Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 39



Cuối cùng Nam Ngôn vẫn không lấy thẻ tiền lương của Thẩm Quân Cố. Cô nói năng đầy hùng hồn và lý lẽ: "Em chưa từng nghe nói qua sau khi ly hôn còn có thể nhận thẻ tiền lương từ phía nhà trai đó."

Thẩm Quân Cố tiếc nuối không thôi. Anh vô cùng hối hận vì anh đã không giao nộp thẻ cho cô trước khi hai người ly hôn.

Tuy nhiên, không lấy thẻ tiền lương cũng không sao, Thẩm Quân Cố vẫn tìm cách đưa cho Nam Ngôn một tấm thẻ tiền nuôi dưỡng. Theo như thỏa thuận, số tiền nuôi dưỡng là năm trăm vạn, Thẩm Quân Cố trực tiếp tăng lên gấp đôi, để vào thẻ một ngàn vạn*.

*Một ngàn vạn = 1 triệu NDT.

"Những cái khác em không cần cũng không sao, nhưng tiền nuôi dưỡng là do pháp luật quy định. Nếu em không nhận, vậy chứng tỏ rằng tôi đang làm việc trái với pháp luật đấy." Lúc Thẩm Quân Cố đưa tấm thẻ cho cô, trông anh cực kì chính nghĩa.

Nam Ngôn từ trước đến giờ chưa từng trải qua việc ly hôn, không hiểu nhiều điều nên rất dễ dàng bị Thẩm Quân Cố lừa gạt, cô sợ sệt nhận lấy tấm thẻ tiền nuôi dưỡng từ anh.

Thẻ tiền nuôi dưỡng đã đến tay của Nam Ngôn, cô do dự một hồi lâu mới gọi điện thoại cho Tưởng Tố, nhờ Tưởng Tố giúp cô tìm nhà để cô chuyển ra ngoài.

Thẩm Quân Cố vừa rồi cõi lòng còn tràn đầy vui mừng, giờ đây ý cười trên khóe miệng của anh đã nhạt bớt đi.

Anh không chịu.

"Chờ đã", Thẩm Quân Cố chờ Nam Ngôn cúp điện thoại của Tưởng Tố xong, mới nghiêm túc nói cho cô nghe, "Nếu em muốn chuyển nhà thì hiện tại không phải là thời điểm thích hợp lắm. Em chuẩn bị gia nhập đoàn phim «Thành Phong Hoa»* rồi, có thể sẽ phải ở đó đến tận hai ba tháng. Bây giờ em chuyển đi cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Không bằng đợi đến lúc em đóng máy rồi lựa chọn cũng không muộn."

*Bộ phim này mình edit đến đây đã thấy tác giả sử dụng 3 tên khác nhau rồi, «Nam Bắc Ca» ở chương 22, «Vân chi loạn» ở chương 35 và sau đó là dùng tên «Thành Phong Hoa». Vì «Thành Phong Hoa» được sử dụng nhiều nhất nên mình thống nhất beta thành cái tên này. Nếu sau này tác giả có đổi tên phim nữa thì mình vẫn giữ tên «Thành Phong Hoa» nha (và mình cũng đã beta những chương trước rồi).

Nam Ngôn nghe xong cũng cảm thấy rất có lý.

"Nếu vậy, chẳng phải em sẽ làm phiền anh thêm một khoảng thời gian nữa sao?"

"Không phiền", Thẩm Quân Cố cong môi, nhẹ giọng nói, "Nếu là em thì dù bao lâu đi chăng nữa cũng không phiền."

Nam Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Quân Cố, sau đó cô bình tĩnh "À" một tiếng rồi vội xoay người rời đi.

Lên lầu về phòng mình xong, Nam Ngôn nhanh chóng đưa tay ra sau khoá trái cửa lại, cô bổ nhào vào trên giường, ôm gối lăn qua lộn lại hai vòng, đến khi đầu óc choáng váng rồi cô mới chịu nằm yên thẳng người ở trên giường.

