Trịnh Thiến La hẹn gặp mặt Nam Ngôn tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng trong giới.
Gặp lại sau mấy tháng xa cách, Trịnh Thiến La nhiệt tình lên không ít. Cô ấy không dám đi ra cửa tiếp đón Nam Ngôn, chỉ đành phải chờ Nam Ngôn đi theo sau nhân viên phục vụ tiến vào. Vừa nhìn thấy Nam Ngôn, cô ấy ngay lập tức nhào ra ôm chặt lấy cô.
"Nữ thần ơi!"
Nam Ngôn mỉm cười.
"Cô mới đúng là nữ thần."
Nam Ngôn quen biết không nhiều, trong nhận thức của cô, Trịnh Thiến La có thể được xem là một cô gái tốt, chính trực và ngay thẳng, rất đáng giá để kết giao. Vì là Trịnh Thiến La gọi cô, nên cô mới có thể đến đây đơn giản như vậy.
"Mau ngồi đi."
Trịnh Thiến La và Nam Ngôn ngồi đối diện nhau, chờ người phục vụ mang đầy thức ăn ra bàn rồi, Trịnh Thiến La không nói hai lời lập tức rót đầy một ly rượu.
"Nam Ngôn Ngôn, một ly này là vì chúng ta gặp lại nhau sau bao nhiêu ngày chia xa!"
Nam Ngôn trước đây không hề uống rượu, nhưng là, hiện tại Trịnh Thiến La đang rất cao hứng, cô cũng biết lúc trước hai người bọn cô suýt chút nữa đã gặp chuyện, nay mọi chuyện đều đã được giải quyết triệt để xong xuôi, Trịnh Thiến La vui mừng là phải.
Cô bồi cô ấy vậy.
Nam Ngôn cầm ly rượu lên, cụng ly với Trịnh Thiến La, sau đó, cô mím môi nhấp một ngụm.
Nồng độ cồn không cao, hương vị lại êm dịu, có thể chấp nhận được.
Nam Ngôn cùng Trịnh Thiến La ăn một lát, Trịnh Thiến La chờ cô dừng đũa xong mới lên tiếng hỏi: "Chủ nhân của cái tài khoản kia, cảnh sát mạng nói như thế nào?"
Nam Ngôn nhớ lại.
Mấy ngày trước cô đã trình báo cho cảnh sát mạng, weibo kia cũng đã có hơn trăm nghìn lượt chia sẻ, đã sớm đạt tới số lượng quy định phải chịu hình phạt. Hơn nữa, chuyện đó rất hot, nên cảnh sát càng coi trọng hơn, rất nhanh đã điều tra ra.
Trốn sau Một chiếc nick nhỏ thích bóc phốt là Chu Hiểu Đào. Căn bản không phải là học sinh trung học như lời cô ta đã nói. Chu Hiểu Đào để cho em gái là học sinh trung học của mình đứng ra chịu trách nhiệm nhưng vẫn bị cảnh sát tra ra được.
Hiện tại, cả nhà của Chu Hiểu Đào chắc là đang sứt đầu mẻ trán bên trong cục cảnh sát rồi.
Chu Hiểu Đào đồng thời còn cắn cho Tần Di Nhiên một nhát.
Sau khi Trịnh Thiến La cập nhật đoạn video đó lên, Tô Tà liền thất vọng hoàn toàn đối với Tần Di Nhiên. Một người có thể làm ra loại chuyện này sau lưng người khác đã triệt để đảo lộn toàn bộ nhận thức của hắn về Tần Di Nhiên. Tô Tà từ bỏ Tần Di Nhiên, công ty đương nhiên cũng theo hắn mà từ bỏ cô ta. Đồng thời còn hướng dư luận trong bài đăng sáng tỏ lúc trước của Tô Tà rằng Tô Tà là một con người trọng tình trọng nghĩa, dễ dàng tin tưởng người của mình nên mới xảy ra cớ sự như thế, nhìn chung cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với Tô Tà.
Tần Di Nhiên cũng bị gọi đến cục cảnh sát vì chuyện của Trịnh Thiến La, nhưng đến giờ vẫn chưa có thông báo chính thức nào.
"Để cảnh sát lo việc cơm tù cho cô ta đi!" Nam Ngôn cười nói.
Trịnh Thiến La vui mừng vỗ tay: "Không sai! Người làm chuyện xấu thì nên bị trừng trị!"
Vừa cười xong, cô ấy lại than thở: "Nếu Tần Di Nhiên cũng bị phạt thì tốt biết mấy."
Nam Ngôn nhíu mày: "Sao cơ?"
Cô vẫn không hiểu lắm. Nhưng nhìn vào thái độ của Trịnh Thiến La, chẳng lẽ chuyện của Tần Di Nhiên bên kia tiến triển không thuận lợi?
