Nam Ngôn nói với Trịnh Thiến La rằng bạn cô đang tới đây nên không cần quá lo lắng.
Trịnh Thiến La tin tưởng Nam Ngôn, trước tiên cô gọi điện cho người đại diện của Tô Tà đến đón người, sau đó hai người đỡ La Nhân Giác đang say xỉn không biết trời trăng mây đất gì chờ người tới đón.
Khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Quân Cố đến nhà hàng.
Đêm hè nóng nực vẫn còn không khí oi bức, anh mặc áo thun màu đen ngắn tay, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang hình heo Peppa. Khi anh vừa mở cửa bước vào phòng riêng, Trịnh Thiến La nhất thời không nhận ra anh là ai.
"Ngôn Ngôn, bạn trai của em à?"
Trịnh Thiến La đẩy vai Nam Ngôn.
Nam Ngôn nhanh chóng phủ nhận: "Không, không phải đâu, em không có."
Thẩm Quân Cố gật đầu chào Trịnh Thiến La rồi quay sang nói với Nam Ngôn: "Em ra mở cửa xe trước đi, để tôi dìu anh ta ra ngoài."
Nam Ngôn nghe vậy liền nhận lấy chìa khoá xe, Thẩm Quân Cố rất dễ dàng nâng La Nhân Giác dậy - người mà hai cô gái các cô làm cách nào cũng không chịu động đậy, Thẩm Quân Cố giữ chặt phần dưới hai cánh tay của anh ta.
La Nhân Giác ngủ như lợn chết, không có một chút phản ứng nào.
Nam Ngôn cầm chìa khoá xe trên tay, cô chưa kịp tới để hỗ trợ thì Trịnh Thiến La đã tự giác chạy đến đỡ một bên của La Nhân Giác.
Ba người đi bằng cửa sau đến bãi đổ xe.
Thẩm Quân Cố đặt La Nhân Giác nằm ở ghế sau, Trịnh Thiến La cũng ngồi ở ghế sau cùng anh ta.
"Cô Trịnh", Thẩm Quân Cố lịch sự nói, "Phiền cô chỉ đường giúp tôi. Nhân tiện đây tôi cũng đưa cô về luôn."
Trịnh Thiến La vừa mới tiếp xúc với người này trong khoảng thời gian ngắn liền nhận ra ngay đây là ai. Cô hiện tại đang ở trong một trạng thái vô cùng câm nín, nhu thuận đặt hai tay lên đầu gối, trông cô còn dè dặt nghiêm cẩn hơn khi đối diện với giáo viên chủ nhiệm ở trường nữa.
"Vâng, làm phiền anh rồi."
Trịnh Thiến La ra mắt sớm hơn Thẩm Quân Cố, nhưng thực tích* của cô lại không bằng Thẩm Quân Cố, nếu xét về địa vị trong giới thì cô thấp hơn Thẩm Quân Cố không chỉ một chút thôi đâu. Trong cái giới giải trí này, ngoại trừ thân phận tiền bối hậu bối ra, muốn nói chuyện còn phải dựa vào thực lực của bản thân.
*Thực tích: thành tích thực tế, được chứng minh trực tiếp nhất qua việc đoạt cúp và giải thưởng.
Thẩm Quân Cố còn lớn hơn Trịnh Thiến La 2 tuổi nên Trịnh Thiến La tự động xem bản thân nhỏ hơn anh, nói chuyện với Thẩm Quân Cố đều dùng kính ngữ.
Thẩm Quân Cố quay lại ghế lái ngồi, đồng thời mở cửa ghế phụ lái cho Nam Ngôn.
Trịnh Thiến La nhìn không rời mắt.
Xe này đúng là của Thẩm Quân Cố, theo quy tắc giang hồ, ngoại trừ người nhà ra, cũng chỉ có bạn gái mới được phép ngồi vào ghế phụ lái.
Cho nên???
Đầu óc Trịnh Thiến La đã nhão ra thành bãi bùn rồi, không có bất kì phản ứng gì nữa.
Đặc biệt, cô còn phát hiện ra trong thùng đồ ăn vặt ở phía sau xe có hai gói khoai tây chiên, phía trước xe còn có vật trang trí hình con thỏ hoạt hình màu hồng nhạt. Trịnh Thiến La mờ mịt nhìn Nam Ngôn đang ngồi ở đằng trước, suy nghĩ của cô đã chạy thành một hàng dày đặc chi chít trong lòng.
Cẩm lí tiểu thư nhà cô! Vậy mà lại có mối quan hệ không tầm thường với Thẩm Quân Cố!
