Một cơn gió se se lạnh thổi qua tàng cây, Mộ Tiểu Tình cảm thán thời tiết lại sắp chuyển lạnh rồi. Nàng ở Chiêu quốc bấy lâu nay vẫn không quen thuộc được khí hậu nơi này. Nàng sợ lạnh, nàng cũng giống như những người tới từ phương nam khác, không có cách nào quen được với khí lạnh phương bắc. Mỗi khi trời đổ một trận tuyết, Mộ Tiểu Tình sẽ nhiễm phong hàn.
Những trận ho dai dẳng kéo từ đầu đông đến cuối đông mới dứt, dù rằng Thái hậu yêu thương cắt cử thái y giỏi nhất Thái y viện chữa trị, hay là ban thưởng cho nàng biết bao thuốc bổ trân quý thì Mộ Tiểu Tình vẫn không khá hơn chút nào.
Chợt có một tiếng thở dài khe khẽ, Mộ Tiểu Tình còn đang suy đoán không biết có phải tìm được người chung trí hướng không. Cúi đầu liền thấy Tú Tú đang nhìn xa xăm, một bộ thương xuân bi thu, vẻ mặt sầu não buồn khổ. Mộ Tiểu Tình cho là mình nghịch ngợm làm Tú Tú phát sầu, bèn chậm chạp bò xuống.
Vỗ nhẹ vào bả vai Tú Tú, người nọ giật mình bừng tỉnh. Mộ Tiểu Tình hỏi nàng ta có phải giận nàng phiền phức hay không? Tú Tú liền mỉm cười mà rằng: “Nô tì cảm thấy kiếp trước bản thân nhất định làm nhiều việc thiện nên kiếp này mới được hầu hạ nương nương”.
Mộ Tiểu Tình nghe thế cũng không cảm thấy Tú Tú nịnh nọt giả dối, nơi này ngoại trừ thái hậu cũng chỉ có Tú Tú là thật tâm đối xử tốt với nàng. Liền cười sung sướng vươn tay gõ nhẹ lên trán nàng ấy. “Ngươi đúng là có cái miệng ngọt”
Đang định cùng Tú Tú trở về Dục Chiêu cung, từ hướng ngược lại có một cung nữ từng bước nhanh chóng đi tới, hướng nàng làm một cái lễ nghi.
“Nương nương, Thượng cung cho người tới báo, nói là Thái hậu muốn nương nương mau chóng tới”
Mộ Tiểu Tình dùng ánh mắt muốn hỏi Tú Tú có chuyện gì, Tú Tú liền ghé vào tai nàng nói nhỏ, hẳn là Thái hậu muốn bàn về đại lễ tế thần ba ngày tới.
"Có liên quan tới ta sao?"
"Nương nương, đại lễ tế thần luôn là Hoàng hậu cùng Hoàng thượng tham gia"
Mộ Tiểu Tình kinh ngạc hỏi lại, "Vậy Trân quý phi thì sao?"
Tú Tú chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, người là Đương kim Hoàng hậu Chiêu quốc"
Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới à một tiếng ra vẻ đã hiểu, nhanh chóng sải bước trở lại Dục Chiêu cung chuẩn bị.
Lúc đám người Mộ Tiểu Tình tới Thượng cung cũng gần tới giờ dậu. Mộ Tiểu Tình không cần ai dẫn dắt, quen cửa quen nẻo tiến vào chính điện Thượng cung. Bên trong sớm đã tập trung mấy vị phi tần. Mộ Tiểu Tình chỉ nhìn thoáng qua đám oanh yến khoe hương sắc, nhanh chóng tiến tới thỉnh an Thái hậu.
Hoàng thái hậu một bộ từ mẫu mỉm cười "Miễn lễ", bàn tay được bảo dưỡng non mịn không thấy được tuổi tác giơ lên vẫy gọi Mộ Tiểu Tình muốn nàng tiến tới ngồi cạnh. Mộ Tiểu Tình mới bước mấy bước, còn chưa kịp an vị đã nghe thấy tiếng báo lảnh lót của vị công công già.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Mấy vị phi tần lục tục đứng dậy hành lễ, Mộ Tiểu Tình đương nhiên cũng không thoát khỏi cảnh sấp ngửa quay lại nghiêm chỉnh khuỵu gối. Mới nhún một cái lại phải nhún một cái, ở nơi này nàng nhún nhiều đến nỗi đầu gối phát đau, trong lòng hậm hực nghĩ.
Từ cửa chính điện thấp thoáng bóng người, vạt áo vàng kim lướt qua bậc thang cửa, đôi hài đồng màu bước từng bước vững vàng. Mộ Tiểu Tình tuy rằng cúi đầu vẫn có thể cảm thấy một hồi áp lực đập vào mình. Nàng có chút chua xót nghĩ, chắc chẳng có ai giống như nàng, phu quân xuất hiện thay vì vui mừng lại thấy sợ hãi.
Đúng, nàng sợ hãi.