Thẩm Quân Cố có hơi kỳ lạ phải không nhỉ?

Nào là thẻ tiền lương, rồi lại không cảm thấy phiền....

Nam Ngôn ngay lập tức ném ngay cái suy nghĩ không thể tưởng tượng được kia lên chín tầng mây.

Chắc là do Thẩm Quân Cố có một trái tim tràn đầy trách nhiệm thôi.

Đúng vậy, Thẩm Quân Cố là một người như thế, làm sao anh lại có những ý nghĩ khác với cô được.

Huống chi, người nào đầu bị đụng trúng cửa mới có thể để ý đến vợ trước đã từng lừa dối mình đấy.

Thẩm-đầu-bị-đụng-trúng-cửa-Quân-Cố còn đang ở dưới lầu, anh lướt di động xem những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, sau khi xem xong, anh gọi vài cuộc điện thoại rồi thấp giọng phân phó gì đó.

Sáng sớm hôm sau, khi Nam Ngôn chuẩn bị liên hệ cho Mã biên tập của tạp chí EQ thì Tưởng Tố gọi điện thoại đến.

Vì sự kiện của Bùi Tuyết hơn hai tháng trước, công ty giải trí Huyễn Nhạc đã cấp cho Mãn Thành một tư cách để tham gia vào một MV ca nhạc của ca sĩ hàng đầu, xem như là bồi thường cho chuyện của Nam Ngôn. Sau khi bàn bạc xong, MV ca nhạc mà Nam Ngôn có cơ hội tham gia là của nhất ca* trong công ty giải trí Huyễn Nhạc, Đông Lĩnh.

*Nhất ca, nhất tỷ: những anh lớn, chị lớn trong công ty (có thể xem là những nghệ sĩ đứng đầu trong công ty), là những con người hội tụ đủ nhan sắc, danh tiếng và tài năng, được nhận nhiều giải thưởng danh giá cũng như các Top BXH.

Đông Lĩnh năm nay 26 tuổi, đã ra mắt được tám năm rồi. Năm 18 tuổi, Đông Lĩnh trở nên nổi tiếng nhờ một đoạn video tự đàn tự hát, sau đó anh ta ký hợp đồng với công ty giải trí Huyễn Nhạc, bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ.

Đông Lĩnh là một người rất tài năng, đã cho ra rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Đặc biệt là một số ca khúc nhạc trẻ, dù là tám năm trước hay là bây giờ thì vẫn đều làm cho lòng người rung động.

Ngành công nghiệp âm nhạc hiện tại đang dần bị suy thoái, có rất ít người nghiêm túc làm việc với vai trò là ca sĩ, hầu hết bọn họ đều sẽ lấn sang mảng diễn xuất hoặc tham gia các chương trình tạp kỹ để duy trì độ hot của mình. Trong số đó, Đông Lĩnh được xem như là một người đặc biệt, anh vẫn giữ một tình yêu âm nhạc thuần túy, trung thành với công việc ca sĩ kiêm nhạc sĩ của mình.

Nam Ngôn vừa trò chuyện vừa tra thông tin về Đông Lĩnh, sau khi xem xong thông tin về anh ta, Nam Ngôn phải nói là hoàn toàn bội phục.

"Chị Tố, Huyễn Nhạc đúng là vô cùng có thành ý. Chuyện này mà cũng có thể mời được Đông Lĩnh lão sư đến hợp tác."

Thẩm Quân Cố vào phòng bếp pha cho Nam Ngôn một ly sữa rồi đi đến ngồi cạnh cô.

Trông anh có vẻ hơi tò mò, Nam Ngôn cũng không giấu diếm, trực tiếp mở loa ngoài ra.

