Ngẩng đầu hướng cố hương, hồng nhan vương giọt lệ. Hậu cung ba ngàn giai lệ, tiếc thay một tấm chân tình. Trao đế vương, một hồi thở dài tiếc hận. Ân sủng một đời, có thể gặp không thể cầu.Mộ Tiểu Tình hướng tới bậc đế vương nở một nụ cười thấu triệt nhân tình thế thái. Đế vương tiến một bước nàng lùi một bước. Cái gọi là ân sủng của đế vương, nàng không muốn nhận, cũng đã không dám nhận. Đế vương trên mặt lộ rõ đau thương vô tận, một chữ cũng không thể nói, cổ họng đặc nghẹn. Muốn gọi tên nàng, muốn níu lấy nàng.
"Hoàng thượng, cánh cửa tới hoàng tuyền thần thiếp xin bước trước. Nếu có kiếp sau... nguyện không cùng người hội ngộ. Cái gì gọi là chim liền cánh cây liền cành, một đôi uyên ương trăm năm vạn kiếp, Mộ Tiểu Tình ta làm sao có khả năng cùng người". Đỉnh núi cao vạn trượng, phía dưới sâu đen hun hút nhìn không thấy đáy. Thế nhưng nàng giống như nhìn thấy được đường về cố hương, nở một nụ cười thỏa mãn. Giữa một trời tuyết trắng xóa, tà áo đỏ tung bay, màu huyết chói mắt mà diễm lệ..
Bình luận truyện