Cái người gọi là phu quân ở trên danh nghĩa kia của nàng, những phi tử được ân sủng có sợ hãi hắn hay không nàng không rõ, nhưng nàng cũng giống như những người ngoài kia khi nghe kể về chiến tích của hắn, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đương kim hoàng thượng Chiêu quốc Chiêu Nghị tự Kỷ Đế, sinh hàng nhị, năm mười bốn tuổi theo Chấn quốc tướng quân Lý Hâm xông pha biên cảnh, không quản tuổi tác dựa vào tài trí mà tham gia bày binh bố trận đồng thời dẫn dắt đoàn quân tiêu diệt kẻ địch vang danh thiên hạ. Dựa theo công trạng của bản thân mà dần dần ngồi lên vị trí Hoàng thái tử Chiêu quốc.
Năm Hoàng thái tử mười tám tuổi Cựu hoàng băng hà, Chấn quốc tướng quân ở nơi biên cảnh xa xôi trở về không kịp, khiến cho bè lũ Lạc vương gia âm mưu cướp quyền lộng hành. Hoàng thái tử trong suy nghĩ của mọi người đáng lý im lặng chấp thuận nhường ngai vị, không ngờ kiên cường chống chọi đợi đến khi Chấn quốc tướng quân hội hợp, đem Lạc vương gia coi thành phản tặc mà trừng trị thích đáng.
Sau Hoàng thái tử thuận lợi lên ngôi, đem Lạc vương gia đổi húy danh, xử trảm bêu đầu thị chúng, để lại bóng ma trong lòng toàn bộ bá quan văn võ những kẻ đang có tư tưởng chống đối. Tại vị năm năm, phong thái sát phạt quyết đoán, dùng vũ lực thâu tóm từng tiểu quốc lân cận, đem thế đạo bảy nước chuyển thành bốn nước, ghi dấu ấn Kỷ đế giống như ma quỷ trong lòng người.
Tuy rằng Đương kim Hoàng thượng xác thực là một minh quân, lấy tư thái ác liệt để bình ổn bổn quốc, thế nhưng cũng bởi vì quá khốc nên người người nhắc đến đều là sợ hãi. Mộ Tiểu Tình nàng sinh ra ở một đất nước an bình, đương nhiên nghe đến giết chóc sẽ sợ, dù người kia có là phu quân của nàng đi chăng nữa.
Hoàng thượng từng bước đi tới bên cạnh nàng, càng đến gần Mộ Tiểu Tình càng có cảm giác hơi thở muốn đứt đoạn. Đợi đến khi hắn bước qua người nàng cả một đoạn, trái tim Mộ Tiểu Tình mới trở lại vị trí vốn có của nó, khuôn mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà ửng hồng, người ngoài nhìn tới lại tưởng rằng nàng xuân tâm nhộn nhạo.
Bên dưới mấy vị phi tần hiển nhiên hiểu nhầm, có người còn len lén khinh bỉ nàng, một Hoàng hậu bù nhìn, phu quân của nàng cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái. Trông cái vẻ mặt kia...thật đáng thương.
Chiêu Nghị tiến tới bên cạnh Thái hậu, đem tay đỡ lấy tay bà, một bộ hiếu tử, tuy rằng trên khuôn mặt cương nghị không có lấy một tia cảm xúc, ngay cả trong mắt cũng chỉ có một mảnh băng lãnh. Trầm giọng nói một từ "Miễn", các phi tử liền như được đại xá mà đứng thẳng người.
Chiêu Nghị hắn lên ngai vị đã được năm năm, trước đó Hoàng thái tử đương triều cũng chỉ có duy độc một người thê tử chính là Trân quý phi bây giờ. Sau này thượng vị, do quy định cố hữu từ đời trước mà nạp thêm một vài phi tần, nhưng so với hậu cung ba ngàn giai lệ mà Mộ Tiểu Tình nghe kể về Vương phương bắc, hậu cung của hắn quá mức ít ỏi.
Tú Tú từng bày ra vẻ tự hào khi nhắc tới Hoàng thượng của bọn họ, nói rằng ngài là bậc minh quân, dành hết thời gian lo việc triều chính, lo cho con dân Chiêu quốc, cuộc sống gần sát với bốn từ "thanh tâm quả dục". Mộ Tiểu Tình lại không cho là vậy.
Hắn là một minh quân, điều này không sai. Nhưng không phải hắn không mê nữ sắc, chỉ là ham mê của hắn đều dành hết cho một người, Trân quý phi.
Mộ Tiểu Tình từng rất hâm mộ nàng. Một Trân quý phi không hẳn là quốc sắc thiên hương, nhan sắc kia ở trong những oanh yến nơi hậu cung này có phần mờ nhạt. Nhưng là xinh đẹp thì thế nào, khuynh thành khuynh quốc thì thế nào? Không phải đều chỉ vì muốn chiếm lấy một chút chân ái của bậc đế vương mà đấu tranh giành giật hay sao?
Ở nơi hậu cung hỗn tạp này, giống như Trân phi có được sự bảo hộ của Đương kim Hoàng thượng, còn cầu gì hơn nữa.
Mộ Tiểu Tình bi ai nghĩ. Nàng ở nơi này thân cô thế cô, vốn lúc phụ vương gả đến đây còn lừa dối nàng rằng "Không cần sợ hãi, ở nơi xa lạ thì sao? Ngươi ngồi chính là Hoàng hậu vị dưới một người trên vạn người, chỉ cần ngoan ngoãn được phu quân thương yêu thì ngươi coi như một tay che trời." Nhưng là..nàng ngoan ngoãn hay không phu quân còn chẳng biết, nàng một người Hoàng hậu bù nhìn, ở nơi này có thể quản được ai.