"Tần Di Nhiên bây giờ vẫn chưa xác định được, hơn nữa..." Trịnh Thiến La nhíu chặt mày, buông đũa xuống, "Sau lưng của cô ta có vài chuyện rất khó nói."
"Quên đi, dù sao sau này cô ta cũng sẽ không dám làm bậy nữa, coi như là không có việc gì rồi." Trịnh Thiến La lại rót thêm một ly rượu nữa cho Nam Ngôn, "Chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ nữa."
"Công ty của cô không nói gì cô sao?" Nam Ngôn quan tâm hỏi một câu.
"Aizz, lúc đầu bọn họ còn định mắng tôi, vì dính đến loại chuyện này không tốt, may là tôi có chứng cứ vô cùng xác thực trên tay nên bọn họ mới thuận tay hướng dư luận giúp tôi, coi như là bọn họ lợi dụng chuyện này để lăng xê đi, làm sao mà mắng tôi được."
Trịnh Thiến La đau khổ cắn rau xanh trong miệng, hàm hồ nói: "Không nói mấy chuyện đó nữa, chúng ta tâm sự đi. Tôi chuẩn bị vào đoàn phim rồi, còn cô, tôi nhớ cô có nói thời gian của cô cũng được định xong rồi?"
"Đúng vậy", Nam Ngôn gật đầu, "Đoàn phim «Thành Phong Hoa», vai công chúa Vân Tranh, tháng sau tôi sẽ gia nhập."
"Vân Tranh trong «Thành Phong Hoa» à..." Tròng mắt của Trịnh Thiến La chuyển động, "Quan hệ của cô và Tô Tà hiện tại là như thế nào?"
Nam Ngôn nhếch miệng: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Lúc trước cô đối với Tô Tà, ban đầu thì có cảm giác, sau đó thì cảm giác đó không còn nữa, thế nhưng mà chuyện tình cảm rất khó để mà nói rõ được, theo ý kiến của tôi thôi nha, nếu cô còn thích cậu ta thì cô nên nhân cơ hội này giành lấy cậu ta về tay mình, còn nếu không thích nữa thì thừa dịp trước khi gia nhập đoàn phim mới này, kiếm một người bạn trai đi."
Trịnh Thiến La phân tích cho cô: "Tô Tà cũng ở trong đoàn phim này, điều này chắc chắn cô phải biết rõ hơn tôi. Con người của cậu ta không có tật xấu gì cả, lúc trước mặc dù ở bên Tần Di Nhiên, nhưng bây giờ có thể nói cậu ta đã hoàn toàn độc thân rồi, nếu cô muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi tự nhiên, không sao cả. Nhưng nếu cô không còn thích cậu ta nữa thì phải khó xử đến mức nào chứ, hai người ở chung trong một đoàn phim luôn đó, nhỡ đâu trái tim thiếu nữ của cô lại đập loạn thì làm sao bây giờ? Chẳng thà tìm một người khiến cho cô phân tâm, không còn thời gian để quan tâm đến cậu ta nữa."
Nam Ngôn cười rất vui vẻ: "Ý tưởng này thú vị đấy. Nhưng mà tôi không thể sử dụng nó được. Tô Tà hiện tại đối với tôi mà nói chỉ là một người qua đường Giáp mà thôi, nếu đã ở chung trong một đoàn phim, tôi đành xem anh ta như một người đồng nghiệp vậy, còn những chuyện khác thì thôi bỏ đi." Nam Ngôn rất bình tĩnh.
Nghiêm túc mà nói thì trong toàn bộ sự việc, Tô Tà chỉ đóng vai là một người dẫn truyện mà thôi, còn bi kịch sau đó, đều là chuyện giữa nguyên chủ và Tần Di Nhiên. Hắn thật sự chưa từng làm gì quá đáng với nguyên chủ cả.
Ngoài việc không thích hắn ra, Nam Ngôn cũng không hề có cái nhìn xấu về hắn.
Chỉ cần không có Tần Di Nhiên, cô sẽ không bị kéo vào nội dung bên trong cốt truyện. Vậy thì, Nam Ngôn cũng có thể đối xử với Tô Tà như một người đồng nghiệp bình thường.
Trịnh Thiến La liếc nhìn cô một cái, bội phục nói: "Ngôn Ngôn, làm sao cô có thể nói không thích là không thích được ngay thế? Hay ghê."
Nam Ngôn suy nghĩ mất một lúc: "Có lẽ là do đột nhiên phát hiện ra bản thân và đối phương không phải là người trong cùng một thế giới."
