Uyển tần bị đám cung nữ đụng ngất vốn đã làm hậu cung dậy sóng, nhưng Hoàng hậu nương nương ra uy lại càng là tin tức thu hút người ta chú ý hơn, chớp mắt đã truyền tới mọi ngõ ngách trong hoàng cung này. Khi chuyện đến tai Chiêu Nghị, hắn ở trên giấy tuyên thành vô tình làm rớt một giọt mực, khiến cho chữ viết vốn ngay ngắn bị vảy mực trở nên nhòe nhoẹt xấu xí.
Tô công công vẫn luôn hầu bên cạnh thay Hoàng thượng mài mực, hạ thấp giọng mà rằng: “Bệ hạ, chi bằng tối nay người truyền gọi Mai phi”
Chiêu Nghị suy nghĩ một hồi, đem tờ giấy trên bàn bỏ đi thay bằng một tờ mới. Đoạn nói, “Mai phi không phải người hiểu chuyện. Trẫm truyền gọi chỉ khiến nàng ta càng thêm kiêu ngạo, hành động chỉ sợ càng thêm càn quấy. Chuyện này tạm thời cứ để vậy đi”.
“Dạ”
Chiêu Nghị đặt bút, trên mặt giấy tuyên thành chậm rãi hiện lên từng nét vẽ tựa như có linh hồn, tuy rằng đẹp nhưng không hoàn hảo, giống như tâm trạng hắn bấy giờ. Hắn thực tin tưởng Tử Mặc có thể bảo vệ tốt nàng, nhưng đấy là ở trường hợp nàng bù nhìn như trước kia. Mộ Tiểu Tình trở nên thông minh, trở nên có địa vị, vốn là thứ mà hắn không hề muốn thấy.
Tại Dục Chiêu cung, sau khi xảy ra sự việc ở Hoa Thanh cung ban sáng, đám người Dục Chiêu cung liền có chút bận rộn hơn mọi ngày. Mộ Tiểu Tình dựa theo lời hứa, lệnh cho bọn họ đem đồ trong kho kiểm kê lại một lần, mấy thứ có thể đem qua cho Uyển tần đều đem qua.
Tú Tú vốn là học trò ưu tú của Vân ma ma, hiển nhiên gặp trường hợp này càng là cẩn trọng tỉ mỉ chuẩn bị. Nàng ấy tự tay lựa chọn những thứ an toàn cho người có thai, rồi để cung nữ ghi lại, đem tới Thái y viện kiểm định. Sau khi kiểm định mới để người Thái y viện phân tới chỗ Uyển tần. Toàn bộ quá trình không có chút sơ hở.
Mộ Tiểu Tình ngược lại thất thần ngồi trong thư phòng vẽ tranh. Thế nhưng trong đầu nghĩ tới những hành vi xấu xí trong cung này, bức tranh nàng vẽ cũng trở nên xấu xí theo. Nàng khe khẽ thở dài.
Vẫn biết chốn thâm cung người tính kế người, nhưng đứa nhỏ còn chưa ra đời, có phải có điểm ác độc hay không? Cũng không rõ kẻ nào đứng sau màn, có thể dựng lên một màn kịch, một mũi tên trúng hai con chim, không có kẽ hở như vậy.
Nghĩ một lát, trời vừa chập tối cung nữ Tiêu Vân gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, thông báo: “Nương nương, Uyển tần nương nương tới, nói là muốn đích thân cảm tạ nương nương ban dược phẩm”.
“Uyển tần? Nàng ấy không phải còn chưa tỉnh sao?”, Mộ Tiểu Tình mở cửa, không chậm trễ bước tới chính điện.
“Dạ, thời điểm nương nương trở về Uyển tần đã tỉnh, nghỉ ngơi nửa ngày giờ thân thể tạm ổn liền tới đây”.
Tiêu Vân dứt lời thì bọn họ cũng tới Chính điện, xa xa liền thấy thân ảnh nhỏ gầy mặc phấn hồng y phục tựa bên cạnh cung nữ. Nữ nhân nọ nghe được tiếng động liền quay lại, thấy là Mộ Tiểu Tình, nước mắt xoát cái rơi đầy hai má.
Mộ Tiểu Tình hốt hoảng
“Uyển tần muội muội đây là…?”
“Hoàng hậu nương nương… thần thiếp quỳ lạy ngài, nương nương thiện tâm, xin nương nương… cầu xin nương nương bảo hộ hài tử của thần thiếp a~”
Dứt lời liền muốn đem chính mình quỳ rạp xuống đất. Mộ Tiểu Tình làm sao dám để nàng ta quỳ xuống, vội chạy lại đỡ lấy. Nhìn thân hình nhỏ gầy yếu nhược tựa trong lòng mình, dung nhan khuynh thành như bị che lấp bởi lệ quang, Mộ Tiểu Tình hơi đau lòng.
“Uyển tần muội muội trước bình tĩnh, ngồi ở đây, từ từ nói. Ngươi còn đang mang hài tử, chớ nên xúc động làm tổn thương đến thân thể cùng hài tử”
Uyển tần một phút cũng không muốn buông lỏng tay Mộ Tiểu Tình, khiến nàng không thể không lệnh cho người hầu kê ghế lại đây, để nàng ngồi cạnh nàng ấy.
Một chốc lát sau giống như đã bình ổn tâm tình, Uyển tần mới đem khăn lau lau khóe mắt đỏ ửng, hướng Mộ Tiểu Tình trình bày.
