Trong phim trường hiện tại đang là khoảng thời gian chuẩn bị cho buổi quay phim, thế nhưng mọi người đều đang lặng lẽ chú ý đến nơi này của Nam Ngôn.
Khi cô vừa dứt lời, không ít người đều tỏ ra kinh ngạc.
Thì ra lí do mà cô đến trễ, là vì bị nhốt trong phòng thay quần áo?
Cái này chỉ có nhân viên phục vụ là rõ ràng nhất, mặc dù phòng thay quần áo tạm thời được thuê để sử dụng, thế nhưng lại ở vị trí hẻo lánh, không quá thuận tiện, vì thế nên mọi người thường mang những vật dụng cá nhân theo bên mình. Còn phòng thay quần áo kia, có khi trong vài giờ liền không có ai xuất hiện là chuyện bình thường.
Khuôn mặt Chu Hiểu Đào tức thì đỏ lên - "Nói hươu nói vượn! Chính cô đến muộn vậy mà còn kiếm cớ, cô dựa vào cái gì lại lôi tôi vào theo?"
Cô ta lập tức vung tay lớn tiếng phản bác: "Nam Ngôn! Tôi thật sự không nghĩ tới, nhân phẩm của cô thế nhưng lại tệ hại đến trình độ này! Muốn tìm người che đậy cho bản thân thì liền nhắm ngay đến tôi? Cô không phải khi dễ tôi là vì bạn tốt của tôi đó chứ? Thế nào? Theo đuổi Tô Tà không được thì liền trút giận lên tôi sao?"
Lời nói của Chu Hiểu Đào làm cho nhiều người có mặt ở phim trường không khỏi nhớ lại, Nam Ngôn theo đuổi Tô Tà, Tô Tà lại theo đuổi Tần Di Nhiên, về điểm này, giữa Nam Ngôn và Tần Di Nhiên đã tồn tại mâu thuẫn không thể giải quyết được.
Biểu cảm của Tô Tà ngay lập tức biến đổi.
Hắn không nghĩ tới, Chu Hiểu Đào sẽ đem loại sự tình này để đi công kích một cô bé. Nam Ngôn theo đuổi hắn, quả thật làm cho hắn cảm thấy cực kì xấu hổ. Thế nhưng, ở trước mặt mọi người mà lại vạch trần tình cảm chôn giấu trong lòng của một cô gái, việc làm này làm cho hắn cảm thấy thương hại đối với cô gái kia.
Nam Ngôn nói, cô bị nhốt, không nói đến sự việc này là thật hay giả, chỉ là bị đối đãi như thế này, không biết liệu cô có khó chịu hay không.
Tô Tà có chút lo lắng nhìn về phía Nam Ngôn.
Nam Ngôn vẫn chưa chú ý đến Tô Tà đang ở đằng xa nhìn cô, cô vừa nghe xong lời nói của Chu Hiểu Đào thì liền ung dung đáp trả: "Ai bắt nạt ai còn chưa biết được. Cô có phải là không biết rõ lắm, cái kia, ở trong phòng thay quần áo có máy theo dõi?"
"Máy theo dõi ở đâu?" - Chu Hiểu Đào lập tức biến sắc, ngay sau đó lại bình tĩnh nói: "Cho dù có máy theo dõi thì sao? Tôi không làm thì việc gì phải sợ!"
Chu Hiểu Đào ngoài miệng thì hung hăng kêu to, nhưng trong lòng rõ ràng lại có chút hốt hoảng. Cô ta mơ hồ, đưa cho bạn tốt đứng bên cạnh một ánh mắt.
"Quên đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, Nam Ngôn chị không muốn đến thì không đến là được. Dù sao Hiểu Đào cũng đã giúp chị, nhân vật này cũng đâu có xảy ra sai sót gì, chị nên cảm ơn cậu ấy mới phải." Tần Di Nhiên đứng ra, từ tốn nói.
Cô ta mang một khuôn mặt ôn hoà, rõ ràng so với Nam Ngôn thì nhỏ hơn 3 tuổi, thế nhưng ánh mắt khi nhìn Nam Ngôn lại giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện.
"Mọi người đều không phải là người ích kỉ, sẽ không so đo việc này, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, dù sao cũng chẳng có gì cả, phải không nào?"
Nam Ngôn cười tủm tỉm nhìn Tần Di Nhiên.