"Vậy cô cảm thấy, người như thế nào mới được xem là cùng một thế giới với cô chứ?" Trịnh Thiến La khá là tò mò.
Nam Ngôn trông rất nghiêm túc: "Còn ai ngoài Mao gia gia* nữa chứ. Cả đời này của tôi đều nhiệt tình yêu thương Mao gia gia màu đỏ."
*Mao Trạch Đông được in trên nhân dân tệ.
Trịnh Thiến La muốn phun hết một miệng trà ra ngoài.
Cô ấy đập bàn cười sặc sụa: "Ha ha ha ha Ngôn Ngôn ơi cô nói thật đó à? Nhìn không ra cô là một người yêu tiền như vậy đấy. Cô không phải là bạch phú mỹ* sao? Phú nhị đại* như các người mà cũng thiếu tiền à?"
*bạch phú mỹ: chỉ cô gái đẹp, trắng trẻo và giàu.
*phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai hoặc chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.
Hầu hết túi xách và quần áo của Nam Ngôn đều là hàng hiệu cao cấp, Trịnh Thiến La ngay từ đầu đã nhận ra quần áo trên người của Nam Ngôn, tùy tiện bóc ra một cái cũng đã có giá hơn mười vạn rồi. Ban đầu, trong nhận thức của cô, Nam Ngôn chính là một cô bạch phú mỹ si tình. Bây giờ thì định nghĩa của cô về Nam Ngôn đã khác rồi, Nam Ngôn căn bản chính là một con yêu tinh cẩm lí mê tiền.
Nam Ngôn lạnh nhạt nhìn cô ấy: "Có ai ngại mình nhiều tiền đâu."
Tiền thù lao lúc trước đã đến tay cô rồi, nhưng hai ngày trước cô chơi lớn, treo thưởng cho lượt chia sẻ trên weibo, thế là 50 vạn đã bay theo cơn gió.
Sau khi tin đồn được làm sáng tỏ xong, tiền thưởng trực tiếp được phát cho mọi người, weibo của Nam Ngôn lại một lần nữa xông lên hot search, để cho mọi người thấy rằng, vị tiểu tỷ tỷ tài đại khí thô này là bị người ta vu hãm.
Năm mươi vạn này được chia cho 100 người rút thăm trúng thưởng, bình quân mỗi người có được năm nghìn tệ, đúng là phát tài ngoài ý muốn mà. Một trăm người này mỗi ngày đều lượn lờ bên dưới weibo của Nam Ngôn, nhiệt tình chia sẻ các bài đăng của cô, thậm chí còn hợp thành một tiểu đội Kiểm tra kỷ luật mạng, đi đánh mấy tài khoản weibo giả mạo khắp mọi nơi, nhất thời mang đến một làn gió hoàn toàn mới.
Nam Ngôn dùng tiền xong mới phát hiện ra, bản thân cô lại nghèo tiếp rồi.
"Nếu không, tôi giúp cô xem thử có công việc nào kiếm tiền nhanh không...." Trịnh Thiến La nói xong thì trực tiếp lấy di động ra, bấm một lát rồi quay sang hỏi Nam Ngôn, "Cô có muốn chụp ảnh quảng cáo hoặc chụp cho tạp chí không?"
"Hả?"
Nam Ngôn hỏi: "Tài nguyên của cô à?" Trịnh Thiến La nhún vai: "Không phải của tôi, phải nói sao ta, bìa tạp chí EQ số tháng 11 muốn có bìa dùng hai mẫu, chính là nam nữ phối hợp chụp cùng nhau ấy. Nam diễn viên sẽ nắm chủ đạo, vậy nên nữ diễn viên làm nền không thể quá nổi bật, không thể quá nổi tiếng, tốt nhất là một gương mặt mới, có khả năng bìa này cô sẽ phải chụp giấu mặt nữa đấy."
EQ cũng không phải là tạp chí lớn gì, chỉ có số tháng 11 này, nói không chừng người mới như cô sẽ có cơ hội.
Trịnh Thiến La hỏi ý kiến Nam Ngôn: "Cô có thể xem như là người mới, cả cái gương mặt này cũng mới nữa, cô nên đi thử một chuyến xem sao? Dù sao thì vẫn có thể kiếm được tiền mà đúng chứ?"
Nam Ngôn quả thật có chút dao động.
Cô lấy được danh thiếp của Mã biên tập từ Trịnh Thiến La, cô dự định sẽ đi liên hệ thử xem.
Trịnh Thiến La vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Nam Ngôn đến đoàn phim của cô ấy chơi, Nam Ngôn không chắc chắn về thời gian lắm nên chỉ có thể cho cô ấy một câu trả lời: "Tôi nhất định sẽ đến tham ban và tiếp ứng cho cô."