"Chị cũng không ngờ đối phương lại là Đông Lĩnh. Thông tin do nhân viên bên Huyễn Nhạc cung cấp không được đầy đủ, nên chị chỉ có thể đưa ra hai suy đoán", Tưởng Tố ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói, "Một là Đông Lĩnh có quen với Bùi Tuyết nên mới ra mặt bồi thường thay cho cô bé, hai là trong thời gian gần đây, bên Huyễn Nhạc chỉ có mỗi Đông Lĩnh là chuẩn bị quay MV ca nhạc, tạm thời tìm không được người khác."

Nam Ngôn nghe xong, hiểu rõ gật gật đầu.

Đây tuyệt đối là hai cái suy đoán đáng tin cậy nhất.

"Cho nên, Ngôn Ngôn à, em lại nhặt được hời rồi." Giọng nói của Tưởng Tố ẩn chứa sự vui vẻ, "Đóng trong MV của Đông Lĩnh, ít nhất em cũng sẽ nổi tiếng được một đoạn thời gian, đến lúc «Tú uyên ương» phát sóng, em có thể thoát khỏi thân phận một diễn viên vô danh, bắt đầu chính thức có tên tuổi rồi."

"Bên Huyễn Nhạc nói, toàn bộ quá trình quay MV đều do Đông Lĩnh lão sư tự mình chỉ đạo. Chị nghĩ tốt nhất em nên đến nhà của Đông Lĩnh lão sư chào hỏi một tiếng, không cần biết em có đạt được tư cách để tham gia vào MV của anh ta hay không, hiện tại việc đi chào hỏi này sẽ rất có ích cho con đường tương lai của em."

Tưởng Tố chỉ điểm cho Nam Ngôn một câu, sau đó lại cho Nam Ngôn thông tin liên lạc do bên Đông Lĩnh cung cấp.

Nam Ngôn bấm số máy công việc của đối phương rồi gọi qua, sau vài tiếng bíp, bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.

"Xin chào, tôi là Nam Ngôn đến từ công ty giải trí Mãn Thành." Nam Ngôn rất lễ phép giới thiệu về bản thân, "Tôi là một trong những người có thể được tuyển chọn để đóng vai trong MV ca nhạc của Đông Lĩnh lão sư...."

"Tôi biết."

Đầu dây bên kia là một giọng nam nhẹ nhàng ngắt lời của Nam Ngôn, nghe giống như anh ta vừa mới tỉnh giấc vậy, trong giọng nói còn có một chút khàn khàn: "Nam Ngôn, Tiểu Điệp Lan, đúng không?"

Ngay khi Nam Ngôn vừa nghe giọng nói này, cô liền đoán đối phương không phải là trợ lý của Đông Lĩnh lão sư, mà càng giống như là chính bản thân Đông Lĩnh hơn. Chỉ là giọng của ca sĩ khi hát không giống với chất giọng nói chuyện hằng ngày lắm, Nam Ngôn vẫn không dám chắc nên cô quay đầu lại nhìn Thẩm Quân Cố. Thẩm Quân Cố vẫn luôn quang minh chính đại nghe ké điện thoại ở bên cạnh gật đầu nhìn cô, khẳng định suy đoán của Nam Ngôn.

Bên kia quả nhiên là Đông Lĩnh.

Nam Ngôn thụ sủng nhược kinh đáp: "Xin chào Đông Lĩnh lão sư ạ, thật không ngờ anh lại biết em."

"Em là do tôi chọn, tôi đương nhiên biết chứ."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng chăn bông sột soạt, có thể nghe rõ cả tiếng thở dốc của người đàn ông.

"Em gọi đến là muốn xác định thời gian với tôi sao? Nói qua điện thoại thì không tiện lắm, hay là em trực tiếp đến nhà của tôi đi. WeChat của tôi dùng số di động cá nhân của tôi, tôi gửi số cho em, em kết bạn WeChat với tôi rồi tôi gửi địa chỉ nhà cho em."

Đối phương nói xong liền lập tức cúp máy, sau đó Nam Ngôn nhận được một tin nhắn.

Là số di động cá nhân của Đông Lĩnh.