Cô gái trước mắt bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp ra trường, ngũ quan đẹp đẽ lại thanh thuần, mái tóc được cột đuôi ngựa, tràn đầy hơi thở của thiếu nữ.
Ôn nhu, hào phóng, lại thiện lương.
Đây là Tần Di Nhiên được miêu tả trong nguyên tác.
Ở mặt ngoài, cô nữ chính này quả thật đã thể hiện được đồng thời ba từ này. Thế nhưng, còn có một số từ ở bên trong mà không ai biết đến.
Tiêu chuẩn kép*, ích kỉ, lại dối trá.
*Tiêu chuẩn kép có thể hiểu là cùng một sự vật, hiện tượng, cùng bản chất nhưng lại có nhận định đánh giá theo nhiều hướng khác nhau, tùy theo cái nào có lợi cho mình, phù hợp với mục đích của mình. Đa số dùng để bao biện hoặc hợp lý hóa cho hành vi của mình, áp đặt lên phía còn lại.
Người tốt đều do Tần Di Nhiên làm, còn đóng vai người xấu, thì là những người ở bên cạnh cô ta.
Trên đời này làm gì lại có nhiều người xấu như vậy cố tình vây quanh một người tốt cơ chứ?
Nam Ngôn chẳng muốn liếc mắt nhìn Tần Di Nhiên nhiều thêm một cái nào.
Dối trá làm cô buồn nôn.
Nam Ngôn bị nhốt trong phòng thay quần áo, Tần Di Nhiên chắc chắn có liên quan. Không chỉ đơn giản là liên quan đến việc này, cô ta thậm chí là đồng loã.
Thế nhưng hiện tại cô ta lại đứng ra, một mặt thì thể hiện sự hào phóng của bản thân, mặt khác, thì không dấu vết chỉ ra Nam Ngôn đang vu hãm người khác.
"Tôn tỷ" Nam Ngôn căn bản không thèm quan tâm đến Tần Di Nhiên, mà là hỏi người quản lí Tôn tỷ, "Ngày hôm qua khi đến đây, em đã bị mất một chiếc khuyên tai. Em không thể vu khống ai đó mà không có bằng chứng. Vì vậy, hôm nay, em đã mang theo một chiếc máy theo dõi đặt tại gian trang điểm ở trong phòng thay quần áo. Tôn tỷ, nếu chị không tin, chị có thể mời một vài nhân viên đến đó để kiểm tra. Miễn cho đến khi em lấy ra video clip thì lại có người bảo rằng em nói bậy."
Dừng một chút, Nam Ngôn lại ý vị thâm trường nhìn Chu Hiểu Đào: "Nếu không có chứng cứ, cô cho là vì sao tôi lại biết là cô đã làm chứ?"
Chu Hiểu Đào triệt để hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, ấp úng không thốt nên lời.
Ai cũng không ngờ tới, Nam Ngôn cư nhiên lại trang bị máy theo dõi.
Chu Hiểu Đào hối hận muốn chết! Cô ta nghe Tần Di Nhiên oán giận, gần đây, Tô Tà vì trốn tránh Nam Ngôn nên không có đi cùng cô ấy. Vì để xả giận giúp bạn tốt, hơn nữa, Tần Di Nhiên còn mua cho cô ta một chiếc túi xách, nên cô ta muốn cảnh cáo Nam Ngôn một chút. Nhân lúc Nam Ngôn đang ngủ ở bên trong không chú ý đến, cô ta đã khoá trái cửa từ bên ngoài.
Không ngờ lại có máy theo dõi! Chuyện gì Nam Ngôn cũng đều biết!
Chu Hiểu Đào không nói được câu nào.
Biến cố này làm cho không ít người kinh ngạc.
"Cô ấy ngày hôm qua đích xác* đã đánh mất một chiếc khuyên tai, chỉ sợ việc trang bị máy theo dõi là sự thật.."
*đích xác: đích thực, chính xác.
"Cô ấy đặt máy theo dõi ở trong phòng thay quần áo có vẻ không thích hợp cho lắm, nơi đó...."
"Không nghe cô ấy nói sao, màn ngăn cách gian trang điểm ở chỗ kia, chỗ đấy người đến người đi liên tục, không có việc gì đâu."
"Chậc chậc, xem ra là Chu Hiểu Đào làm rồi....."