Thẩm Quân Cố đó! Trời ơi là Thẩm Quân Cố đó! Nam Ngôn chỉ là một người mới vừa ra mắt, làm sao lại quen biết với Thẩm Quân Cố hay vậy?
Trịnh Thiến La không rõ lắm về đoàn phim «Gió nổi đêm Trường An». Cô chỉ biết Nam Ngôn có đóng một vai diễn nhỏ, còn lại thì cô không biết gì thêm.
Lấy sức hút của bản thân mình để thu hút người khác, Trịnh Thiến La run rẩy suy đoán, chẳng lẽ nói, vị Ảnh đế tiên sinh lạnh lùng lãnh đạm trong lời đồn, trên thực tế là một kẻ nghiện game?1
"Thiến La, đi hướng kia đúng không chị?"
Nam Ngôn xem hướng dẫn đường đi trên điện thoại di động rồi quay đầu lại hỏi Trịnh Thiến La.
Trịnh Thiến La rốt cuộc cũng chịu hoàn hồn, cô báo địa chỉ nhà của La Nhân Giác, sau đó mới nói ra địa chỉ nhà mình.
Không được tiện đường cho lắm, phải vòng xe lại.
"Ngôn Ngôn, em có chơi game cùng Thẩm tiền bối không?" Trịnh Thiến La vắt hết óc tìm đề tài để nói chuyện, "Chẳng hạn như chơi trò rút thẻ bài hoặc mấy game thi đấu thể thao ấy?"
Nam Ngôn thành thật đáp: "Không chơi ạ."
Cô chưa nhìn thấy Thẩm Quân Cố chơi game bao giờ.
Nếu không phải vì chơi game thì chắc là vì vận may rồi, thì ra Ảnh đế cũng thuộc cẩm lí đảng! Quả nhiên may mắn cũng là một loại thực lực!
"Mặc dù trước đây tôi chưa từng chơi nhưng nếu em muốn, tôi sẽ chơi cùng em. Trò chơi tôi đã tải xuống máy hết rồi." Thẩm Quân Cố thuận miệng nói tiếp, "Lát về nhà chúng ta chơi thử xem. Em dạy tôi nha?"
Trò chơi là loại trò chơi thi đấu thể thao nổi tiếng mà lúc trước Phương Duyên đã bày Nam Ngôn chơi.
Nam Ngôn chơi hai ván với Phương Duyên, vận may nghịch thiên của cô khiến cho Phương Duyên tức muốn hộc máu, còn thao tác chuẩn xác của Phương Duyên lại khiến cho cô há hốc mồm ngạc nhiên.
Sau khi hai người chơi chung vài hiệp liền phát hiện ra bọn họ không thích hợp chơi game chung với nhau, nên cả hai đã ăn ý giải tán không chơi nữa.
Còn Thẩm Quân Cố thì hình như có vẻ hứng thú nên đã chơi thử vài ván với Phương Duyên.
Nam Ngôn chưa từng chơi với Thẩm Quân Cố, cô không rõ lắm về kỹ năng của anh, cô tưởng đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Cố chơi game, với kỹ năng thành thạo của bản thân, Nam Ngôn tự tin có khả năng mang theo một tân thủ đi càn quét chiến trường.
"Được thôi."
Nam Ngôn cũng thuận miệng đáp lại anh nên cô không phát hiện ra Trịnh Thiến La ngồi ở hàng ghế sau đang lặng lẽ véo La Nhân Giác vài cái.
Về nhà chơi game? Hai người họ cùng nhau về nhà sao?!!
Ánh mắt của Trịnh Thiến La lộ rõ sự kinh hoảng.
Không ngờ, người được xem là thầy tu không gần nữ sắc trong truyền thuyết của giới giải trí lại sống chung một nhà với một cô em gái xinh đẹp!!
Sự hóng hớt tò mò đang dằn xé trái tim của Trịnh Thiến La, nhưng Thẩm Quân Cố vẫn còn đang ngồi chễm chệ ở ghế lái đằng trước làm Trịnh Thiến La không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô chỉ đành phải lặng lẽ meo meo meo điên cuồng nhắn WeChat cho Nam Ngôn.
[Em nói đi! Em đã giấu chị làm chuyện gì rồi hả?!!!!]
[Vì sao? Vì sao đã nói cùng nhau làm cẩu độc thân mà em lại thất hứa đi tìm một con cẩu khác?]
[Ăn đại thần ngon không em?] > [Tin nhắn này đã bị thu hồi.]