“Nương nương, Uyển Nghi xuất thân bình phàm, cũng nhờ có tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái nên mới có cơ hội trèo lên vị trí này. Cả Uyển gia vốn chỉ mong chờ vào tỷ tỷ, đáng tiếc… tỷ tỷ thân thể không tốt không thể vì Hoàng thượng sinh hài tử. Nay thần thiếp coi như lấy hết vận may cả đời… có được hoàng tự…”
Mộ Tiểu Tình gật đầu, vỗ nhẹ mu bàn tay giúp nàng ấy có thêm động lực nói tiếp.
“Thế nhưng nơi hậu cung này thực đáng sợ... đám người bọn họ năm lần bảy lượt muốn hãm hại hài tử của thần thiếp. Tỷ tỷ hết sức cẩn mật bảo vệ, nhưng đến hôm nay mới nhận ra bản thân tài hèn sức mọn. Tỷ tỷ sớm đã nhận ra nơi này ngoại trừ bản thân không có ai có thể cậy nhờ, nhưng nay thấy được Hoàng hậu nương nương làm người hiền lương, thục đức lại giàu lòng nhân hậu liền nói Uyển Nghi tới nơi này tìm nương nương”
“Ngươi nói năm lần bảy lượt hãm hại?” Mộ Tiểu Tình hơi kinh ngạc, ngắt lời nàng ấy mà hỏi.
Cung nữ cận thân của Uyển tần bấy giờ mới nức nở thưa: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương… Thái y bắt mạch báo rằng Uyển tần có hỉ sự, Hoa phi muốn đem chuyện bưng bít đã không còn kịp, kể từ khi đó nương nương của nô tì liền vô tình gặp rất nhiều nguy hiểm. Giả như tình cờ phát hiện mấy thứ dơ bẩn ở trong tẩm phòng, hay như… thức ăn có chứa chút gia vị làm ảnh hưởng đến thai nhi”
“Sao có thể?”, Mộ Tiểu Tình kinh hãi. Dưới mí mắt Thiên tử, bọn họ thật sự… cái gì cũng dám làm?
“Nương nương, chuyện này xưa nay không làm lớn thì không ai quản, đám người kia ra tay cũng không có sơ hở, nên nếu như mẫu phi không có năng lực, chuyện hài tử không thể bình an sinh ra cũng là chuyện thường tình”, Tú Tú ở bên cạnh thấp giọng thông báo.
Năm đó, Tuyết tần được coi như là trường hợp ngoại lệ, trong thời gian bị Hoàng thượng nhốt trong viện vì phạm lỗi thì phát hiện mang thai, giấu nhẹm tới tận tháng thứ tám mới báo với Thái hậu. Tuy rằng hài tử an toàn sinh hạ, nhưng tính mạng bản thân vẫn không thể bảo toàn.
Mộ Tiểu Tình hít sâu, hai mắt nhắm lại, kiềm chế tâm tình phẫn nộ của nàng bấy giờ.
"Vậy bổn cung phải làm sao bây giờ?"
"Nương nương... chuyện này xem xét nặng nhẹ, người vẫn là... không nên quản", Tú Tú lãnh đạm đem lời thật lòng nói ra. Nương nương mới cầm trong tay phượng ấn, thực tế ở trong hậu cung này cũng chẳng có bao nhiêu chỗ đứng. Nếu bây giờ quản chuyện của Uyển tần, chưa chắc đã cứu được mẫu tử nàng ấy, có khi còn khiến bản thân mang họa.
Uyển tần nghe đến đây quả nhiên không nhịn được run rẩy thân mình, lại bật khóc nức nở. Tỷ tỷ không có khả năng bảo hộ, nay Hoàng hậu nương nương tựa như cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không muốn quản, khác nào nói hài tử của nàng không thể tồn tại trên đời này. Oa~ hài tử đáng thương của nàng, đều tại nàng... đều tại nàng vô năng...
Uyển tần càng khóc càng thương tâm, đâm vào lòng Mộ Tiểu Tình, khiến khóe mắt nàng cũng đau xót. Tuy rằng nàng chưa từng thể nghiệm cảm giác làm mẹ, nhưng nỗi lòng người mẹ trên đời này hẳn đều như mẫu phi của nàng, vô cùng đau sủng hài tử.
"Nếu như bổn cung cứ muốn quản thì sao?". Đem hai mắt mở ra, trong đôi mắt hắc diệu thạch tựa như có một quầng sáng long lanh kiên định.
Tú Tú thở dài, nàng đương nhiên biết tính của nương nương, đem lời kia nói ra cũng chỉ là nhắc nhở suông. Nương nương của nàng nhân hậu như vậy, sao có thể bỏ mặc mẫu tử Uyển tần không quản cơ chứ.
"Nếu nương nương vẫn muốn giúp đỡ Uyển tần... vậy Tú Tú cũng chỉ có thể hết sức hỗ trợ ngài. Đi bước nào tính bước đấy thôi"
Mộ Tiểu Tình vừa lòng gật đầu.
"Tốt lắm", lại quay qua phía Uyển tần, "Tuy rằng không chắc chắn có thể bảo hộ an toàn cho mẫu tử Uyển tần muội muội, nhưng bổn cung có lời hứa nhất định hỗ trợ muội muội hết sức mình"
Uyển Nghi giống như chưa tiêu hóa được diễn biến câu chuyện, nước mắt còn chưa kịp thu hồi, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Mộ Tiểu Tình. Cảm thấy Hoàng hậu nương nương nhoẻn miệng cười dịu dàng quả thực đẹp đến chói mù hai mắt, khiến nàng quên cả việc cảm tạ.