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim đã lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu lâu rồi, yêu ma quỷ quái, có cái gì mà bọn họ chưa từng chứng kiến qua. Đây chỉ là một màn hãm hại nho nhỏ, bọn họ đã nhìn quen lắm rồi, chỉ đứng cười cười thảo luận, chẳng có một chút gì gọi là ngoài ý muốn cả.
Nam Ngôn không làm cho người ta yêu thích, vậy Chu Hiểu Đào cũng chưa chắc đã làm cho người khác yêu thích.
Đặc biệt, đây còn là một người phụ nữ tâm cơ, khoá trái cửa nhốt người khác để tranh thủ cơ hội cho bản thân mình.
"Sự tình thật đúng là như vậy?" Tôn tỷ cau mày, "Nam Ngôn, cô bị nhốt, mà lại không biết gọi điện thoại tìm tôi sao?"
Nam Ngôn đảo mắt, không nhìn đến gương mặt tái nhợt của Chu Hiểu Đào, cười híp mắt nói với Tôn tỷ: "Điều này cũng là một trong những bằng chứng. Tôn tỷ, số di động của em đã bị chị kéo vào danh sách đen."
Tôn tỷ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt chuyển hướng sang Chu Hiểu Đào. Cô không có kéo Nam Ngôn vào danh sách đen. Như vậy, người duy nhất có thể kéo số di động của Nam Ngôn cho vào danh sách đen, chỉ có thể là người tiếp xúc gần với cô mới có cơ hội đó.
Buổi sáng hôm nay, khi Chu Hiểu Đào cùng với Đỗ Đình đến tìm Tần Di Nhiên, Chu Hiểu Đào đã vội cầm một hộp hoa quả đến để mời cô ăn, sau đó thì an vị ngồi ở bên cạnh cô. Lúc đó, cô có rời đi một lát, khi quay trở về liền nhìn thấy Chu Hiểu Đào giống như đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi mà cô đặt điện thoại trên đó.
Tôn tỷ cũng không phải là người mù, chứng cứ bày ra trước mắt, cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì hay sao.
Cô cười lạnh: "Có một số người, trước màn ảnh thì diễn xuất chẳng ra gì, ấy vậy mà trong cuộc sống, kĩ thuật diễn thế nhưng lại diễn đến lô hoả thuần thanh. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng tâm tư cũng không đơn giản, trường Đại học Điện ảnh chính là dạy cô như vậy sao?"
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đã lăn lộn biết bao nhiêu năm, thái độ của cô thay đổi rõ ràng, sự khinh bỉ trên khuôn mặt của Tôn tỷ làm cho mọi người đối với ý tứ đằng sau câu nói của Nam Ngôn đều nhất nhất hiểu rõ.
Không ngờ cô ta không những nhốt người ta, mà còn kéo cả số di động của người ta vào danh sách đen. Người bên trong muốn đi ra cũng không được, người bên ngoài muốn đi vào cũng không xong, còn không phải là không để cho ai giúp đỡ được Nam Ngôn sao?
Mọi người nhìn quần áo cùng với cách trang điểm của Chu Hiểu Đào, cũng không khác lắm so với Nam Ngôn mọi khi, trong lòng liền hiểu rõ.
Có thật là trút giận thay cho bạn tốt? Hay là vì một vai diễn được lộ diện trên màn ảnh, và cả cơ hội được đối diễn trực tiếp với Tô Tà?
Trong lúc nhất thời, những nhân viên công tác đứng gần Chu Hiểu Đào đều tránh xa cô ta một chút.
Ngay cả bạn tốt của Chu Hiểu Đào là Đỗ Đình cũng túm lấy Tần Di Nhiên cùng nhau dịch chuyển đến gần chỗ đứng của Tô Tà.
Tần Di Nhiên cắn môi dưới, sắc mặt biến hoá liên tục. Cô gái chói mắt đang đứng trước mặt cô lúc này, cùng với cô gái ngu xuẩn hay vội vàng xao động của ngày hôm qua, quả thật không hề giống nhau.
Làm thế nào mà cô ta (Nam Ngôn) lại có thể phòng bị trước mọi thứ như thế?
Không đúng, cô ta không thể nào mà phòng bị trước được, bởi vì nếu đã có chuẩn bị từ trước, thì cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội được đối diễn trực tiếp với Tô Tà như vậy. Xem ra, mọi thứ đều giống như lời cô ta đã nói, hết thảy đều chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tần Di Nhiên không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân đã không ra mặt, cô chỉ mới đứng ra nói hai câu mà thôi, cũng không có quan hệ gì với việc này.