WeChat của Nam Ngôn cứ nhảy liên hồi, âm báo tin nhắn liên tiếp từ cái này đến cái khác. Sau khi Nam Ngôn mở ra đọc xong: "...."
Nam Ngôn mặt không biểu cảm quay đầu ra sau.
Trịnh Thiến La còn lắc lắc điện thoại ra hiệu cho cô.
Nam Ngôn chột dạ ngồi thẳng lại, cô giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn. Những tin nhắn mà Trịnh Thiến La gửi tới cũng không thu hồi được nữa.
Trịnh Thiến La đành phải yếu ớt thốt lên một cách đầy hèn nhát.
"Thẩm tiền bối, quan hệ giữa anh và Ngôn Ngôn tốt ghê nhỉ?" Trịnh Thiến La mặc niệm trong lòng, cô là bạn thân của Nam Ngôn nên cô phải to gan bắt chuyện với Thẩm Quân Cố.
"Ừm, có vẻ tốt thật." Thẩm Quân Cố nghiêng đầu qua dịu dàng nhìn Nam Ngôn rồi cười, câu trả lời của anh mơ hồ không rõ.
Trịnh Thiến La lại can đảm nói tiếp: "Tôi cho anh lời khuyên nhé, anh nhất định phải bảo Ngôn Ngôn dẫn anh chơi game, em ấy lợi hại lắm."
Ý của Trịnh Thiến La là vận may của Nam Ngôn tốt đến mức nghịch thiên, mấy loại game như rút thẻ thì càng khỏi phải nói.
Thẩm Quân Cố vậy mà còn rất nghiêm túc gật đầu, mỉm cười: "Chính xác, em ấy siêu lợi hại luôn."
Từ "siêu lợi hại" này khiến cho Trịnh Thiến La bấn loạn, muốn che mặt hét lớn.
Không được, phải bình tĩnh lại, cũng không phải là chưa từng đóng qua phim thần tượng, có cái gì mà cô chưa từng thấy qua đâu. Chẳng phải chỉ là cẩu lương thôi sao? Cô ăn! Cô ăn hết được chưa!!
Nam Ngôn khẽ mím môi, cô lúng túng quay đầu nhìn cửa sổ xe.
Trên tấm cửa kính phản chiếu lại ảnh ngược của Nam Ngôn, và cả khuôn mặt nghiêng của Thẩm Quân Cố.
Người đàn ông đang nghiêm túc lái xe đáng nhẽ ra không được phân tâm, nhưng không biết vì sao, ánh mắt của anh lại vô tình rơi vào trên tấm cửa kính, cách một cái cửa sổ, Nam Ngôn và anh bốn mắt nhìn nhau.
Nam Ngôn xấu hổ rụt cổ lại.
Hình như Thẩm Quân Cố đang cười, chất giọng của anh rất dễ nhận ra, tựa như tiếng đàn cello êm ái khiến cho lỗ tai Nam Ngôn tê dại, trong phút chốc liền trở nên mềm nhũn.
La Nhân Giác ngủ rất say, khi Thẩm Quân Cố và Trịnh Thiến La đưa anh ta vào nhà, anh ta thậm chí còn không rên rỉ lấy một tiếng, vừa đến nơi liền ngã úp sấp lên giường ngủ.
Trịnh Thiến La cũng chẳng muốn phục vụ anh ta rửa mặt, cô đặt chìa khoá lên tủ giày rồi dứt khoát quay lưng bỏ đi luôn.
Kế tiếp là Trịnh Thiến La, sau khi đến nhà cô ấy, Trịnh Thiến La thân thiết vẫy tay chào tạm biệt Nam Ngôn và lịch sự chào Thẩm Quân Cố.
Nam Ngôn nhìn Trịnh Thiến La đi lên lầu rồi mới thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ về nhà.
Về đến nhà đã là mười giờ đêm rồi, trời đã khuya.
"Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm."
Trước khi Nam Ngôn lên lầu về phòng, cô có nói lời cảm ơn với Thẩm Quân Cố. Nếu không có anh, ắt hẳn cô và Trịnh Thiến La phải đau đầu một phen rồi.
Thẩm Quân Cố mở tủ lạnh lấy ra một lon bia và một lon coca, anh ngoắc tay với Nam Ngôn: "Nếu muốn cảm ơn, vậy thì đi hóng gió với tôi đi."
Nam Ngôn chưa từng đặt chân lên sân thượng của biệt thự, đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Cố dẫn cô lên đây.