Trịnh Thiến La cười tủm tỉm: "Được! Tôi chờ cô đó nha!"
Nam Ngôn đi ăn cơm cùng Trịnh Thiến La, hai người nói chuyện với nhau hết mấy tiếng đồng hồ, đã qua giờ cơm tối luôn rồi. Khi Nam Ngôn trở về nhà, đã hơn 7 giờ tối.
"Về rồi à?"
Thẩm Quân Cố đang ở nhà.
Lúc Nam Ngôn vừa trở về từ đoàn phim «Tú uyên ương», không biết mấy ngày nay Thẩm Quân Cố đang bận cái gì mà anh không có ở nhà, Nam Ngôn còn tưởng hôm nay anh cũng không về nên cô mới đi về muộn như vậy.
"Anh ở nhà à..." Nam Ngôn nhìn thấy Thẩm Quân Cố đang cầm ly nước trái cây ngồi ở trên ghế sofa bên kia, không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ nên lên tiếng hỏi, "Anh đã ăn gì chưa?"
Thẩm Quân Cố cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, hàng lông mi của anh in một đường bóng thật dài trên khuôn mặt.
"Chưa", Trong lời nói của Thẩm Quân Cố ẩn chứa chút cô đơn, anh ngước mắt lên, chờ sau khi Nam Ngôn đi vào liền ngửi thấy mùi rượu ở trên người cô, anh có hơi sửng sốt, "Em ăn ở bên ngoài rồi à?"
Nam Ngôn đặt túi xách xuống, chuẩn bị rửa tay nấu cơm cho Thẩm Quân Cố.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, kể cho Thẩm Quân Cố nghe những chuyện mà Trịnh Thiến La đã nói với cô.
Thẩm Quân Cố vừa nghe được hai câu đã lập tức ngắt lời Nam Ngôn.
"Em mau nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra, từ đầu tới cuối."
Thẩm Quân Cố hơi cau mày nhìn cô.
Hai ngày nay anh bận rộn vì phim mới, nhất thời sơ sót chuyện của Nam Ngôn, mỗi ngày hai người nhắn tin trên WeChat cũng chỉ trò chuyện thường ngày, trong khi sự việc lớn như vậy xảy ra, Nam Ngôn cũng chẳng hề nói cho anh biết.
Nam Ngôn dừng tay một lúc, chuyện này nếu kể lại từ đầu, vậy thì sẽ rất khó để không nói đến Tô Tà.
Nguyên chủ không còn nữa, hiện tại cô đã thay thế thân phận của Nam Ngôn, những gì trong quá khứ nguyên chủ đã trải qua, cô đều phải gánh vác. Muốn cô ở ngay trước mặt Thẩm Quân Cố kể cho anh nghe sự nhiệt tình của nguyên chủ đối với Tô Tà? Đây không phải là trực tiếp mặt đối mặt chụp nón xanh lên đầu của Thẩm Quân Cố sao.
Nam Ngôn do dự, sau đó cô quyết định loại Tô Tà ra khỏi câu chuyện, cô chỉ kể lúc trước cô và Tần Di Nhiên từng có xích mích với nhau nên khi còn ở đoàn phim, Tần Di Nhiên mới làm ra hành động như vậy.
Thẩm Quân Cố cũng nhớ lại, khi ở đoàn phim «Gió nổi đêm Trường An», trong lúc Nam Ngôn cùng Tô Tà đang đối diễn, lúc đó cũng chính là cô gái họ Tần này đã hắt nước bẩn lên người Nam Ngôn.
Sắc mặt của anh trầm xuống.
"Tuy nhiên, bây giờ cả Tần Di Nhiên và Chu Hiểu Đào đều đang ở trong cục cảnh sát hết rồi, chờ đợi bọn họ là sự trừng phạt của pháp luật." Nam Ngôn nhận thấy bên người của Thẩm Quân Cố áp suất càng ngày càng thấp nên cô cố ý cười cười, "Điều quan trọng cần làm ngay lúc này chính là phải kiếm tiền cho thật tốt mới phải. Em phải cảm ơn Thiến La vì đã cho em cơ hội này."
Thẩm Quân Cố gật đầu hiểu rõ, một lát sau, anh đi vào phòng bếp và đưa tay về phía Nam Ngôn.
Anh đưa cho cô một tấm thẻ màu bạc.
"Trong thẻ này có khoảng 180 triệu, em cầm lấy, thích gì thì cứ việc tiêu."
Thẩm Quân Cố còn bổ sung thêm một câu: "Đây là thẻ tiền lương của tôi."
Nam Ngôn trừng to hai mắt.
Thẩm Quân Cố đây là có ý gì chứ? Nộp thẻ tiền lương cho cô?