Nam Ngôn bị một loạt các hành động của Đông Lĩnh lão sư làm cho sốc không nói nên lời.

Sắc mặt của Thẩm Quân Cố đen đi thấy rõ.

"Đông Lĩnh lão sư cũng quá..." Nam Ngôn suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một từ, "thân thiết rồi."

Lúc trước nghe nói Đông Lĩnh đều là tự thân tự lực, đến bây giờ Nam Ngôn mới biết Đông Lĩnh tự thân tự lực là cái dạng nào.

Nam Ngôn kết bạn WeChat với Đông Lĩnh bằng một thái độ vô cùng thành kính, chưa quá một giây, người bên kia đã nhắn ngay cho cô một cái địa chỉ. Địa chỉ còn được trang trí thêm hình một chiếc bánh bao nhỏ nhân gạch cua và một phần sữa đậu nành của nhà họ Điền.

Điểm tâm sáng à.

Cho nên, đây là muốn Nam Ngôn phải đến ngay lập tức sao?

Nam Ngôn không quan tâm gì nữa, cô vội vàng ném điện thoại di động ở đó rồi chạy nhanh lên lầu để thay đồ.

Thẩm Quân Cố nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mà Nam Ngôn ném ở trên ghế sofa, không sao cười nổi được.

Giữa diễn viên và ca sĩ thường luôn có một khoảng cách nhất định. Trừ khi có cơ hội hợp tác với nhau, nếu không thì rất hiếm khi giao tiếp.

Thật trùng hợp, anh đã từng hợp tác qua với Đông Lĩnh. Một trong những bộ phim điện ảnh của anh, bài hát mở đầu phim là do Đông Lĩnh hát.

Chỉ hợp tác với nhau một lần ngắn ngủi như vậy, Thẩm Quân Cố cũng không thể đánh giá con người của Đông Lĩnh quá nhiều. Anh chỉ biết, Đông Lĩnh là một con người rất lạnh lùng.

Một người lạnh lùng, sẽ mời một cô gái đến nhà của anh ta đưa bữa sáng rồi bàn chuyện công việc sao?

Thẩm Quân Cố cũng đứng dậy đi thay quần áo.

Chờ Nam Ngôn thay xong một bộ váy dài màu nâu đỏ và trang điểm xong đi xuống dưới lầu, Thẩm Quân Cố cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi bỏ trong quần tây, cổ tay áo được xắn lên làm lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay. Mái tóc đen ngắn của anh hôm nay giống như được xịt thêm một lớp keo xịt tóc. Đôi giày da mà Thẩm Quân Cố đang mang là do Nam Ngôn mua cho anh cách đây không lâu, đây là lần đầu tiên anh mang nó.

Thẩm Quân Cố xoay chiếc chìa khóa xe trong tay, ngẩng đầu lên nói với Nam Ngôn: "Đi thôi."

Thẩm Quân Cố đưa cô đi?

Trên đường đi, Thẩm Quân Cố có gặp trợ lý của anh, trợ lý của anh giao lại bánh bao và sữa đậu nành mà anh ta đã mua cho Nam Ngôn, khách khí chào hỏi vài câu với bọn họ rồi rời đi chứ không lên xe. Nam Ngôn đang ngồi ở ghế phụ lái liếc nhìn Thẩm Quân Cố một cái.

"Hai ngày nay anh rất bận sao?"

"Ừ."

Thẩm Quân Cố đang tập trung lái xe, qua một lúc sau anh mới trả lời lại Nam Ngôn.

"Lúc em đóng phim mới, có khả năng tôi cũng sẽ vào đoàn phim tiếp theo."

Nam Ngôn gật đầu.

Sau khi «Gió nổi đêm Trường An» đóng máy, Thẩm Quân Cố vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị, anh cũng đã nghỉ ngơi hơn hai tháng rồi.

"Anh không nghỉ ngơi thêm nữa sao?"