Trên hàng rào chắn xung quanh sân thượng mọc đầy dây leo xanh mướt, ở khu đất trống đằng xa có một cái xích đu.
"Lần trước Thẩm Minh Diệp đến đây chơi có làm cái xích đu này, em muốn lên đó ngồi thử không?"
Thẩm Quân Cố hỏi cô.
Thẩm Minh Diệp là em gái của Thẩm Quân Cố, năm nay mười chín tuổi, cô bé ở nước ngoài với mẹ quanh năm suốt tháng, một năm hiếm lắm cô bé mới trở về chơi một lần.
Khi Thẩm Quân Cố kết hôn, cả Thẩm Minh Diệp và Thẩm Hải Tắc đều không trở về, cả hai đứa đều chưa từng thấy mặt chị dâu của bọn chúng, cũng chẳng biết bọn chúng có biết đến sự tồn tại của cô không.
Nam Ngôn chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy sợi dây thừng của xích đu trong tay, cô nhẹ nhàng cong chân lên đung đưa xích đu.
Thẩm Quân Cố đứng dựa vào một bên xích đu, dùng một tay khui lon bia, trong gió đêm mát mẻ ngửa đầu uống hai ngụm.
Nam Ngôn ngồi hóng gió một lát rồi khui coca ra uống, cô nhỏ giọng kể lại cho Thẩm Quân Cố nghe về buổi họp mặt ngày hôm nay.
Buổi cơm liên hoan hôm nay là để xin lỗi, ai ngờ cả Tô Tà và La Nhân Giác đều uống say.
Trước khi Thẩm Quân Cố đến, Tô Tà đã được người đại diện và trợ lý của hắn mang đi, Nam Ngôn và Trịnh Thiến La lúc đó chỉ lịch sự đứng một bên đưa tay ra vẫy vẫy như hai cái cần gạt nước, một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có, các cô nở một nụ cười tiêu chuẩn của ngành dịch vụ lộ ra hàm răng trắng toát vui vẻ tiễn bước Tô Tà rời đi.
"Kỳ thực Tô Tà không có làm gì em, nếu không có Tần Di Nhiên thì em nghĩ trong ba tháng tới ở đoàn phim, em sẽ chung sống hoà bình với anh ta mà không gây ra rắc rối gì." Nam Ngôn đưa ra kết luận rồi tự khen bản thân một phen, "Con người của em dễ nói chuyện lắm, tính tình của em khi ở chung vẫn rất tốt mà."
Sự thờ ơ của cô khi nhắc đến Tô Tà làm cho Thẩm Quân Cố rất vui vẻ, anh vừa cong môi lên thì chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt mờ mịt nhìn khoảng không phía xa xa, mím môi trầm lặng.
"Chỉ còn mười bảy ngày nữa là em vào đoàn rồi phải không?"
Ngón tay của Thẩm Quân Cố vòng quanh lon bia, anh cúi đầu hỏi cô.
Nam Ngôn cầm lon coca trên tay gật đầu.
"Vâng ạ."
"Có một số chuyện, tôi vốn định đến khi em đóng máy xong mới nói với em, nhưng mà dạo gần đây tôi phát hiện ra tôi không chờ nổi nữa."
Trong gió đêm, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, Thẩm Quân Cố nghiêng người, mắt đối mắt với Nam Ngôn.
Không biết là do ánh đèn đường nơi phố thị xa xôi hay là do ánh trăng sáng loá mà trong mắt của Thẩm Quân Cố lúc này lại hiện lên một loại ánh sáng mà Nam Ngôn chưa từng thấy qua, tuy nhỏ vụn nhưng không thể bỏ qua nó.
Lúc anh cúi đầu nói chuyện, là giọng nói từ tính mà Nam Ngôn thích nhất.
"Chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ cả tôi và em đều đang độc thân, điều đó có nghĩa là tôi có quyền được theo đuổi em."
Nam Ngôn nắm chặt lon coca lạnh trong tay, cô tuy rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại bình tĩnh, cảm thấy không quá ngoài ý muốn. Lúc trước, cô đã mơ hồ có dự đoán, mà hôm nay Thẩm Quân Cố đã tự mình chứng thực suy đoán này của cô.
"Ngôn Ngôn, anh đang theo đuổi em đấy.."
Thẩm Quân Cố đặt lon bia sang một bên rồi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Ngôn, anh nắm lấy dây treo xích đu, ngước mắt chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt của anh lấp lánh như những vì sao làm cho người ta say mê đến nao lòng.
"Anh nghĩ em cũng đã đoán được rồi, đúng không em?"