Chỉ là.......
Tần Di Nhiên khép hờ đôi mắt.
Vừa rồi khi đáp trả cô, Nam Ngôn thế nhưng lại hờ hững không nhìn thẳng vào cô, khiến cho cô cảm thấy bản thân giống như thấp hơn cô ta một cái đầu*, Tần Di Nhiên âm thầm che giấu sự xấu hổ của mình.
*Nam Ngôn khinh thường không thèm nhìn mặt Tần Di Nhiên làm cho Tần Di Nhiên cảm thấy bản thân hèn hạ hơn Nam Ngôn.
Tần Di Nhiên vô tình đảo mắt qua Tô Tà, chợt nhìn thấy Tô Tà đang cau mày, có vẻ không thoải mái cho lắm, hắn đang nhìn chằm chằm vào phương hướng của Nam Ngôn.
Trong quá khứ, đối với sự tồn tại của Nam Ngôn và bất kì thứ gì liên quan đến Nam Ngôn, hắn đều tránh không kịp.
Tần Di Nhiên trong lòng chợt có chút hốt hoảng.
Sự tồn tại của cái người tên Nam Ngôn này, quả nhiên rất đáng ghét.
Vị đạo diễn yên lặng nghe xong toàn bộ quá trình của sự việc, vẻ mặt tràn đầy sự không vui.
"Cô kia, cô làm sai, còn không mau chóng đi xin lỗi đi, đừng có làm chậm trễ thời gian của mọi người!"
Đạo diễn tức giận rồi, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Chu Hiểu Đào cũng hoàn toàn sụp đổ. Nam Ngôn có máy theo dõi, chỉ cần nhìn xem liền biết cô là người đã khoá trái cửa, còn Tôn tỷ thì phát hiện điện thoại có người động tay động chân, tất nhiên người đầu tiên bị hiềm nghi là người ở gần cô ấy nhất. Bằng chứng đều ở trong tay của người ta, cho dù cô có chống chế thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Chu Hiểu Đào che mặt khóc lớn: "Thực xin lỗi, tôi không phải là cố ý, chỉ là không cẩn thận khoá trái cửa mà thôi...."
Chu Hiểu Đào vừa khóc vừa nói lời xin lỗi. Nam Ngôn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, cô lắc lắc ngón tay: "Không cẩn thận khoá trái cửa, sau đó lại không cẩn thận lấy điện thoại của Tôn tỷ để kéo số di động của tôi vào danh sách đen? Sự không cẩn thận của cô thật sự rất là dụng tâm đó."
Trong phim trường, có một vài nhân viên không nhịn được mà bật cười.
Còn không phải là rất dụng tâm không cẩn thận sao?
Chu Hiểu Đào nghẹn lời, tiếng khóc nức nở tạm dừng một chút.
"Phiền toái cô nhanh một chút, mọi người đều đang chờ đấy!" Nam Ngôn lịch sự mỉm cười.
Chu Hiểu Đào quay đầu lại nhìn Tần Di Nhiên, Tần Di Nhiên vội né tránh tầm mắt của cô ấy, sau đó giống như vừa mới suy nghĩ điều gì, cô quay lại cho cô ấy một khẩu hình miệng.
".....Thực xin lỗi." Chu Hiểu Đào nén giận, nhận hết mọi tội lỗi về mình, "Tôi không thích cô lắm, vì vậy muốn giáo huấn cô một chút, đầu tiên là khoá trái cửa để nhốt cô, sau đó thì lấy điện thoại của Tôn tỷ kéo số di động của cô vào danh sách đen. Tôi chỉ làm những việc này, cũng không làm ra những việc quá đáng nào khác. Mong cô không cần để ý đến..."
Sau khi nghe xong lời xin lỗi của Hiểu Đào, Nam Ngôn gật đầu hiểu rõ: "Lời xin lỗi của cô, tôi nhận, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cô. Con người của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, không phải các cô đều nói rằng tôi rất ích kỉ sao? Vậy thì tôi cũng phải ích kỉ một chút, loại chuyện này đối với tôi quả thật rất quá quắt, vì thế nên tôi —— rất để ý!"
"Cô!" - Chu Hiểu Đào tức giận đến mức muốn khóc cũng khóc không được.
Nam Ngôn từ khi nào lại trở nên khó đối phó như vậy?
"Được rồi! Chuyện này có gì to tát đâu chứ?"
Đạo diễn cau mày, chỉ tay vào Chu Hiểu Đào: "Cô đó, lát nữa không cần đến nữa. Nhân vật này không nên để cho cô diễn, cô cũng đừng nhớ thương nó làm gì, nên làm gì thì đi làm đi."
Chu Hiểu Đào hốt hoảng: "Đạo diễn, tôi cũng đã diễn được......"
"Chỉ là hai phân đoạn nhỏ, chẳng lẽ không có ai quay được sao?" Đạo diễn lạnh mặt*, "Tôi thà rằng quay lại thêm nhiều lần, cũng không cần loại người xảo trá, không an phận như cô."
*lạnh mặt: vẻ mặt lạnh đi; lạnh lùng.
Những lời này nghe có chút nặng nề, Chu Hiểu Đào lung lay như sắp đổ, mặt cắt không còn một giọt máu*.
*gương mặt tái nhợt, trắng bệch.
Cô bị đạo diễn phê bình bằng những lời lẽ nghiêm khắc như vậy, còn bị gắn mác là một con người không an phận. Cô bây giờ không còn mặt mũi nào mà đứng chờ ở tổ quay phim này nữa.
Chu Hiểu Đào xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, không thể đè nén sự giận dữ của mình, vừa khóc vừa bỏ chạy khỏi đây.
Đỗ Đình chạy theo được hai bước rồi dừng lại, lo lắng quay lại đứng bên cạnh Tần Di Nhiên.
"Không có chuyện gì, cậu ấy làm sai, hẳn là trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì." Tần Di Nhiên ôn hoà, nhỏ nhẹ nói: "Để sau khi quay phim xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm cậu ấy, trò chuyện với cậu ấy là tốt thôi."
Tô Tà nhìn Tần Di Nhiên, rồi lại nhịn không được nhìn sang Nam Ngôn.
Nam Ngôn đang vén sợi tóc loà xoà trước trán.
Đứng trong gió lạnh như thế này đúng là chịu tội, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, hẳn là không còn chuyện gì khác nữa.
"Tôn tỷ.." Nam Ngôn quyết định chào hỏi một tiếng rồi đi trước.
Tôn tỷ do dự hồi lâu rồi mới mở lời: "Nam Ngôn, cô huỷ máy theo dõi đi, máy theo dõi thuộc sở hữu cá nhân đặt ở đây không thích hợp."
Nam Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt: "Không cần tiêu huỷ đâu ạ, vì em đâu có cái máy theo dõi nào."
Tôn tỷ: "......"
Được, kĩ thuật diễn xuất tốt bậc này, ở nơi này vẫn chưa có ai đâu.
"Tôn tỷ, thật ngại quá, em đi trước nhé!"
Nam Ngôn khách khí vẫy vẫy tay, từ xa cô đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chầm chậm hướng nơi này chạy đến.
Giờ phút này, có xe xuất hiện ở đây chắc là chiếc xe mà cô đã đặt ở trên mạng.
Nam Ngôn vuốt vuốt tóc, nâng tay gọi chiếc xe lại.
Sau khi chiếc xe nhìn thấy Nam Ngôn, quả nhiên đã dừng lại. Hẳn là chiếc xe mà cô đã gọi không sai.
Tuy nhiên, có một điều kì lạ là chiếc xe kia chỉ dừng lại một chút, sau khi yên tĩnh được vài giây thì thong thả khởi động, chậm rãi đậu ở ven đường nơi Nam Ngôn đang đứng.
Nhìn chiếc xe, Nam Ngôn càng cảm thấy kì quái nhưng vẫn thấy chết không sờn. Bây giờ cô không suy nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ muốn mau chóng về nhà thôi.
Cô mở cửa sau của xe ra, báo địa chỉ cần đến: "Tiểu khu Tử Kinh Lộ*, cảm ơn."
*紫荆路通园小区 (ai đó dịch giùm mình chỗ này với ạ TT, bản convert thì để là "tử kinh lộ thông viên tiểu khu" mà mình cảm thấy chữ "thông viên" giống như là tiểu khu có cả sân vườn ấy).
Nam Ngôn nhấc chân bước lên xe, chợt cả người cứng đờ.
Phía sau xe đã có người ngồi rồi.
Một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi ở phía sau, cách Nam Ngôn chưa đến một thước*, ánh mắt của anh rất thâm thuý, đang lẳng lặng chăm chú nhìn Nam Ngôn. Đây là một người đàn ông rất đẹp trai, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
*một thước = 0,4m (thời xưa) = 1m (hiện nay).
Nam Ngôn chớp mắt, yên lặng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Người đàn ông xinh đẹp quá đáng cùng cô bốn mắt nhìn nhau, vốn dĩ đối với một người con gái bình thường sẽ cảm thấy trái tim đập loạn, vì anh mà rung động. Thế nhưng, trái tim yếu ớt của Nam Ngôn tưởng chừng như đã ngừng đập.
".....Ngại quá, hình như tôi đã lên nhầm xe rồi." Nam Ngôn dứt khoát bước xuống xe.
Cặp mắt xếch hẹp dài kia nhẹ nhàng nháy một cái, lông mi thon dài rũ xuống che phủ đi đôi mắt. Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên bên trong khoang xe: "Em nếu là lên nhầm xe......"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông êm ái như tiếng đàn cello, giống như là tiếng gọi của tình nhân nỉ non ở bên tai trong đêm khuya vắng lặng, vừa làm cho người ta say mê, lại khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Nam Ngôn nhịn không được, động tác dần dần trở nên chậm chạp.
Phúc lợi của thanh khống* a!
*thanh khống: chỉ những người cuồng âm thanh, giọng nói. Tương tự như nhan khống (cuồng nhan sắc), thủ khống (cuồng tay), thê khống (cuồng vợ),.....
Người đàn ông nghiêng mặt nhìn Tô Tà đang đứng bên trong phim trường, sau đó ánh mắt lạnh như băng rơi xuống trên người Nam Ngôn: "Vậy em muốn lên xe của ai đây, hửm?"
Nam Ngôn từ từ quay mặt sang, chống lại tầm mắt trào phúng của người đàn ông.
Nửa ngày sau, Nam Ngôn mới trưng ra một nụ cười yếu ớt, cứng ngắc chào hỏi: "Thật trùng hợp nha, ông xã....."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nam Ngôn: Mặt trời!!
Chương thứ hai vẫn có bao lì xì nha, hy vọng mọi người sẽ thích ~
Editor có chuyện muốn nói:
Về vấn đề đại từ nhân xưng, ở đây có chỗ rắc rối đó là "cô", "cô ấy" và "cô ta". Mình không mặc định mỗi từ phải chỉ rõ ai cụ thể cả, mà là đặt trong ngữ cảnh.
Ví dụ 1: Khi trong một phân đoạn có 2 nhân vật như Chu Hiểu Đào và Nam Ngôn, và Nam Ngôn sẽ giữ vai trò chính trong phân đoạn đó (nghĩa là có suy nghĩ của Nam Ngôn, thiên về Nam Ngôn hơn), trong khi đó Chu Hiểu Đào là nhân vật phản diện thì mình sẽ xưng Nam Ngôn là "cô", còn Chu Hiểu Đào là "cô ta".
Ví dụ 2: Trong phân đoạn có nhắc đến Nam Ngôn nhưng Tần Di Nhiên mới là nhân vật chính, mọi suy nghĩ đều thuộc về Tần Di Nhiên. Thì mình sẽ xưng Tần Di Nhiên là "cô", còn nữa, vì Tần Di Nhiên ghét Nam Ngôn nên mình sẽ đặt Nam Ngôn là "cô ta".
Trong quá trình edit, mình cảm thấy hơi bị rối nhưng khi beta thì đọc lại cảm thấy cũng ổn, không quá phức tạp. Chỉ cần đọc mượt là được rồi đúng không nè ~
Mình không thích chen ngang khi đang edit, ngoại trừ những chỗ chú thích mình thêm vài câu liên quan vào thôi. Nên khi các bạn đọc truyện, nhớ đọc cả lời mình tâm sự ở cuối truyện luôn nha ~
Còn nữa, với những từ mình đã chú thích ở trước đó rồi hoặc ở những chương trước (những chương gần với chương mới nhất) thì mình sẽ không chú thích lại nữa, mong mọi người hiểu ạ <3 Nhưng nếu thật lâu sau, thật nhiều chương sau mới gặp lại từ đó thì mình chắc chắn sẽ chú thích ạ <3
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha ~
[3853 words | Đã beta]
16/6/2019