"Không", Thẩm Quân Cố nghiêng mặt nhìn Nam Ngôn rồi từ tốn nói, "Tôi là người phải nuôi gia đình, cần phải làm việc để kiếm tiền cho... tiêu xài."

Có một từ anh nói không phát ra tiếng, nhưng khẩu hình của anh lại rất rõ ràng, hơn nữa Thẩm Quân Cố lại còn cười vui vẻ như vậy, Nam Ngôn trong nháy mắt liền hiểu ngay từ kia là gì.

Nam Ngôn: "..."

Cô ôm chặt túi xách ở trong ngực, không dám nói chuyện nữa.

Nhà của Đông Lĩnh không xa, Thẩm Quân Cố chỉ cần lái xe nửa tiếng là đến.

Lúc Thẩm Quân Cố đang đậu xe, Nam Ngôn có gửi một tin nhắn cho Đông Lĩnh, Đông Lĩnh bảo cô cứ trực tiếp đi lên.

Nam Ngôn nhìn Thẩm Quân Cố đã đậu xe xong, cô chần chừ hỏi.

"Anh có đi lên không?"

Thẩm Quân Cố gật đầu: "Tất nhiên là có rồi."

Anh đến đây cũng không phải chỉ để làm tài xế.

"Có nên báo trước một tiếng cho Đông Lĩnh lão sư biết không ạ?"

Thẩm Quân Cố cũng rất am hiểu phép lịch sự khi đến làm khách, anh chủ động nhắn cho Đông Lĩnh một tin.

[Đông lão sư, tôi và Nam Ngôn đang ở dưới lầu nhà anh, tôi đến đây thăm anh, không biết là anh có tiện hay không — Thẩm Quân Cố].

Anh cũng không che giấu, rất thoải mái báo vị trí hiện tại của mình cho đối phương biết.

Đông Lĩnh là một cái hũ nút, anh cũng không sợ anh ta sẽ nói gì sau khi biết chuyện.

Với lại, những gì anh nói đều là sự thật mà.

Anh còn mong anh ta sẽ đi nói đó.

Một phút sau, khi Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố đang chờ thang máy, Đông Lĩnh cuối cùng cũng trả lời lại.

[Tôi không tiện, anh đi đi, còn Nam Ngôn ở lại.]

Thẩm Quân Cố xem xong, trực tiếp xóa tin nhắn luôn.

Vừa rồi anh có nhận được tin nhắn sao? Sao anh lại không thấy nhỉ?

Thẩm Quân Cố bình tĩnh cất điện thoại đi, anh giúp Nam Ngôn cầm bữa sáng của Đông Lĩnh, hai người cùng nhau đến trước cửa nhà của anh ta.

Cửa chính đang khép hờ.

Nam Ngôn đưa tay lên gõ cửa.

"Xin chào Đông Lĩnh lão sư, em là..."

Chưa kịp nói xong thì cửa đã trực tiếp bị kéo ra từ bên trong.

Đằng sau cánh cửa là một chàng trai đang mặc một chiếc áo phông rộng với một mái tóc ẩm ướt.

"Hoan nghênh vì đã đến", Chàng trai có một làn da trắng bạch nhợt nhạt trông giống như ma cà rồng vậy, anh ta lẳng lặng nhìn chằm chằm Nam Ngôn, ánh nhìn mang theo nhiệt độ cực nóng nhưng đã bị anh ta cố đè nén xuống, "Nam Ngôn."

Nam Ngôn nghiêng người, để lộ ra Thẩm Quân Cố đang đứng phía sau cô: "Thẩm tiên sinh cũng...."

"Thẩm tiên sinh?" Ánh mắt của anh ta rơi vào Thẩm Quân Cố - người đang cầm bữa sáng của anh ta trên tay, Đông Lĩnh nói với vẻ đương nhiên, "Thật ngại quá, tôi bây giờ không tiện lắm, hai tiếng nữa anh hẵng quay lại sau."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv