gắng muốn dời lực chú ý sang chỗ khác. Một diễn viên chuyên nghiệp sẽ không để bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.

Nhưng khi anh vừa cúi đầu xuống, đập vào tầm mắt là viên hạt châu bằng ngọc phỉ thuý đang nằm trên vành tai của Nam Ngôn. Theo từng bước đi của cô, viên hạt châu phản xạ nên ánh sáng lóng lánh trông thật đẹp mắt.

Nam Ngôn hạ cằm thấp xuống, cô bị đè nặng tới nỗi không thể đứng thẳng sống lưng lên được, cứ đi một bước là lại loạng choạng va chạm phải xung quanh, cũng may nhờ có Phương Duyên ở đằng sau dùng chân để chống đỡ cho cô nên cô mới không bị ngã sấp xuống.

Cô vừa đi vừa lải nhải không ngừng.

"Lục lão gia, năm đó, ngài đã cứu thiếp một mạng, thiếp biết ơn ngài rất nhiều, mấy năm nay ngài che chở cho thiếp, thiếp đều biết rõ trong lòng. Ngài yên tâm, bằng bất cứ giá nào, cho dù có phải trả bằng cái mạng này của thiếp, thiếp cũng sẽ đưa ngài trở về nhà...."

"Ngài nói thiếp quen thói đóng kịch, nếu thiếp không giả vờ như vậy, chỉ sợ bây giờ ngài phải thắp nén hương thứ mười cho thiếp rồi...."

"Đại phu nhân là người tốt, nhưng Nhị di thái là kẻ chẳng tốt lành gì, sau này nếu không có thiếp ở giữa chen chân nữa thì ngài nên thiên vị Đại phu nhân nhiều hơn..."

Giọng nói của cô mềm nhẹ, vì Nam Ngôn mệt mỏi nên cô nói chuyện bị đứt quãng, tiếng nặng tiếng nhẹ rót vào tai của Phương Duyên, cảm giác có chút ngứa ngáy.

"Được rồi, cắt!"

Vừa nghe tiếng hô cắt, Nam Ngôn liền lập tức buông bàn tay đang nắm lấy tay của Phương Duyên ra rồi vỗ vỗ tay anh: "Phương lão sư, cắt cảnh rồi!"

Phương Duyên thất thần mất nửa ngày, chờ đến khi Nam Ngôn nhắc nhở anh mới tỉnh táo lại, chậm rãi buông Nam Ngôn ra rồi đứng thẳng người sang một bên. Anh ngơ ngác chỉnh chu lại quần áo, dáng vẻ không có mục đích cực kì phân tâm.

Nam Ngôn cầm lấy ly nước trái cây mát lạnh mà Điềm Điềm đưa tới uống một hơi không ngừng.

"Chị Ngôn Ngôn, chân của chị...."

Điềm Điềm chỉ vào đôi chân trần của Nam Ngôn, lo lắng hô lên.

Nam Ngôn cúi đầu nhìn xuống.

Ngón chân bên chân trái của cô đang chảy máu.

Vừa rồi cô đi chân trần suốt một đường, có thể là do bị cỏ dại cắt trúng chân rồi.

"Không sao đâu, em lấy cho chị một miếng băng keo cá nhân là được rồi."

Nam Ngôn kiễng chân lên, lúc nãy quay phim nên cô không có để ý, còn bây giờ thì cảm giác đau đớn đã bắt đầu dâng lên rồi, cô phát hiện cả ngón chân và lòng bàn chân của cô đều đau, hiện tại không nên làm cái gì khác nữa hết, cô định vịn lấy Điềm Điềm rồi nhảy lò cò về chỗ nghỉ ngơi.

Phương Duyên cũng nhìn thấy.

Anh đứng sững ra đó, vừa bước tới định đỡ Nam Ngôn nhưng bàn tay anh đưa ra rồi ngay lập tức lại thu trở về.

"Đột nhiên nhớ ra nam nữ khác biệt, tôi không thể cứ thế này mà ôm cô được."

Phương Duyên ra dáng nghiêm túc nói xong thì cầm lấy chiếc khăn lớn mà trợ lý của anh đưa tới, sau đó anh quấn Nam Ngôn lại rồi bế ngang cô lên.

Nam Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại thì Phương Duyên đã ôm cô phóng tới thả xuống trên ghế tựa mà không mảy may động chạm gì đến thân thể của cô rồi.

Hành động này của Phương Duyên quá bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì vẫn cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lý.

Nam Ngôn ngồi trên ghế tựa, giữ chặt lấy cái khăn mà Phương Duyên quấn cho cô.

"Cảm ơn anh, Phương lão sư."

"Không cần khách khí như thế đâu, nếu không phải vì cõng tôi thì chân của cô cũng sẽ không bị thương." Phương Duyên cong môi, "Huống chi cô còn là vợ bé của tôi nữa, khách sáo như thế làm gì."

Mọi người đứng bên cạnh vây xem nghe thấy thế thì đều bật cười đầy thiện chí.

Phương Duyên giúp đỡ Nam Ngôn, trông anh cũng rất thoải mái, anh bế cô lên cách một tầng khăn, việc thuận tay giúp đỡ bạn diễn như thế, sẽ không có ai nghĩ nhiều đến những chuyện sâu xa.

Kể cả Nam Ngôn.

Nam Ngôn vô cùng cảm động, Phương Duyên thật là tốt bụng quá chừng.

Thợ trang điểm đã tìm vài miếng băng keo cá nhân mang đến.

Bàn chân của Nam Ngôn trắng nõn mềm mại, các ngón chân của cô cuộn lại trông rất đáng yêu, mỗi lần đổ cồn lên để sát trùng, ngón chân của cô đều sẽ giật lên, co quắp lại khiến cho người ta nhìn vào mà không khống chế được tim đập nhanh theo cô.

Phương Duyên uống vài ngụm coca trên tay, anh chờ Nam Ngôn xử lý và dán băng keo cá nhân lên chân xong rồi mới kéo ghế đến ngồi cách cô không xa.

"Chúng ta tranh thủ thời gian nghỉ ngơi này nói chuyện phiếm với nhau đi?"

Phương Duyên đưa cho Nam Ngôn một lon coca rồi chậm rãi lên tiếng.

"Được luôn, Phương lão sư, anh muốn nói về cái gì?" Nam Ngôn rất phối hợp với anh.

Phương Duyên ngẩn người ra nhìn trời một lúc, sau đó anh mới bối rối hỏi cô.

"À, nói chuyện gì hả?" Anh chân thành nhìn Nam Ngôn, "Hay là cô bắt chuyện trước đi, nói chuyện gì mà về hai chúng ta ấy?"

Nam Ngôn suy nghĩ.

"Này, Phương lão sư, anh nói về Mạc Khứ đi, vai diễn mà anh đã thủ vai năm ngoái đó. Anh có thể phân tích giúp tôi động cơ, hành động của nhân vật này được không?" Nam Ngôn quay sang hỏi anh.

Phương Duyên lặng lẽ nhìn Nam Ngôn, dưới đáy mắt bình tĩnh của anh là một sự ưu thương đối với cuộc đời.

Một lát sau, anh ta đứng dậy, vẻ mặt lãnh khốc vô tình nói với cô.

"Nói cái gì mà nói, chân không đau nữa thì mau đứng lên đi làm việc tiếp cho kịp tiến độ đi kìa. Ở đây không có ai đau lòng cho cô đâu, mọi người ở đây đều là Chu Bái Bì* hết đó, bao gồm cả tôi nữa!"

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "Bái Bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.

Nam Ngôn há hốc mồm ngạc nhiên nhìn bóng lưng cao ngạo đầy lãnh khốc của Phương Duyên, trong đôi mắt to tròn của cô hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Thật không hiểu nổi cuộc sống này.

Một con người đang yên đang lành tự dưng sao lại thay đổi tâm trạng thất thường như thế chứ?

Phương Duyên, anh thật ra là một tên môn chủ thiên biến vạn hoá* phải không?!

*nói dễ hiểu là luôn luôn thay đổi đó.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nam Ngôn Ngôn: "Tâm tư của Phương Duyên đấy à, mọi người đừng nên suy đoán làm gì, có đoán cũng chẳng ra đâu ┐_┌"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv